Chương 891-892
ĐỒNG MINH
Diệp Thiếu Dương ra tay trước tiên, cứu được đứa bé, sau đó Lăng Vũ Hiên tiến lên chiến đấu, bắt được đối phương, thì ra là một con yêu tinh Bạch Mao lão thử (😌chuột lông trắng) cấp bậc yêu thú.
Sau một hồi khảo vấn, lời khai của Chuột tinh không khác là mấy so với Mao nữ, tuy nhiên nó cũng chỉ là một tên tay sai cấp thấp, không biết nhiều chi tiết.
Diệp Thiếu Dương và Lăng Vũ Hiên cũng thôi không đấu pháp, chia nhau điều tra trong phạm vi của Ngũ Hành Kỳ Trận, lần lượt tìm được hai con Bạch Mao cương thi, đấu pháp một hồi, đánh chết không tha.
Sau đó Lăng Vũ Hiên dùng thân phận thủ lĩnh, dẫn theo đám pháp sư, đi dọc mấy thôn xóm bày một đại trận, lưu hai người lại canh gác, bảo vệ thôn dân, những người còn lại tới Cô nhi viện trước.
Diệp Thiếu Dương không đi theo, lên chiếc xe tang cà tàng của Lão Quách quay về Thạch Thành……
Mười lăm phút sau, Diệp Thiếu Dương bỗng mở to mắt, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi lẫn hoảng hốt.
“Sao thế?” Lão Quách hỏi.
Diệp Thiếu Dương ngưng một hồi, nói lại một lượt những gì Tuyết Kỳ đã báo với mình thông qua hồn ấn, Lão Quách nghe xong, bị dọa thiếu chút nữa thì phóng luôn xe xuống khe núi.
“Nói như vậy, toàn bộ Cô nhi viện là một yêu trận khổng lồ, phục vụ cho Yêu Vương xuất thế? Ái chà, thật là khó lường nha!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Đệ hiểu rồi, Tôn Ánh Nguyệt kia chính là Hồ Mẫu, mở Cô nhi viện là để che mắt người khác, có thể ngang nhiên trắng trợn thu dưỡng cô nhi, sau đó lấy máu…… Xem ra là để hiến tế Yêu Vương, đệ đoán, Yêu Vương xuất thế không hề dễ dàng như vậy, khẳng định cần phải có một loại nghi thức hiến tế, hấp thu đủ huyết khí.”
“Hơn nữa máu nhất thiết phải thuộc tuổi Rồng và tuổi Thỏ.”
“Không chỉ vậy, Tuyết Kỳ nói những con thủy thi đó, cũng là một phần của trận pháp, cả đám Âm mộc cùng Hoa mặt quỷ nữa... Tuy chúng ta không hiểu rõ yêu trận, nhưng cũng có thể suy đoán, tất cả đều nhằm phục vụ Yêu Vương.
Yêu Vương xuất thế, động tĩnh quá lớn, khẳng định sẽ kinh động toàn bộ giới Pháp Thuật.
Hồ Mẫu này thực thông minh, biết chỉ bằng sức Hồ tộc bọn chúng không cách nào đối kháng giới Pháp Thuật, cho nên thu thập một bầy quỷ yêu thi linh làm trợ thủ, đám lâu la đó ảo tưởng sau khi Yêu Vương xuất thế, có thể đớp được miếng ngon, cho nên cam nguyện hỗ trợ.”
Lão Quách trầm ngâm nói: “Hiện tại, vấn đề mấu chốt chính là... khi nào Yêu Vương xuất thế.”
“Khẳng định sẽ rất nhanh thôi, dù trong Cô nhi viện còn mấy chục đứa trẻ có thể lấy máu, Hồ Mẫu vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn phái thuộc hạ đến phụ cận tìm kiếm, khẳng định là xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, muốn hoàn thành trước khi hiến tế, nghênh đón Yêu Vương xuất thế.”
“Có lẽ vì có quá nhiều pháp sư tìm tới đây, điều tra việc này, đặc biệt là đệ với Lăng Vũ Hiên, bọn chúng lo sợ có gì sơ suất.”
