Chương 817

QUYẾT ĐỊNH CỦA ĐẾ VƯƠNG



Ánh mắt Quách Thiếu Di hiện lên một tia oán hận, không để ý đến hắn, đi tới trước quan tài, Tiểu Thiến và Lâm Tam Sinh cũng theo sau, ba người khẩn trương hồi hộp nhìn Kiến Văn Đế.

Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này, kéo Nhuế Lãnh Ngọc đến bên người, thấp giọng nói: “Tất cả nghe tôi chỉ huy, tôi nói đánh sẽ đánh, tôi bảo cô chạy phải chạy, không cần lo cho tôi, tôi đảm bảo cô sẽ an toan!”

Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.

Mi mắt Kiến Văn Đế khẽ động, mấy giây sau, từ từ mở mắt, con ngươi chuyển động, tập trung ánh nhìn một hồi, dừng lại trên mặt Quách Thiếu Di.

Quách Thiếu Di e có biến cố, không dám lên tiếng.

Kiến Văn Đế chăm chú nhìn cô ta hồi lâu, lập tức ngồi dậy, nở một nụ cười, nói: “Tử Đồng, vất vả cho nàng rồi.”

Thanh âm nghe êm tai, mang theo một cảm giác uy nghiêm.

“Kiến Văn Đế……” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Chu Duẫn Văn đang ngồi đó, lẩm bẩm nói, “Hoàng Đế của mấy trăm năm trước đã sống lại, thực cứ như mơ vậy.”

“Cho dù sống lại, cũng chỉ là một con quỷ thi.” Diệp Thiếu Dương nói.

Quách Thiếu Di dùng tay áo che mặt, khóc nấc lên.

Kiến Văn Đế quay đầu nhìn sang Lâm Tam Sinh và Tiểu Thiến, nói: “Cũng vất vả cho các ngươi.”

Hai người lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Kiến Văn Đế ngồi ngay ngắn trong quan tài, hai tay một trên một dưới, hình thành một thủ hình kỳ quái, yên tĩnh bất động.

Diệp Thiếu Dương tức khắc cảm thấy quỷ khí xung quanh đang không ngừng lưu động, hội tụ trên người Kiến Văn Đế.

Quỷ khí tích lũy mấy trăm năm trong Âm Sào, trong khoảng thời gian ngắn đã bị hắn hấp thu quá phân nửa.

“Đây là quỷ thuật gì vậy?!” Diệp Thiếu Dương chấn kinh, nhìn sắc mặt Kiến Văn Đế dần hồng hào, giống như người sống.

Trong lòng thầm nghĩ một tiếng “không xong”, tu vi của Quỷ Hoàng Đế chớp mắt đã đại trướng, nếu hoàn toàn khôi phục, không biết sẽ cường đại đến mức nào.

Một lúc lâu sau, Kiến Văn Đế mở to mắt, nhún người vọt ra khỏi quan tài, hạ xuống mặt đất, cầm tay Quách Thiếu Di, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ta.

Quỷ không khóc, nhưng có thể biến ra nước mắt ảo, biểu lộ tâm tình.

“Mấy trăm năm rồi, nàng vẫn luôn đợi trẫm, thực làm khó cho nàng.”

Quách Thiếu Di nhìn hắn mỉm cười, “Bệ hạ tỉnh lại thì tốt rồi.” Xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Vị Diệp thiên sư này đã giúp bệ hạ tỉnh lại.”

Kiến Văn Đế buông tay cô ta ra, tiến lên phía trước một bước, đứng trên đài cao, dùng một vẻ mặt quân lâm thiên hạ nhìn xuống chỗ Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng nhìn lại hắn, cảm giác trong lòng thực phức tạp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hoảng Đế, tuy chỉ là quỷ thi, nhưng khí độ của bậc đế vương đúng là không hề thay đổi.

“Đa tạ Diệp thiên sư ra tay trợ giúp, Diệp thiên sư có nguyện theo hầu trẫm hay không?! “

Diệp Thiếu Dương bật cười nói: “Ngài không nhầm đấy chứ, hiện giờ đã không còn là triều đại nhà Minh, ngài cũng chỉ là quỷ thi mà thôi, tôi đi theo ngài làm gì? Đi Hoành Điếm đóng phim cổ trang cung đấu à?”

Kiến Văn Đế khẽ thở dài.

Quách Thiếu Di đi tới nói hắn biết, đã phong thưởng Diệp Thiếu Dương, còn thiếu một viên Hỗn Nguyên Châu mà thôi.

Kiến Văn Đế nghe vậy cũng tỏ ra rộng rãi, gỡ viên Hỗn Nguyên Châu trên Đế quan của mình xuống, giao cho Tiểu Thiến, sai cô ta lấy cả “Sơn Hà Xã Tắc Đồ” đưa đến trước mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng cầm lấy, nhét vào trong túi.

Kiến Văn Đế nói: “Người quỷ khác biệt, ngươi với ta đã thanh toán xong, trẫm cũng không giữ ngươi, sau này còn gặp lại.”

Diệp Thiếu Dương thoáng giật mình, ngay sau đó khẽ mỉm cười, hỏi: “
“Vậy Hoàng Đế có tính toán gì không?”

Kiến Văn Đế liếc mắt nhìn Quách Thiếu Di một cái, nói: “Quân bất hí ngôn, trẫm cũng không muốn lừa ngươi, phu thê trẫm hai người từng có ước định, sẽ đến Quỷ Vực, thu nạp du hồn, tiến quân Âm Ty……”

Diệp Thiếu Dương cả kinh, quay đầu lại nhìn Quách Thiếu Di. 

Quách Thiếu Di cười cười, tỏ vẻ đắc ý.

“Được lắm, nói cái gì ẩn cư ở Quỷ Vực, thì ra là gạt tôi!”

