Chương 884-885
NỮ QUỶ TÓC DÀI THẦN BÍ
“Á...!”
Liên tiếp có tiếng đánh nhau từ đỉnh núi truyền tới, kèm theo tiếng gầm gừ đáng sợ.
Mọi người giật mình, đưa mắt nhìn nhau.
“Chắc Thôi chân nhân đang giao chiến với tà vật kia!” Một pháp sư nói.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Lão Quách một cái, định cất bước lên núi.
Hai pháp sư lập tức tiến lên ngăn bọn họ lại.
“Hai vị đạo hữu, trên đó hiện tại rất nguy hiểm! Cứ để Thôi chân nhân giải quyết tà vật, lát nữa các người lên đó tham quan vẫn chưa muộn.”
Lão Quách chưa nói rõ thân phận của Diệp Thiếu Dương, hai pháp sư này chỉ coi hắn là kẻ tán tu dân gian, đương nhiên không để trong mắt.
“Ta chỉ sợ lát nữa nhìn thấy chỉ là thi thể của Thôi chân nhân!”
Diệp Thiếu Dương phớt lờ cảnh cáo của bọn họ, phi thân chạy vội lên núi.
Hai pháp sư thoáng sửng sốt, lập tức đuổi theo phía sau.
Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương từ trên đỉnh núi vang lên.
Là tiếng của Thôi chân nhân!
Hai pháp sư kinh hãi nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương thở dài, việc mình lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, lập tức sải bước nhanh hơn, chạy như bay lên núi.
Thôn xóm trên sườn núi, nhà ai cũng đóng cửa thật chặt, Diệp Thiếu Dương quan sát trái phải, đang muốn xác định vị trí, chợt thấy bóng người từ trong một ngôi nhà lao ra, vừa chạy hai tay vừa che mặt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Máu tươi qua khe hở ngón tay không ngừng chảy xuống.
Diệp Thiếu Dương lập tức một tay giữ chặt hắn, tay còn lại ấn thuốc cầm máu, đột nhiên một hắc ảnh lông tóc rũ rượi từ viện môn phóng ra, vọt qua đây.
“Thiên địa vô cực!” Diệp Thiếu Dương mau chóng bấm pháp quyết, đánh ra một chưởng.
Chớp mắt đã tiếp xúc với vật kia, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lòng bàn tay tê dại, một luồng quỷ khí âm lãnh theo cánh tay truyền lên, vội vàng vận khí ép ra, hắc ảnh trước mặt bị đánh bay, lăn trên mặt đất một vòng, chui tọt vào trong nhà.
Là một người thân đầy lông tóc?
Trong lúc vội vàng không kịp nhìn rõ, Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ nhiều, một bước xông tới, vẽ một đạo Huyết tinh phù, dùng Đinh Diệt Linh xuyên qua, cắm phía trên cạnh cửa viện môn.
Đinh Diệt Linh của Mao Sơn, cộng với Huyết tinh phù, sẽ làm tăng thêm bội phần linh lực của linh phù, có tác dụng trấn trạch, trừ phi vật kia có tu vi cấp bậc Quỷ thủ, bằng không tuyệt đối không thể thoát ra ngoài.
Sau khi dán xong Huyết tinh phù, Diệp Thiếu Dương lao vào sân viện, nhanh chóng tìm kiếm trong sân cùng mấy gian nhà bay, không phát hiện tà vật lông dài vừa rồi, cũng không thấy vóng dáng một ai.
Nghĩ một hồi, quyết định quay ra bên ngoài, kiểm tra tình trạng của gia hỏa kia.
Lão Quách, còn có hai pháp sư ban nãy đã xông lên giữa sườn núi, đỡ được người kia, đặt hắn nằm trên mặt đất, Lão Quách đang hóa nước bùa, hai gia hỏa kia lấy thuốc cầm máu, đắp lên trên mặt hắn.
Vừa định đắp thuốc, người nọ lập tức hét lên thất thanh, sau đó hai chân giãy giụa liên hồi, cố sống cố chết bò qua đó.
“Thôi chân nhân, Thôi chân nhân!” Hai pháp sư gọi hắn không hề phản ứng, vẫn tỏ vẻ hốt hoảng.