Lão Quách đột nhiên vỗ đầu một cái, “Hỏng bét, bọn trẻ trong Cô nhi viện vẫn được nuôi không giết, chính là để trường kỳ lấy máu, hiện tại Yêu Vương sắp xuất thế, giữ bọn trẻ lại cũng vô dụng, hơn nữa đám yêu quái đó thiếu máu nên đang lùng sục khắp nơi, ta sợ chúng sẽ giết hết bọn trẻ, rút sạch máu trong người!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẩn trương, nghĩ một hồi, nói: “Huynh nói không sai, Tuyết Kỳ không đề cập, chứng tỏ chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng ngày này sẽ mau tới thôi, xem ra chúng ta phải xông vào Cô nhi viện một phen!”
Lão Quách nói: “Vậy vừa rồi sao đệ không đi cùng đám người Lăng Vũ Hiên, tuy ta không thích tiểu tử này, nhưng sự việc liên quan đến tính mạng của bọn trẻ, đệ không nên hành động theo cảm tính.”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, “Đệ là loại người này sao, chỉ cần có thể cứu người, bảo đệ gọi hắn là gia gia cũng được, cùng lắm thì sau này lại đánh hắn thành tôn tử. Đệ không đi, là vì với sức của mấy người chúng ta, căn bản đi cũng vô dụng.”
Lão Quách cau mày nói, “Các người là Thiên sư, bạn gái Lăng Vũ Hiên cũng là cấp bậc Thiền sư, hơn nữa còn có mấy pháp sư pháp lực không tồi, chẳng lẽ không được việc?”
“Đương nhiên không được! Huynh tưởng đám Hồ Tinh đó ngu ngốc sao, bọn chúng biết chúng ta điều tra quanh đây, khẳng định trong Cô nhi viện đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ bằng mấy người chúng ta, căn bản không thể làm gì.
Huống hồ trong tay bọn chúng còn có con tin. Cũng may Tuyết Kỳ trong đó, sau này có thể tiếp ứng, thời điểm tấn công, còn phải trông cậy Tuyết Kỳ bảo vệ tốt đám trẻ, chỉ như vậy mới có thể suôn sẻ cứu người!”
Bất luận thế nào, nhất định phải cứu được đám trẻ đó, đây là tín niệm mà Diệp Thiếu Dương thủ vững lúc này, nếu bọn trẻ thiệt mạng, thì dù có xử lý được Yêu Vương, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Ấy…… đám người Lăng Vũ Hiên đang qua đó, có sợ rút dây động rừng không?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, lắc lắc đầu, “Lăng Vũ Hiên tuy kiêu ngạo tự cao, nhưng cũng không ngốc đến nỗi dẫn vài người xông vào Cô nhi viện, xem ra hắn chỉ đi thăm dò tình hình thôi. Hồ Mẫu đã sớm biết đến sự tồn tại của chúng ta, sẽ không dám hành động lỗ mãng, dù sao mọi người cứ tranh thủ thời gian là được, huynh lái mau lên đi!”
Nói xong, lấy di động gọi cho Tạ Vũ Tình, bảo cô bố trí một số cảnh sát, phối hợp hành động, đến lúc giải cứu bọn trẻ, tuy cảnh sát không giúp được gì trên phương diện đấu pháp, nhưng chuyện này nhất thiết phải có cảnh sát phối hợp.
Rốt cuộc trên danh nghĩa, Cô nhi viện cũng là hợp pháp, tỷ muội Tôn Ánh Nguyệt cũng đều có thân phận hợp pháp, nếu như trong lúc đấu pháp bị giết chết, thì mình sẽ không phải cõng trên lưng tội danh giết người.
“Bất luận thế nào, nhất định phải ngăn cản Yêu Vương xuất thế!” Lão Quách nói, “Ta xem qua tư liệu, thực lực của Yêu Vương cũng tương đương Quỷ Khấu, một Yêu Vương có thể địch lại mấy chục con Yêu tiên, một khi xuất thế, thì cho dù giới Pháp Thuật có cùng nhau liên thủ, cũng không thể hàng phục, nếu nó đánh không lại muốn bỏ trốn, cũng chẳng ai ngăn được.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Đáng sợ nhất chính là, chúng ta muốn xông vào Cô nhi viện, bọn chúng có yêu trận hỗ trợ, chúng ta không thể bố trận, lại còn phải chịu sự hạn chế của yêu trận, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến, cố gắng hết mình.”
Lão Quách thở dài, nói: “Đến lúc đó nếu Đạo Phong xuất hiện, hơn nữa còn đứng về phía chúng ta, thì còn có hi vọng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái tên rùa rụt cổ đó cũng chẳng phải vô địch.”
