Chương 890

BÁN YÊU BÁN THI
(Nửa yêu nửa thi)

Ký túc xá không có đèn, chỉ là một mảng đen kịt.

Bất quá Tuyết Kỳ có thể nhìn trong đêm, có đèn hay không đối với cô mà nói cũng chẳng có gì khác biệt. Lặng lẽ tiến vào đại sảnh, sau đó đi về phía phòng ký túc xá của mình.

Lúc ngang qua phòng an ninh, Tuyết Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua, nữ tử tóc dài trong đó vẫn ngồi trước cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, tựa hồ trước giờ đều chưa từng cử động.

Chẳng lẽ cô ta ngồi đây từ ban ngày đến tận bây giờ, nếu đúng như vậy, khẳng định không phải là người.

Tuyết Kỳ không muốn kinh động cô ta, lặng lẽ không một tiếng động, đi thẳng tới trước cửa phòng mình.

Các phòng trong ký túc xá này đều không có khoá cửa. Tuyết Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đang định đi vào, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút dị thường, bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy hai đốm sáng, một đỏ ngầu như máu, một màu lam xanh lè.

Nhìn kỹ lại, lập tức toàn thân run rẩy:

Đây là đôi mắt, trên một khuôn mặt vô cùng quái đản.

Khuôn mặt này một nửa trông thực dúm dó, mặt trên huyết quản bạo khởi, lủng lẳng mấy cục thịt thối, răng nanh trong miệng phô hết ra ngoài, một nửa mặt kia được bao phủ bởi một tầng lông tóc, nhìn qua giống như mèo.

Trên người quái vật này quanh quẩn một tầng hồng quang không thuần tuý, chủ yếu là yêu khí, pha lẫn với thi khí, chứng tỏ nó là một con thi yêu tà tu, cấp bậc yêu linh, từ mức độ yêu khí ẩn hiện mà xem, cơ hồ sắp thăng làm yêu tiên. 

Tuy nó là tà tu, không thể phong thần, nhưng thực lực căn bản không có gì khác biệt.

Tuyết Kỳ bỗng nhiên nhớ đến thân phận hiện tại của mình, lập tức lấy tay che miệng, tỏ vẻ hoảng sợ cực độ, lảo đảo lui về phía sau, nhìn thấy mớ tóc sau đầu bay tán loạn của thi yêu, chợt hiểu ra, thì ra nó vẫn luôn ngồi trong phòng an ninh kia, nhưng vì mớ tóc dài, nhìn từ phía sau cứ tưởng là một cô gái.

“Ngươi đang làm gì.” Thi yêu mở miệng, lạnh lùng nói, là tiếng the thé của nữ nhân.

“Tôi…… tôi vừa đi lòng vòng một chút.” Tuyết Kỳ sợ hãi nói, “Tôi mới tới, còn chưa thông thuộc nơi này, thực xin lỗi……”

“Ngươi đã đi đâu?”

“Chẳng đi đâu hết, chỉ lòng vòng quanh sân thể dục thôi, thật đó, không tin cô cứ kiểm tra camera an ninh.”

Thi yêu nhếch mép, lộ ra một nụ cười khủng bố, “Ngươi qua đây, ta có cách chứng minh.”

Tuyết Kỳ do dự một chút, đi về phía cô ta, một tay để trong túi, cầm chắc ngọc như ý, chuẩn bị sẵn sàng phản kích.

Tuy thật sự không muốn bại lộ thân phận, nhưng nếu đối phương động thủ, đương nhiên mình cũng  không thể ngồi chờ chết.

Nếu thực sự phải đánh, cô tin với tu vi của mình, ít nhất cũng nắm chắc trong tay bảy phần thắng, điều làm cô lo lắng không phải thi yêu trước mắt, mà là thế lực đằng sau cô ta……

Thi yêu từng bước đi tới, nâng một tay lên.. không phải tay, mà là một bộ vuốt mèo sắc bén, bên trên yêu khí lởn vởn, cười dữ tợn nhìn Tuyết Kỳ.

Tuyết Kỳ ánh mắt chuyển lạnh, tính làm bộ hoảng sợ lui về phía sau, về sát vách tường, ngồi sụp xuống đất, giống một đứa trẻ tội nghiệp, chờ thi yêu đến gần, sau đó đột ngột tấn công, một kích đánh chết nó.

Hiện tại chỉ có thể như vậy, cố gắng không gây động tĩnh quá lớn.

Thi yêu cười dữ tợn đi tới, dừng lại trước mặt cách Tuyết Kỳ vài bước chân.

Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm bộ vuốt mèo sắp hạ xuống, đang định ra tay bất ngờ, thì đột nhiên từ phía sau thi yêu vang lên tiếng một nữ nhân: “Ngươi đang làm gì đó?”

Thi yêu ngẩn ra, hạ móng vuốt, nghiêng mình nhìn lại.

Từ phía sau Tôn Ánh Kiều đi tới, nhìn Tuyết Kỳ đang co ro dưới đất, lại nhìn qua thi yêu, lạnh lùng nói: “Còn không mau biến hình.”

Thi yêu vuốt mặt một cái, biến thành hình dạng một nữ tử, gò má rất cao, trông hơi cổ quái, nhìn kỹ thấy có điểm giống mèo.

“Sao lại thế này?” Tôn Ánh Kiều hỏi lại lần nữa.

Thi yêu tiến lến ghé vào tai cô ta, nhỏ giọng nói gì đó.