Diệp Thiếu Dương tiến lên, nhìn khuôn mặt be bét máu của Thôi chân nhân, tức khắc chấn kinh: Vốn cho rằng mặt Thôi chân nhân chỉ bị thương, giờ mới phát hiện, thì ra toàn bộ lớp da mặt đều bị lột xuống, chỉ còn ít da dính trên cằm.
Không có da mặt bao bọc, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn hơn cả quỷ: nướu lợi nhô ra, để lộ hai hàm răng đầm đìa máu tươi, hai tròng mắt thô lố, tròn tròn trợn to, khiến người không dám nhìn.
“Mắt của hắn xanh lè, đã trúng âm độc, phải mau chóng rút ra.” Lão Quách dứt lời, lập tức hóa nước bùa, bảo hai pháp sư kia hỗ trợ, đổ lên trên người hắn, dán một lá bùa sau gáy, dùng bút chu sa vẽ lên vài đường.
Chốc lát sau, nước bùa phát huy tác dụng, một luồng hắc khí, từ trong cơ thể Thôi chân nhân toát ra ngoài, hội tụ trên linh phù.
“Hiện tại phải làm sao đây?” Một pháp sư ôm Thôi chân nhân, quệt mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt, giọng run run hỏi.
Người còn lại giật mình vô ngữ.
Làm phép thất bại không đáng sợ, có điều da mặt của Thôi chân nhân đã bị lột xuống, thương tích nghiêm trọng, nhìn qua đã thấy ghê người, hai người luống cuống không biết nên làm gì bây giờ.
“Hai người các ngươi, mau gọi cấp cứu 120, sau đó khiêng hắn xuống núi, tranh thủ thời gian trị liệu, da mặt bị lột bỏ không phải chuyện đùa, lỡ bị nhiễm trùng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Hai người thấy Lão Quách nói vậy, vội vàng gật đầu, đỡ Thôi chân nhân lên, khiêng thật nhanh xuống dưới chân núi.
Cùng lúc đó, có mấy bóng người, từ những phía khác nhau đi tới.
Cả đám tuy ăn mặc giống người thường, nhưng trong tay đều cầm pháp khí như Phật châu, Đào mộc kiếm...
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã biết, mấy người này đều tham gia trận “Chu Tước Hội” hôm nay, thủ trận ở bốn phía, tám phần cũng là vì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nên mới chạy qua đây.
Mấy gia hỏa này không quen biết Diệp Thiếu Dương, nhưng đã từng mua đồ tại tiệm nhà Lão Quách, nên nhận ra được.
Lão Quách nói dăm ba câu, kể lại tình huống cho bọn họ biết.
“Lệ quỷ này không ngờ lại lợi hại như vậy!” Mấy người vừa nghe, kinh hãi không thôi.
“Đến Thôi chân nhân cũng bị thương, chúng ta không đủ khả năng đối phó nó, ta thấy nên mời Lăng Vũ Hiên sư huynh tới hỗ trợ.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, trận thế trước mắt chỉ có Lăng sư huynh mới có thể ứng phó.”
Mấy pháp sư sôi nổi tán đồng, có người lấy di động ra, gọi cho Lăng Vũ Hiên.
Diệp Thiếu Dương cũng không ngăn cản bọn họ, lấy từ ba lô ra một cây trường minh đăng, châm lửa sau đó đi vào trong nhà.
“Nè, sao ngươi dám tự ý xông vào!” Một pháp sư bất mãn kêu lên, “Nguy hiểm đó nha, đừng có chui đầu vào chịu chết! Chờ Lăng sư huynh đến xử lý đi!”
Diệp Thiếu Dương không để ý đến bọn họ, cầm theo trường minh đăng, băng qua sân viện, thấy ánh nến biến thành màu đen, chứng tỏ có Lệ quỷ lui tới, ngọn lửa vẫn luôn bập bùng hướng về phía căn nhà.
Quả nhiên là trốn trong nhà!
Diệp Thiếu Dương chạy như bay đến bên ngoài cửa viện, cúi đầu nhìn ngọn nến, thấy ánh lửa bắt đầu trùng xuống, giống như bị thứ gì đó trên mặt đất hấp dẫn.
Chăm chú nhìn lại, là một bãi máu đen, ngưng tụ trên mặt đất cách đó không xa.
Diệp Thiếu Dương sải nhanh bước chân, cúi đầu đi qua ngạch cửa, băng qua bãi máu đen kia.