“Không đâu,” Lão Quách kiên định nói, “Hồi ta còn làm đồng tử, đã theo hắn đi khai quang nhiều lần, lần nào cũng vậy, bất kể đối thủ là ai, tu vi mạnh đến đâu, hắn cũng đều giữ bộ dáng khí định thần nhàn, sự tự tin này, khiến người khác tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không thất bại.”
Diệp Thiếu Dương khó chịu nói: “Ý huynh là... đệ không đủ tự tin sao?”
“Đệ có gì mà tự tin, lần nào cũng chỉ biết liều mạng, dở sống dở chết.”
“Thế thôi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.
“Bất quá, đệ cũng có sở trường của mình. Đệ là tiểu cường (😂con gián) đánh mãi không chết, không chịu khuất phục, trong nghịch cảnh có thể kích phát tiềm năng, mỗi lần đệ rơi vào tuyệt cảnh, cứ tưởng tiêu đời đến nơi, nhưng lần nào đệ cũng thoát hiểm ngoạn mục.”
Lão Quách nhìn hắn cười cười, “Chỉ mong lần này cũng vậy.”
Trên đường xuống núi, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tứ Bảo, hắn vốn định một thời gian nữa mới trở về, nhưng khi nghe Diệp Thiếu Dương nói sự tình nghiêm trọng, tỏ ý sáng mai sẽ có mặt.
“Đệ, Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Tuyết Kỳ, Tiểu Mã tính một nửa, còn có Qua Qua…… Đúng rồi Qua Qua đâu?”
“Vẫn còn ở phụ cận Cô nhi viện, trước đó đệ đã dùng hồn ấn chi lực sai nó đi theo dõi Lăng Vũ Hiên, khi nào về sẽ báo cáo lại đầu đuôi sự việc, bằng không sao đệ có thể yên tâm mà đi.”
“Còn Trần Lộ nữa... cô ta đâu?”
“Đuổi theo Đạo Phong rồi, không biết đi đâu.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Trong mắt Trần Lộ chỉ có Đạo Phong, mặc kệ cô ta đi.”
“Ừ...nhưng nhiều người như vậy, e là vẫn chưa đủ đối phó Yêu Vương.” Lão Quách nói.
“Chắc chắn không đủ, lần trước nhiều người hơn thế này, đánh với Quỷ Mẫu thiếu chút nữa cũng không thắng nổi, Yêu Vương ít nhất cũng cao hơn Quỷ mẫu một bậc a.”
“Nuôi quân ba năm dụng một giờ, lần này cũng không rảnh để lo nghĩ nhiều như vậy, có bao nhiêu người thì gọi tới bấy nhiêu.” Diệp Thiếu Dương vẫn luôn do dự, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Ý của đệ là……”
Diệp Thiếu Dương nâng tay trái lên, chìa ra cho Lão Quách xem lòng bàn tay đủ loại hồn ấn màu sắc khác nhau.
Lão Quách thoáng bất ngờ, chậm rãi gật đầu.
Cho xe chạy đến phía trước khách sạn, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, bảo cô qua đây thương lượng đại sự, biết được cô đang uống trà cùng một pháp sư ở gần đó.
“Là nam?” Diệp Thiếu Dương có chút nhạy cảm hỏi.
“Đừng có nói bậy, người ta đến tìm anh, thấy anh chưa về, nên tôi mới cùng ông ta nói chuyện một lúc, hỏi thăm chút tình hình, anh qua đây đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói địa chỉ.
Gác điện thoại, Diệp Thiếu Dương có chút tò mò, pháp sư mình biết không nhiều lắm, ai lại cố ý đến tìm chính? Lập tức dẫn Lão Quách cùng nhau qua đó, tới quán trà Nhuế Lãnh Ngọc nói, vừa vào đã nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, ngồi đối diện là một nam trung niên...
Là Long Dương chân nhân!
“Diệp sư điệt, cậu làm ta tìm mãi.” Long Dương chân nhân đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.
Sau lần gặp mặt hôm trước, ấn tượng của Diệp Thiếu Dương đối với ông ta cũng không tồi, nên khách khí đáp lễ.
Sau khi ngồi xuống, Long Dương chân nhân hỏi thăm Diệp Thiếu Dương về hành động tối nay, Diệp Thiếu Dương thuật lại đúng sự thật.
Long Dương chân nhân cùng Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, đều kinh hãi không thôi.
“Xem ra, sự việc sẽ phát sinh trong một hai ngày này.” Long Dương chân nhân trầm ngâm nói, “Đúng rồi, Yêu Vương xuất thế, không phải dựa vào lực lượng cá nhân là có thể đối kháng. Diệp sư điệt, hôm nay ta tới tìm cậu, là muốn dẫn cậu đến gặp mặt mọi người, thảo luận một chút, xem nên phối hợp thế nào, tru sát Yêu Vương.”
“Mọi người là ai?” Diệp Thiếu Dương cau mày.
“Sư huynh của ta - Trương Vô Sinh, đại pháp sư Thích Tin Vô của Cửu Hoa Sơn, Đại Hoang Thần Ni của Phổ Đà Sơn, Ngọc Thần Tử của Côn Luân Sơn , còn có…… tóm lại gần như tất cả môn phái trong giới Pháp Thuật đều cử người tới.”
“Nhiều pháp sư như vậy, còn đều là nhất đại đệ tử!” Diệp Thiếu Dương cả kinh. “Những người này sao biết mà cùng nhau đến đây?”
Long Dương chân nhân cười nói: “Là do sư huynh Trương Vô Sinh phát thiệp triệu tập, Mao Sơn cũng được gửi thiệp a.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói: “Sư phụ tôi cũng nhận được sao?” Ngay sau đó nhớ ra, Thanh Vân Tử ghét nhất mấy loại Long Hoa Hội này, khẳng định sẽ không tới.
Long Dương chân nhân nói: “Đúng vậy, chúng ta không mời được Thanh Vân tổ sư, hiện tại trên dưới Mao Sơn, là do một vị Linh Thuỷ đạo nhân làm chủ sự, chúng ta đã mời hắn tới thay.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Linh Thuỷ đạo nhân, cái quái gì thế? Sao mình lại không biết?!”
“Đạo hiệu Linh Thuỷ, tục danh là Tô Khâm Chương. Là một vị đạo sĩ trẻ tuổi, Diệp sư điệt chắc cũng biết.”
Tô Khâm Chương…… Nghe tên có chút quen thuộc, Diệp Thiếu Dương cau mày suy nghĩ.
Nhuế Lãnh Ngọc chen vào một câu: “Chính là tiểu đạo sĩ giúp chúng ta dọn dẹp phòng ốc, nhóm lửa nấu cơm lần trước.”
“Đúng đúng đúng, là tiểu tử đó!” Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, lúc ấy chính mình đã hỏi sư phụ, tuy Tô Khâm Chương không được nhận làm đệ tử nội môn, nhưng lại là người có tư chất tốt nhất trong đám ngoại môn đệ tử, vì thế khá được trọng dụng.
Đương nhiên, Thanh Vân Tử trọng dụng hắn còn có nguyên nhân khác, chính là muốn hắn quán xuyến công việc giúp mình.
Long Dương chân nhân nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, kinh hãi không thôi, “Linh Thuỷ đạo nhân tuy chỉ là người quản lý Mao Sơn, nhưng địa vị cũng rất cao, thế mà lại đi nhóm lửa nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc cho các người à……”
“Không kêu hắn bưng nước rửa chân đã là không tồi rồi.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt.
Long Dương chân nhân cười, nói tiếp: “Mấy lão nhân đó cũng chỉ tới quan chiến, xem náo nhiệt mà thôi, chủ lực chiến đấu vẫn là Nhị đại đệ tử các người.
Hơn nữa, bọn họ tới còn có một nhiệm vụ, chính là khảo sát cậu với Lăng Vũ Hiên, xem ai có tư cách làm Đệ nhất đệ tử của giới Pháp Thuật, tương lai còn phải ứng phó thiên kiếp.”
“Cái gì thiên kiếp?” Diệp Thiếu Dương không hiểu ông ta nói gì.
Long Dương chân nhân nói: “Tứ Cửu thiên kiếp, đây là do Vô Cực Thiên sư ở Huyền Không Quan tìm hiểu thiên văn, tham thấu yết ngữ, đã nói với Trương Vô Sinh sư huynh, ta cũng chỉ nghe sư huynh nhắc qua một chút.”
“Vô Cực Thiên sư!? Ông ta vẫn còn sống sao!” Lão Quách kêu lên, vẻ mặt Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc cũng biến đổi.
Vô Cực Thiên sư, là nhân vật không ai không biết trong giới Pháp Thuật, trước khi Đạo Phong thành danh, hai chữ “Đạo thần” này chính là thuộc về ông ta, đạo pháp thâm sâu, đăng phong tạo cực, đã từng phong ấn vô số lệ quỷ đại yêu.
Huyền Không Quan, vốn là một thế lực vô cùng bí hiểm của giới Pháp Thuật, ẩn dật lánh đời khác với Côn Luân Sơn, tuy Huyền Không Quan là môn phái Đạo gia, nhưng từ xưa tới nay đều không để môn nhân xuống núi hành tẩu, ngày thường đóng cửa từ chối tiếp khách, không đón tiếp bất kỳ kẻ nào tới cửa.
Chỉ khi trong giới Pháp Thuật có đại sự, mới ra mặt một lần, trợ giúp độ kiếp, vị Vô Cực Thiên sư này tính cách càng thờ ơ nhạt nhẽo, chân chính là một cao nhân ẩn sĩ, hơn nữa tuổi cũng đã cao, trường kỳ không lộ mặt, mọi người đều cho rằng ông ra đã chết.
Long Dương chân nhân nói: “Quách đạo hữu đã gặp Vô Cực Thiên sư bao giờ chưa?”
“Ta không phúc phận đó, bất quá năm đó ta đã tới Huyền Không Quan một lần, là theo Đạo Phong, lên Huyền Không Quan mượn một thứ, Đạo Phong nhân tiện muốn thử tìm Vô Cực Thiên sư đấu pháp……”
Mọi người vừa nghe, đều kinh hãi không thôi.
Dám tìm Vô Cực Thiên sư đấu pháp, ngoại trừ Đạo Phong, thực cũng chẳng còn ai.
“Đánh nhau ư?” Diệp Thiếu Dương trong lòng khẩn trương hồi hộp, hắn rất muốn biết, hai Nhân gian Đạo thần, rốt cuộc ai mạnh hơn ai.
Lão Quách lắc đầu, “Vô Cực Thiên sư hàn huyên với Đạo Phong trên Vạn Yêu Tháp một hồi, dường như đã nói gì đó, không đánh nhau, sau khi Đạo Phong trở về, vẫn luôn trầm mặc không nói, sau chuyện này đã quay về tông môn lấy đi Thái Ất Phất Trần, tới Tây Xuyên……”
Diệp Thiếu Dương nắm được trọng điểm, cau mày hỏi: “Nói như vậy, Đạo Phong trốn đi Tây Xuyên, rất có thể vì đã nghe Vô Cực Thiên sư nói gì đó?”
“Ta cũng nghĩ vậy, sau khi từ Huyền Không Quan trở về, tâm tính Đạo Phong đã thay đổi rất nhiều, chắc vì đã biết chuyện gì đó…… Ta có hỏi qua hắn, hắn nói ta không nên biết.”
Lão Quách thở dài, “Tiểu sư đệ... tương lai nếu đệ có cơ hội gặp Vô Cực Thiên sư, tốt nhất nên hỏi ông ta một chút, xem rốt cuộc ông ta đã nói gì với Đạo Phong.”
“Không cần chờ cơ hội, nếu huynh nói như vậy, đệ nhất định phải đi Huyền Không Quan một chuyến.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Long Dương chân nhân, hỏi: “Ông tiếp tục nói chính sự đi, Vô Cực Thiên sư kia rốt cuộc đã tìm ra cái gì, cái gì là Tứ Cửu thiên kiếp?”
Long Dương chân nhân khoát tay, nói: “Ta cũng không biết chi tiết, đến sư huynh Trương Vô Sinh của ta cũng không rõ lắm, nhưng Vô Cực Thiên sư tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện nói bậy, sư huynh ta tin chắc, người khác cũng tin chắc là như vậy.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, với thân phận của Vô Cực Thiên sư, sẽ không nói xằng nói bậy. Đặc biệt, việc lớn liên quan đến thiên kiếp của giới Pháp Thuật, sẽ càng ăn nói cẩn thận, không nắm chắc trong tay, sẽ không tuỳ tiện nói ra.
Ông ta nói có thiên kiếp, là nhất định là sẽ có.
(Hết chương)
hay
ReplyDelete