Tôn Ánh Kiều nghe xong, quay đầu nhìn Tuyết Kỳ: “Em đã đi đâu?”

“Em chỉ ra sân thể dục, trời tối, hơi lạnh, em thấy sợ nên quay về ngay……” Tuyết Kỳ xoè hai tay, ra vẻ vô tội.

“Thế sao, em về phòng đi, từ nay về sau buổi tối không được rời khỏi ký túc xá. Đúng rồi, phải nhớ kỹ, em không trông thấy gì hết.” Tôn Ánh Kiều thoáng nhìn thi yêu, ra hiệu có chuyện muốn nói.

Tuyết Kỳ gật đầu lia lịa, quay về phòng ký túc xá.

“Tiểu tỷ, nếu ta không nhầm, cô ta là pháp sư……” Thi yêu ghé tai Tôn Ánh Kiều nói.

“Ta biết.”

“Vậy mà tỷ còn……”

“Ta muốn xem xem, cô ta định dở trò gì.” Tôn Ánh Kiều cười khinh bỉ, “Dù có là Thiên sư, đã tới nơi này của chúng ta, cũng trốn không thoát sự áp chế của phu nhân, việc gì phải sợ, ta chính là muốn xem, phía sau cô ta là ai.”

Thi yêu lập tức gật đầu, “Tiểu tỷ nói rất đúng, đã hiểu.”

“Từ nay về sau, bất kể cô ta muốn đi đâu, ngươi cũng không được ngăn cản, cứ lập tức thông báo cho ta là được, tu vi của ngươi thấp, tuyệt đối không được theo dõi.”

Thi yêu gật đầu đáp ứng.

Hai người cùng nhau đi về cuối hành lang, thi yêu nhớ ra chuyện gì, hỏi: “Tiểu tỷ, phu nhân nói thánh chủ của chúng ta sẽ mau hiển thánh, là khi nào vậy?”

“Trong 2-3 ngày tới.” Tôn Ánh Kiều đứng lại, nghĩ một hồi nói, “Gần đây bên ngoài có rất nhiều pháp sư tới, phu nhân còn đang bế quan, tạm thời không thể động thủ, các ngươi phải đề phòng một chút.”

Thi yêu gật đầu, “Còn đám trẻ đó thì sao……”

“Ngày kia, ngày kia phu nhân xuất quan, nghênh đón thánh chủ, những đứa trẻ kia sẽ có tác dụng. Đến lúc đó ta sẽ an bài.”

..... Yêu tinh xưng Yêu Vương là Thánh Chủ, Cương thi xưng Tương thần là Chân Chủ, Tà linh xưng Tứ đại linh thú* là Linh Chủ.

(😌*Tứ đại linh thú bao gồm:  Rồng, Kỳ lân, Rùa, chim Phượng)


Tôn Ánh Kiều thoáng nhìn bộ dáng gấp gáp của cô ta, cười nói, “Chờ không nổi sao?”

Miêu yêu thè đầu lưỡi đỏ lòm, liếm liếm mép, “Đã sớm mong chờ ngày này.”

Trong bóng đêm, Tuyết Kỳ nằm trên giường, suy nghĩ lại một lượt hết thảy mọi chuyện, đặc biệt là con thi yêu kia, nó tuyệt đối không phải thi yêu bình thường, mà là nửa cương thi, nửa yêu.

Xem bộ dáng cung kính của thi yêu trước mặt Tôn Ánh Kiều, có thể thấy nó chỉ là một tiểu tốt tầm thường.

Thực lực gần như yêu tiên, cư nhiên chỉ là một tên đầy tớ, hơn nữa Tôn Ánh Kiều cũng không phải chủ nhân thực sự, vậy thì chủ tể chân chính đằng sau bọn chúng, còn cường đại tới mức nào?

Tuyết Kỳ cảm thấy chuyện này thực đáng sợ, chỉ dựa vào sức của một mình mình, căn bản vô pháp kháng cự.

Nhưng hiện tại mình không thể rời đi, cần phải điều tra xem Tôn Ánh Nguyệt đã đi đâu, máu của đám trẻ được thu thập để làm gì, tương lai nếu thực sự phải giao chiến, cũng sẽ nắm chắc thêm phần thắng.

Tuyết Kỳ lặng lẽ lấy tấm linh phù Diệp Thiếu Dương đã đưa, chắp tay, kẹp phù bên trong, hồi tưởng lại sự kiện đã trải qua, đưa một sợi thần niệm vào linh phù, sau đó châm lửa thiêu hủy, thông qua liên kết hồn ấn, truyền tới Diệp Thiếu Dương……

Diệp Thiếu Dương ngồi trên chiếc xe cà tàng của Lão Quách, cảm nhận được hồn ấn thuộc về Tuyết Kỳ trong lòng bàn tay mình nóng lên, lập tức nhắm mắt lại, dùng thần thức cảm nhận.

Toàn thân hắn lấm lem, trên hai tay còn dính đầy tro hương với chu sa. Hắn vừa mới đấu pháp một trận, nhưng đối phương không phải Lăng Vũ Hiên ...

Thời điểm hắn cùng Lăng Vũ Hiên đang muốn đánh nhau, đột nhiên nghe từ xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, hai người cùng chạy qua đó, xa xa nhìn thấy một hắc ảnh ngậm một đứa trẻ còn đang giãy giụa, chạy như điên về phía chân núi.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894