Thế nhưng chân trước mới vừa sải bước, chân sau còn chưa kịp nhấc lên, bất chợt cảm thấy trên trán lạnh ngắt, vội ngẩng đầu lên, trông thấy một hắc ảnh lủng lẳng trên hiên cửa, nửa thân trên treo ngược xuống, đang giang hai tay, lao về phía mình.
Trong lúc tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, vung dây Câu Hồn quét ngang một đường, đánh bật hai cánh tay quỷ, bộ tóc tài của hắc ảnh kia bỗng nhiên bùng nổ, từ đằng sau phóng về phía hắn, bó chặt nửa thân trên.
Ngay khi sợi tóc tiếp xúc với làn da, lập tức giống như xúc tu, lan ra một cách nhanh chóng.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân Diệp Thiếu Dương đã bị mớ tóc quấn chặt, đến đầu ngón tay cũng không cử động được, đương nhiên cũng không thể nào làm phép.
Đáng sợ hơn chính là, mớ tóc đó không chỉ quấn quanh thân thể, mà còn len lỏi chui vào trong tai, mũi, miệng của hắn.
Diệp Thiếu Dương vội vàng vận chuyển cương khí, phong bế ngũ uẩn lục thức*, ngăn không cho mớ tóc chui vào trong cơ thể.
(*Ngũ Uẩn bao gồm: Sắc uẩn, Thọ uẩn, Tưởng uẩn, Hành uẩn, Thức uẩn.
Lục Thức bao gồm: Nhãn thức, Nhĩ Thức, Tỷ thức, Thiệt thức, Thân thức, Ý thức.)
Đối phương thực rất thông minh, thấy cách này không hiệu quả, lập tức thay đổi sách lược, dùng mớ tóc quấn chặt toàn thân hắn, dùng sức lôi kéo.
“Ha ha, chú em đẹp trai, tỷ tỷ thương ngươi nha……”
Giọng nói của một nữ tử vô cùng mê hoặc, từ phía đối diện vang lên.
Chính là nữ quỷ đó!
Trước mắt bị vô số tóc che đậy, Diệp Thiếu Dương chẳng thể nhìn thấy gì, cơ hồ đến thở cũng vô cùng khó khăn, thống khổ bất kham.
Đột nhiên một mớ tóc rối bù phóng qua đây, toát ra một luồng quỷ khí nồng đậm, tiếp theo là một vật gì đó ấm ấm chạm trên trán hắn, quẹt trái quẹt phải.
Là đầu lưỡi! Cô ta dùng đầu lưỡi liếm mình!
Cảm giác nhớp nháp khi bị nước miếng dính vào vô cùng ghê tởm, Diệp Thiếu Dương tựa như muốn há mồm kêu to.
Đầu lưỡi kia một đường đi xuống, liếm láp bờ môi hắn, di qua di lại……
Con mẹ nó, biến thái quá đi!
Diệp Thiếu Dương thầm mắng trong lòng....nhưng vẫn chưa hết, đầu lưỡi quỷ kia đang tìm cách tách môi hắn ra, hòng chui vào bên trong.
“Tỷ tỷ thương ngươi a, há mồm ra nào……” Nữ quỷ thi thoảng lại nói lời dụ dỗ.
Diệp Thiếu Dương tâm vững như bàn thạch, nữ quỷ kia đừng hòng mê hoặc, muốn hôn môi mình sao, một khi đầu lưỡi vào được trong miệng, nhất định chẳng phải chuyện chuyện tốt.
Diệp Thiếu Dương liều mạng lắc đầu, tránh né nữ quỷ cưỡng hôn, thế nhưng mọi phản kháng đều vô ích, sau một hồi giằng co, cuối cùng đầu lưỡi quỷ cũng tách được miệng hắn ra.
Một đầu lưỡi trơn tuột khấy đảo khoang miệng, nữ quỷ phát ra tiếng kêu sung sướng, rung lắc thân mình, đầu lưỡi hơi rụt một chút, sau đó bất chợt vươn ra, hòng cắm sâu vào ổ bụng Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, chẳng buồn phản kháng chi cho mệt, miệng niệm chú ngữ, hai hàm răng phập vào nhau, cắn chặt đầu lưỡi quỷ.
Nữ quỷ bị biến cố bất ngờ, thoáng chốc kinh ngạc, ngay sau đó hừ một tiếng.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy đầu lưỡi quỷ bỗng nhiên mềm oặt, quỷ khí lan tràn, đầu lưỡi chớp mắt đã trở nên trơn tuột, hàm răng cắn không được, ngọ nguậy trườn xuống yết hầu.
Diệp Thiếu Dương hạ quyết tâm, cắn đầu lưỡi của mình, thầm niệm tâm pháp chú ngữ, đầu lưỡi quỷ bị Thiên sư huyết kích phát, bất ngờ run rẩy.
Nữ quỷ khẽ hét lên một tiếng, muốn thu lại đầu lưỡi nhưng đã quá muộn.
Diệp Thiếu Dương ngậm một ngụm máu, hàm răng trên dưới cắn chặt đầu lưỡi quỷ, vận chuyển cương khí, trong nháy mắt đã tràn vào kinh mạch, ngăn chặn quỷ khí trên đầu lưỡi quỷ xâm nhập, dùng hết sức lực cắn phập một cái……
Đầu lưỡi quỷ đứt thành hai đoạn!
“Á……” Nữ quỷ rú lên một tiếng thê thảm, thân hình lắc lư, trạng thái như điên khùng.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy áp lực trên người lập tức giảm bớt, nhắm mắt lại, vận khí thổ nạp, tính cách gỡ mớ tóc dài ra khỏi thân thể, chỉ cần rút được một bàn tay, là có thể bấm quyết vẽ ấn.
Hồn thể nữ quỷ đã bị phá, kiên trì không được bao lâu.
“Tiểu sư đệ, sao rồi... sao rồi!” Đằng sau truyền đến tiếng Lão Quách, còn chưa mở miệng, lập tức cảm giác được mớ tóc lớn phía bên trái thu trở lại, tay trái đã rút được ra, vội vàng bấm pháp quyết, một chưởng đánh trúng giữa mặt nữ quỷ.
Nữ quỷ xoay người bỏ chạy, mớ tóc quấn trên người Diệp Thiếu Dương nháy mắt cũng co lại, bao quanh bảo vệ quỷ thân, hướng về phía phòng bên cạnh bay đi.
Diệp Thiếu Dương không đuổi theo mà ngồi xuống, một tay móc cổ họng, khom lưng nôn oẹ.
Nửa đầu lưỡi quỷ bị hắn cắn đứt đã trôi tuột xuống dưới! Mắc ở cổ họng, phun không ra, nuốt không xuống, khó chịu vô cùng.
“Oẹ……”
Vật vã nửa ngày, đầu lưỡi quỷ cùng với chén mì lớn mới ăn lúc chiều, đều phun ra hết.
Đón chai nước sạch từ tay Lão Quách, súc súc miệng, Diệp Thiếu Dương chợt nhớ tới nữ quỷ kia, lập tức đứng dậy đi qua phòng bên cạnh.
Trong lòng hồi tưởng lại sự việc vừa xảy ra: nữ quỷ kia dùng một bãi máu đen để dụ mình mắc bẫy, thừa dịp mình đang nhìn dưới đất, đột ngột tập kích, chiêu này quả là rất thông minh, đáng tiếc từ đầu tới cuối mình vẫn chưa thấy được bộ dáng của nữ quỷ, chỉ biết toàn thân cô ta đều là tóc, lòng đầy nghi vấn:
Bất luận quỷ hồn nào, đều có thể dùng ảo giác biến thành tóc giết người, nhưng bởi chỉ là hư ảo, không chứa tu vi gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể dọa người mà thôi.
Nhưng vừa rồi mớ tóc của nữ quỷ kia quỷ khí quanh quẩn, linh tính cực mạnh, tám phần là hồn khí hay một bộ phận trên thân thể của cô ta.
Đây rốt cuộc là quỷ gì a?
Bên cạnh là một gian phòng ngủ trống không, chỉ có vài vật dụng cũ nát, một chiếc giường, nhìn qua đã biết là phòng ngủ của một lão nhân tiết kiệm.
Lão Quách cầm trong tay chiếc Tam sắc liên hoa đăng, đi theo phía sau, chiếu sáng cho Diệp Thiếu Dương.
Tam sắc liên hoa đăng là ngọn đèn dầu có hương nến bên trong, rắc thêm bột phấn Tam sắc hương, sau khi thắp sáng, toả ra ánh lửa có ba màu hồng - lục - lam, trong phạm vi của ánh nến, có thể ngăn chặn quỷ hồn bình thường biến hóa, hơn nữa còn có đặc tính đuổi ma.
Mới rồi Lão Quách ở bên ngoài, nghe thấy tiếng đánh nhau liền xông vào sân viện, thấy Diệp Thiếu Dương bị một đám tóc quấn chặt, biết là quỷ tương, vội vàng làm một cái Tam sắc liên hoa đăng, thiêu cháy một phần tóc quỷ, giúp Diệp Thiếu Dương thoát ra.
Diệp Thiếu Dương lấy Âm dương bàn, vừa đo lường tính toán mức độ âm khí trong phòng, vừa đi qua đi lại quan sát.
Tường ngoài mình đã dùng Đinh diệt linh Mao Sơn trấn áp cùng Huyết tinh phù, nữ quỷ kia tuyệt đối chạy không thoát, huống chi mình tận mắt thấy cô ta bay vào đây, nhưng không hiểu vì sao, cư nhiên không thấy tăm hơi nữ quỷ đâu cả.
Trong phòng tràn ngập âm khí, Âm dương bàn không thể xác định được vị trí, chỉ có thể kiểm tra từng chút một.
Diệp Thiếu Dương biết quỷ quái rất thông thạo biến hoá để lẩn trốn, cho nên tìm kiếm rất cẩn thận, cùng với Lão Quách dùng bút chu sa chấm pháp thủy, vầy lên vách tường cùng gia cụ, nếu nữ quỷ ẩn mình trong đó, đương nhiên sẽ lộ ra.
Phòng không lớn, đồ vật cũng ít, hai người kiểm tra mấy lượt, vẫn không tìm được gì.
“Không lý nào a……” Diệp Thiếu Dương buồn bực vỗ đầu một cái.
Lão Quách đóng cửa lại, nhìn phía sau cửa, chẳng thấy gì hết, đang muốn mở ra, Diệp Thiếu Dương bảo sư huynh dừng tay, đi qua đi, đi tới trước cửa chăm chú quan sát bức tranh Tết.
Trên bức tranh là Thần Tài, tay ôm một khối kim nguyên bảo, vui vẻ tươi cười.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, nhịn không được bật cười, “Ta tưởng ngươi đi đâu, thì ra là ở đây.”
Lão Quách sửng sốt, nhìn trên nhìn dưới, nói: “Ở đâu?”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào hai mắt Thần Tài, nói: “Huynh đã thấy Thần Tài như vậy bao giờ chưa?”
Lão Quách nhìn kỹ lại mới phát hiện vấn đề: hai mắt Thần Tài bị tóc che kín!
Nữ quỷ quả nhiên bám vào bức tranh Thần Tài.
“Cô ta biết đã bị đệ phát hiện, sao vẫn còn không chịu ra?”
“Cô ta bị đệ đánh trọng thương, ra ngoài chính là tìm cái chết, sao lại muốn ra?” Tuy nói vậy, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn là dùng bút chu sa vẽ một chữ “Do” (由) lên trên bức hoạ, kết thành phong ấn, khiến nữ quỷ không thể thoát ra ngoài.
Lão Quách suy nghĩ một hồi, chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: “Hiểu rồi, nữ quỷ biết chúng ta đầu thử kị khí (😌ném chuột sợ vỡ đồ quý), không dám làm gì bức hoạ.”
Muốn lôi nữ quỷ ra ngoài, nhất định phải hủy bức hoạ Thần Tài này.
Đối với người thường mà nói, thần tượng chính là thần tượng. Có câu: “Không biết không có tội”, chỉ cần không tin vào mấy chuyện lễ bái, thì bất luận thần tượng nào cũng có thể phá hủy, giống như bức tranh Tết này vậy, cứ trực tiếp xé xuống là được.
Thế nhưng pháp sư lại không được.
Bất luận xuất phát từ bất kỳ nguyên nhân nào, Đạo sĩ tuyệt đối không thể làm ô uế tranh vẽ hoặc tố tượng có chứa Đạo gia thần chỉ, hòa thượng đối với tượng Phật cũng giống như vậy.
Bởi nơi nguồn gốc căn bản của pháp thuật chính là thần chỉ, bất kính với thần tượng, lập tức sẽ mất đi thần chỉ phù hộ.
(Hết chương)
Nghiện mất rồi má ơi
ReplyDelete