Chương 888
ĐẠI CHIẾN SẮP XẢY RA
Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, lấy ra một lọ pháp thủy, đổ lên Thái Ất Phất Trần, vẽ một tấm Băng thanh phù, dán lên mặt Mao nữ, hai tay kết ấn, một đạo sương khói xuyên phù bay ra, dần hạ xuống phía dưới, từng chút một dập tắt Tử Vi Thiên Hoả.
“Thu!”
Diệp Thiếu Dương nhổ hai cây đinh đồng khỏi vai Mao nữ, thu cô ta vào trong linh phù, niệm chú, lá phù bay về hướng Bắc, tiến nhập Âm Ty.
Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, quay đầu lại, nhìn Lăng Vũ Hiên cười nhạt, nói: “Đã hứa với người ta thì nhất định phải thực hiện, bất kể với người hay quỷ yêu, cũng đều như nhau.”
Lăng Vũ Hiên nói: “Chỉ là một con ác quỷ mà thôi, ngươi có biết cô ta đã từng giết bao nhiêu người không?”
“Cô ta giết người, sẽ có Âm Ty xử lý, ngươi đã bắt được cô ta, không cần thiết phải hạ sát thủ.”
“Diệp sư huynh đúng là tâm địa Bồ Tát.” Lăng Vũ Hiên cười khẩy, nói.
“Không phải lúc nào cũng vậy.” Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch khóe miệng, “Còn phải xem là lúc nào, đối phương là ai.”
Lăng Vũ Hiên nghiêng đầu nhìn hắn, cười nhạt.
“Không cần để ý loại người này, đi thôi, nghe khẩu khí của Mao nữ vừa rồi, nơi này chắc hẳn còn có quỷ yêu khác, thừa lúc Ngũ Hành Kỳ Trận còn chưa loạn, chúng ta tiếp tục tìm kiếm xem sao.”
Liễu Như Nhứ dứt lời, dùng ánh mắt khinh bỉ liếc xéo Diệp Thiếu Dương một cái, kéo Lăng Vũ Hiên rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Lão Quách và Diệp Thiếu Dương cùng nhau ra cửa.
Ra tới bên ngoài, vừa lúc hai người Lăng Vũ Hiên mới bước ra cửa, Lăng Vũ Hiên mơ hồ phát hiện được thứ gì, từ trên tường nhổ xuống một cây chuỷ thủ sáng lấp lánh, chính là Mao Sơn Diệt Linh Đinh mà Diệp Thiếu Dương đã cắm lên.
“Đinh Diệt Linh, thượng đẳng pháp khí của Mao Sơn.”
Cầm ở trong tay, ngắm thưởng một hồi, ngẩng đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Trả cho ngươi!”
Ngón tay rung động, Đinh Diệt Linh giống như phi kiếm lao vút qua đây với tốc độ cực nhanh.
Diệp Thiếu Dương vươn tay, dùng hai ngón vững vàng tiếp được, nhìn về phía Lăng Vũ Hiên, ánh mắt âm thầm toát ra một đạo hàn quang.
Vốn nghĩ tại thời điểm Yêu Vương xuất thế sẽ cùng hắn đánh một trận cho sảng khoái, nhưng khiêu khích lần này quá trắng trợn, thực không thể nhịn thêm được nữa!
Diệp Thiếu Dương tiến lên hai bước, cau mày nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Có phải ngươi luôn cảm thấy, mình giỏi giang nổi trội hơn người khác hay không? Chẳng lẽ ngươi muốn làm vô địch thiên hạ?”
Lăng Vũ Hiên cười ha hả, lui người về phía sau nửa bước, tay để bên hông, bộ dáng chuẩn bị động thủ.
Lão Quách, còn có mấy pháp sư kia, thấy trận chiến sắp diễn ra, ai nấy đều tìm chỗ trốn thật xa, nhưng lại nhịn không được, cả đám lộ vẻ hưng phấn nhìn hai người.
Cấp bậc Thiên sư đấu pháp, trước giờ bọn họ đều chưa từng thấy qua, đêm nay phải nhìn cho đã mắt.
Hai người này tuổi còn trẻ đã là Đạo môn nhất đại nội môn đệ tử, thiên tài trong thiên tài, hơn nữa trận chiến này liên quan đến việc tranh giành vị trí đệ nhất đệ tử Đạo môn.
Có người còn lập tức lấy di động ra, chuẩn bị ghi hình.
Diệp Thiếu Dương và Lăng Vũ Hiên chăm chú nhìn đối phương.
“Có người coi thường ngươi, cho rằng ngươi không xứng đánh nhau với ta, nhưng ta thì thấy, ít nhất ngươi cũng đủ tư cách đấu với ta một trận.” Lăng Vũ Hiên ngạo mạn nói.
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Chính ngươi mới là kẻ coi thường ta, đừng có nhiều lời, lên đi.”
Lăng Vũ Hiên cười nhạt, rút từ phía sau ra một pháp khí màu xanh lục.
Đả Thần Tiên!
Bảo bối nằm trong tay Lăng Vũ Hiên, lập tức đại phóng linh quang.
Diệp Thiếu Dương ánh mắt lạnh lùng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Một xanh một tím, hai luồng linh khí giao nhau toả sáng, hai kiện pháp khí gặp nhau. Một trận đại chiến sắp xảy ra.
.......................
Thời điểm này, Tuyết Kỳ một mình lặng lẽ rời khỏi ký túc xá, theo chân tường đi ra phía sau toà nhà.