Diệp Thiếu Dương tức giận nghiến chặt răng, tuy nhiên vẫn cố kiềm chế, quay sang nói với Kiến Văn Đế: “Ngài vẫn còn mộng làm Đế vương phải không, không làm được trên nhân gian, muốn đi Quỷ Vực xưng Đế sao?”

“Không phải, trẫm thực không cam lòng bị tặc tử Chu Lệ soán vị, nghe nói hắn được phong tướng dưới Âm Ty, ta chỉ muốn đi thảo phạt hắn mà thôi, không liên quan đến người khác.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngài sẽ thất bại.”

Kiến Văn Đế cười, “Không thử sao biết?”

Diệp Thiếu Dương cũng cười nói: “Câu này của ngài thực rất giống tôi.”

Kiến Văn Đế cau mày, lộ vẻ giận dữ.

“Ngươi dám nói trẫm giống ngươi?”

“Đừng có trẫm trẫm nữa,” Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn hắn, “Người chết như đèn đã tắt, ngài đã không còn là Hoàng Đế nữa rồi, ngài đứng trước mặt tôi, chỉ là một con quỷ thi, tôi cứu sống ngài, chỉ vì muốn khuyên ngài từ bỏ chấp niệm, để tôi siêu độ, bổn Thiên sư không định động thủ, ngài hiểu chưa?”

Kiến Văn Đế khóe miệng nhếch lên, tựa như đang cười khẩy.

“Trẫm cảm kích ngươi đã cứu giúp, vốn định thả ngươi đi……”

Quách Thiếu Di liền hạ lệnh, năm con Hắc Mao Sát lập tức xông lên, Tiểu Thiến cũng lấy ra một dải lụa đỏ, một mùi máu tanh đậm đặc toả ra.

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã biết đây chính là hồn khí của cô ta, xem ra... rất có thể cô ta đã thắt cổ mà chết.

Lâm Tam Sinh gấp đến độ luống cuống chân tay, cuối cùng đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, đứng chung một chỗ với hắn, đối diện Kiến Văn Đế khom người bái lạy.

Kiến Văn Đế thoáng biến sắc, nói: “Sao hả, quân sư muốn phản bội trẫm ư?”

Lâm Tam Sinh rơi lệ, nói: “Bệ hạ, Diệp thiên sư là bạn tốt của tôi, là tôi đã lừa hắn tới, tôi nhất định phải bảo vệ hắn chu toàn, để không phụ một chữ Nghĩa.”

Kiến Văn Đế nói: “Hai từ Trung - Nghĩa, Trung phía trước, Nghĩa phía sau.”

Lâm Tam Sinh nói: “Không sai, cho nên tôi mới tận trung tận lực giúp cho Bệ hạ sống lại, hiện tại Trung đã tận, cũng là lúc toàn Nghĩa, nếu Bệ hạ muốn giết Diệp thiên sư, tôi nguyện cùng chết với hắn!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm động, tiến lên ôm vai Lâm Tam Sinh, nói: “Ngươi mọi thứ đều tốt, chỉ có điều quá cổ hủ, sau này nên sửa.”

“Sau này……”

“Ngươi là huynh đệ, ta không cho ngươi chết, ai dám giết ngươi!”

Nói xong dùng một tấm linh phù dán lên gáy Lâm Tam Sinh, thu hắn vào trong đó, hơn nữa còn viết thêm đạo văn, một khi bị thu vào, quỷ hồn sẽ không thể ra ngoài.

Một tiếng thở dài từ trong linh phù phát ra.

Điều này khiến Diệp Thiếu Dương biết được, Lâm Tam Sinh đã hiểu rõ khổ tâm của mình: Quân chủ lúc còn sống, bạn tốt sau khi chết, bị kẹp ở giữa, đích thực là vô cùng khó chịu, cho nên tự nhốt mình lại, dứt khoát không làm cái gì hết.

Diệp Thiếu Dương nhìn Kiến Văn Đế, trầm ngâm một hồi, quyết định sẽ thử khuyên can một chút, chậm rãi nói: “Ân oán giữa ngài và Chu Lệ, tôi biết không cách nào có thể hóa giải, nhưng dù sao hắn cũng là chính thần dưới Âm Phủ, ngài đối nghịch với hắn, chẳng khác nào đối kháng toàn bộ Âm Ty, ngài sẽ không còn đường lui đâu.”

Kiến Văn Đế lạnh lùng nói: “Trẫm không sợ.”

Diệp Thiếu Dương còn định khuyên tiếp, Kiến Văn Đế đã nói: “Diệp thiên sư, có một chuyện ngươi đã sai, trẫm muốn chinh phạt Chu Lệ, không phải là do ân oán cá nhân, nếu ta là hắn, có lẽ cũng sẽ cử binh mưu phản, vì thế, trẫm không hề trách hắn.”

Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra thực khó hiểu, đã không trách Chu Lệ thì vì sao còn muốn chinh phạt hắn?

“Trẫm... chỉ là không cam tâm.” Kiến Văn Đế nói, “Trận chiến năm đó, trẫm thua không cam lòng, vẫn luôn mong chờ một cơ hội, cùng hắn tỷ thí một phen, nếu lại thua cuộc, thì sẽ không nhắc tới nữa.”

Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động, Kiến Văn Đế quả nhiên là một bậc Đế Vương, không phải nhu nhược vô năng như trên mấy bộ phim truyền hình, đáng tiếc lại gặp phải một nhất đại chiến thần như Chu Lệ……

Diệp Thiếu Dương lại lắc đầu, “Hoàng Đế, một số việc chỉ có cơ hội một lần, ngài không biết nắm chắc, đã thua cuộc, nhất định phải phục.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 894