Cách mặt sau ký túc xá không xa, chính là tường bao của Cô nhi viện, ở giữa có một con đường nhỏ đầy bùn đất.
Tuyết Kỳ đi phía trên, quỷ khí trong cơ thể kích phát, cảm giác được dưới chân có chút dị động, vì thế cúi đầu tìm kiếm, thấy trên mặt đất mọc đầy cỏ xanh, không có gì bất ổn.
Tuyết Kỳ cau mày, nghi ngờ phải chăng cảm giác của mình có chút thiếu chuẩn xác, đứng dậy đi về phía trước mấy bước, dưới chân một lần nữa lại truyền đến một trận dị động, cứ như dưới chân có thứ gì đó chuyển động, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ là khí tức xung quanh nảy sinh chấn động.
Thân là quỷ thi, cảm giác đối với mấy thứ này mẫn cảm nhất.
Ngồi xổm dưới mặt đường, tìm kiếm trên mặt đất nửa ngày, cuối cùng phát hiện có chút dị thường: theo hướng con đường, có một vệt thẳng tắp, bùn đất tơi xốp, bên trên thực vật thưa thớt, giống như đã bị đào xới không lâu trước đó, không giống xung quanh.
Tuyết Kỳ dùng hai bàn tay trắng nhỏ, đào bới mặt đất, chưa đến 10cm, lập tức sờ thấy một tảng đá, vì thế gạt bùn đất xung quanh, lúc này mới phát hiện phía dưới là một lớp đá phiến, được ghép lại với nhau, kéo dài ra tận bên ngoài.
Chẳng lẽ là đường thoát nước?
Tuyết Kỳ dùng quỷ lực, nhấc một khối đá, lập tức một cỗ thi khí bốc lên. Dưới ánh trăng, thấy phía dưới quả nhiên là một con lạch giống như đường thoát nước, nước bên trong có màu đen, chầm chậm chảy.
Điều này khiến Tuyết Kỳ tin chắc, trước mắt tuyệt không phải đường thoát nước!
Tuyết Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, thò đầu vào thông đạo, trước sau ngó nghiêng, một khoảng đen kịt.
Đột nhiên, có tiếng rít gào âm trầm từ phía trước tối om truyền đến, tiếp theo là một mảng bọt nước lay động, càng ngày càng gần, tựa như có vật gì đó đang nhanh chóng tiếp cận.
Tuyết Kỳ thân là quỷ thi, tuy chưa đến mức quá sợ hãi, nhưng cũng không khỏi khẩn trương, có chút do dự, nghĩ đến nhiệm vụ chính của mình là thăm dò Cô nhi viện, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được tiếp xúc quá sớm, tránh bại lộ thân phận.
Vì thế nhanh chóng để lại khối đá, dùng đất lấp lại như cũ.
Phía dưới truyền đến một tiếng trầm đục, giống như là có thứ gì đập vào khối đá, Tuyết Kỳ đứng trên đống bùn đất, phóng thích quỷ khí, dùng sức đè xuống.
Thứ bên dưới dùng sức húc lên vài cái, không thể mở ra được, sau đó có tiếng bọt nước lưu động, Tuyết Kỳ nghe ngóng thấy đã đi xa, lúc này mới khom lưng xuống, khoả khoả lớp bùn đất trên mặt, tận lực khôi phục nguyên trạng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Tới cuối ký túc xá, có một bức tường bao rất cao, phía trên giăng lưới sắt, bất quá đối với Tuyết Kỳ thực chẳng thành vấn đề, nhẹ nhàng bật lên, nhìn vào bên trong.
Là một cái ao xây bằng xi-măng, nước đen bên trong bắt đầu dị động, thi khí ập vào mặt.
Thi thủy……
Cái ao hình tròn, nhưng ngang dọc trên dưới, có bốn cái lu nước, được để sát bên cạnh ao, bên trên có đậy nắp sắp thật dày, dùng dây sắt chằng lại, kín như bưng.
Tuyết Kỳ nhảy xuống, đi tới bên cạnh một lu nước, thấy hai bên lu nước có mở hai cái lỗ nhỏ, thi thủy chính là từ bên trong tuôn ra, rơi xuống dưới, chảy vào miệng ống nước ngầm làm bằng xi-măng.
Tuyết Kỳ suy đoán, nơi này có lẽ chính là lối vào của “Đường thoát nước” đã nhìn thấy lúc trước, cũng có lưới sắt chặn lại.
Tất cả những thứ này là gì, dùng để làm gì?
Tuyết Kỳ tới gần lỗ nhỏ trên một lu nước, nhòm vào bên trong. Đột nhiên thấy “xoạt” một tiếng, một đôi tay từ dưới nước vươn lên, túm lấy lưới sắt.
Tiếp theo, một khuôn mặt từ phía dưới thò lên, ghé sát vào lưới sắt, há cái miệng to bự hướng Tuyết Kỳ kêu ”ngoao ngoao”.
Thủy thi?
Tuyết Kỳ chăm chú nhìn lại, đầu người này thật lớn, một khuôn mặt bị ngâm tới sưng vù, da tróc thịt bong, trên miệng vết thương có vô số thi trùng bò lổm ngổm, nhìn qua ghê tởm không thể nào tả nổi.
Tuyết Kỳ khẽ cau mày, nghĩ thầm cũng may mình là quỷ, bằng không khẳng định sẽ tiêu đời ở đây.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment