Chương 882-883
BÍ MẬT TRONG CÔ NHI VIỆN
Một cặp mắt xanh lè hiện ra trong bóng tối, toả sáng lập loè như ma chơi.
Chăm chú nhìn kỹ, thì ra là lão thái thái hoạt tử nhân, ôm một chồng chăn nệm trong lòng, bên trên có khăn lông bàn chải cùng một số đồ dùng sinh hoạt.
“Cho tôi sao?” Tuyết Kỳ tỏ vẻ e dè, giả bộ như một bé gái bình thường, đón lấy vật dụng từ trong tay lão thái, run rẩy nói lời cảm ơn, lão thái xoay người rời khỏi, bước đi chậm chạp, thân hình ngả nghiêng lắc lư, nhìn qua vô cùng quái dị.
“Lão thái thái này... thật là đáng sợ.” Tuyết Kỳ cố ý khơi thành đề tài để bắt chuyện.
“Người phụ nữ trong phòng an ninh kia còn đáng sợ hơn nhiều, tuyệt đối không được tới gần cô ta!” Tần Nguyệt nói.
“Đáng sợ thế nào?”
Ánh mắt Tần Nguyệt lộ vẻ kinh hãi, vừa muốn mở miệng, đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông vang lên.
Tần Nguyệt toàn thân run rẩy, nói: “Tôi phải đi hiến máu.”
“Cái gì cơ?” Tuyết Kỳ sửng sốt.
Không chờ Tần Nguyệt mở miệng, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tuyết Kỳ mở cửa nhìn ra, cửa ký túc xá đang mở một cánh, không ngừng có bé trai bé gái chạc tuổi như mình từ bên trong đi ra, đều mặc đồng phục của Cô nhi viện.
Tuyết Kỳ vừa thấy, khẽ hít sâu một hơi: Đám trẻ này trông bề ngoài đều rất bình thường, trắng trẻo mập mạp, nhưng toàn thân đều bị quỷ khí bao phủ, cả đám tinh thần uể oải, giống như ngái ngủ còn chưa tỉnh hẳn.
Đám trẻ xếp thành hàng dài, chậm chạp đi ra khỏi khu ký túc xá, không ai cười vui đùa giỡn, thậm chí còn chẳng mở miệng hay phát ra chút âm thanh nào.
Tôn Ánh Kiều cầm trong tay một chiếc chuông đồng, đi phía sau cùng, nhẹ nhàng rung lắc, cảm giác như trong tiếng chuông chứa đựng một sự mê hoặc nhân tâm.
Tuyết Kỳ suy đoán, tiếng chuông này có công dụng nhiếp hồn, thúc giục đám trẻ bước đi.
Tôn Ánh Kiều vừa rung chuông, vừa từ cuối hành lang đi dọc lên, đẩy cửa kiểm tra từng căn phòng, xem còn ai chưa ra hay không.
Tuyết Kỳ thấy Tôn Ánh Kiều đi tới, cố ý tiến lên hỏi: “Tỷ tỷ, mọi người muốn đi đâu ạ.”
“Đi hiến máu. Mọi người có cơ hội được nhận nuôi, phải cảm ơn xã hội, sẽ có hoạt động hiến máu định kỳ, bất quá em vừa mới tới, thân thể còn suy yếu, cần phải được tẩm bổ một thời gian cho lại sức, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Tôn Ánh Kiều xoa xoa đầu Tuyết Kỳ, bảo cô quay vào phòng.
Chờ trong phòng chừng nửa giờ, bên ngoài một lần nữa lại truyền đến tiếng bước chân, chốc lát sau cửa phòng bật mở, Tần Nguyệt đi vào.
Cô bé vừa bước vào, Tuyết Kỳ liền cảm nhận được quỷ khí trên người cô bé càng thêm nồng đậm, tinh thần cũng trở nên uể oải hơn nhiều so với lúc trước, thẫn thờ đi tới giường của mình nằm phịch xuống, không hề nhúc nhích.
Tuyết Kỳ lập tức đi tới hỏi thăm cô bé về việc hiến máu.
Tần Nguyệt giọng mệt mỏi trả lời, hiến máu chính là dùng kim tiêm rút máu ra, cho vào trong túi trữ máu.
Cô bé tới nơi này chưa đầy ba tuần, đây là lần hiến máu thứ 2.
Theo Tôn Ánh Kiều, máu của bọn trẻ sẽ được đưa tới bệnh viện cứu người.
Tuyết Kỳ nhất quyết không tin, thậm chí còn mạnh dạn suy đoán:
Tôn Ánh Nguyệt mở Cô nhi viện này, bề ngoài thì thu dưỡng cô nhi, hòng che dấu tai mắt, trên thực tế chính là muốn lấy máu của bọn trẻ thuộc tuổi Rồng và tuổi Thỏ...
Tuyết Kỳ bỗng nhiên nhớ ra lúc sinh thời khi còn làm pháp sư, đã từng nghe nói qua:
Có một loại yêu tinh khi tu luyện, phải ăn thịt Thỏ, uống máu Rồng.
Còn ở đây chính là người cầm tinh hai con vật này, không phải Rồng - Thỏ thật sự.
Có lẽ, trong Cô nhi viện này có một con đại yêu, phải dùng đến huyết nhục con người để tu luyện yêu thuật?
Trong lòng Tuyết Kỳ bỗng trở nên căng thẳng: Yêu quái tà tu yêu thuật kiểu này, tuyệt đối không phải loại bình thường.
Vậy đại yêu là Tôn Ánh Nguyệt, hay là người khác? Có liên quan gì đến Yêu Vương sắp xuất thế kia không?
“Đúng rồi, lúc trước cô nói, người phụ nữ trong phòng an ninh kia có vấn đề, là sao hả?” Tuyết Kỳ muốn điều tra, tò mò hỏi.
“À ờ...?”
Tần Nguyệt nhắm mắt lại, giọng vô cùng mệt mỏi. “Tôi quên mất rồi, tôi thấy mệt lắm, muốn đi ngủ……”
Nói xong liền nằm im bất động.
Tuyết Kỳ nắm bàn tay cô bé, cảm nhận được trong cơ thể Tần Nguyệt chứa đầy quỷ khí, nghiêm trọng hơn nhiều so với trước khi đi hiến máu, cũng may tâm mạch còn có một chút dương khí ấm áp, bao kín mạch khẩu, ngăn không cho quỷ khí xâm nhập.
Xem ra lúc hiến máu, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, khiến quỷ khí trên người cô bé gia tăng.
Nếu mỗi lần hiến máu, quỷ khí trong cơ thể lại tăng thêm một tầng như vậy, sớm muộn gì tâm mạch cũng bị quỷ khí ăn mòn, biến thành quỷ thi……
Tuyết Kỳ nhìn Tần Nguyệt đang ngủ mê man, một cô bé 11-12 tuổi, khuôn mặt ngây thơ, vốn phải được sống trong sự đùm bọc yêu thương của cha mẹ, tận hưởng cuộc sống, giờ bất hạnh trở thành cô nhi thì không nói, ai ngờ còn bị yêu tinh lợi dụng, hút dần tinh huyết, sắp sửa biến thành quỷ thi…
Những đứa trẻ khác vào Cô nhi viện sớm hơn Tần Nguyệt, tình trạng khẳng định càng không lạc quan.
Nghĩ đến hết thảy những gì bọn trẻ phải trải qua, người lạnh lùng như Tuyết Kỳ cũng phải cảm thấy tức giận vô cùng.
Tuyết Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyệt, nhìn khuôn mặt non nớt ngây thơ của cô bé, thầm nói: “Tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu các em, sẽ không đề các em đi theo con đường của tôi…… trở thành quỷ thi, nếu tôi làm không được, thì vẫn còn Diệp Thiếu Dương.”
........................................................
Diệp Thiếu Dương không đợi đến lúc trời tối, lập tức cùng Lão Quách xuất phát, lái xe đến vùng phụ cận Cô nhi viện ở núi Nam Lộc, đỗ xe trong rừng cây, cùng nhau đi về phía sơn cốc.
Lão Quách từ miệng mấy thôn dân biết được, tính từ phía bên kia bờ vực, khoảng cách với Cô nhi viện chưa đến mười dặm.
Lão Quách đi trước dẫn đường, vòng qua một cái khe giữa hai ngọn núi, trước mắt dần xuất hiện vài khu dân cư, nằm rải rác trong núi.
“Nơi này hẻo lánh hoang vu, sao lại có nhiều thôn xóm như vậy, còn chỗ gần nội thành thì ngược lại, chẳng có gì cả?”
Diệp Thiếu Dương phóng tầm mắt nhìn ra xa, khó hiểu nói.
Lão Quách cười, “Cái này đệ không biết, trước kia nơi đây vốn chẳng có thôn xóm gì hết, về sau phát hiện mỏ than trong núi, nhiều người tới làm công khai thác than đá, rồi sinh sống tại đây, dần dần hình thành mấy thôn xóm này.
Sau khi ngừng khai thác than, phần lớn thợ mỏ đều rời khỏi, còn một số người không bỏ được nhà cửa, nên tiếp tục trụ lại, khai hoang trồng trọt khu xung quanh, chăm sóc vườn cây ăn quả, ở đến tận bây giờ, sinh hoạt cũng không tồi.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới chân núi.
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn quanh, thấy bên đường lên núi cạnh cắm một cây pháp kỳ liền đứng lại, qua đó quan sát, cười nói: “Có người tới sớm hơn chúng ta a.”
Lão Quách nói: “Chẳng phải ta đã nói sao, tối nay mấy pháp sư kia muốn vào thôn điều tra, đã thương lượng cùng thôn trưởng, tiền cũng đã thu đủ.”
“Lấy cả tiền sao?”
“Nhiều là đằng khác, đệ là Lôi Phong sống, khai quang không thu tiền, ai mà so được với đệ.” Lão Quách cúi đầu nhìn lá pháp kỳ màu xanh lam, cười khẩy, “Thực lực không tồi, cũng là bài vị chân nhân.”
Ngũ Hành Kỳ Trận là pháp thuật Đạo gia, cũng giống như linh phù, chia thành 4 màu: vàng, xanh lá, xanh lam, tím, tương ứng với cấp bậc bài vị khác nhau, Chân nhân dùng pháp kỳ màu xanh lam, Diệp Thiếu Dương thân là Thiên sư, luôn sử dụng pháp kỳ màu tím.
“Các người làm gì ở đây?”
Đường xuống núi xuất hiện hai nam tử mặc quần áo đạo sĩ, trông khoảng 30 tuổi, một người tay cầm thanh quang kiếm, trên dưới đánh giá hai người Diệp Thiếu Dương.
“Quách đạo hữu!” một người trong bọn họ nhận ra Lão Quách, chắp tay hành lễ, liếc mắt qua Diệp Thiếu Dương một cái, vì không quen biết, nên không chào hỏi.
“Các người đã bao hết nơi này sao?”
Lão Quách hỏi thăm thì được biết, hôm nay là do một vị đạo trưởng họ Thôi của Thái Cực Môn chủ trì làm phép, hai người trước mặt đến từ một nhánh môn phái của Long Hổ Sơn, ngoại trừ bọn họ, còn có một số pháp sư canh giữ tại bốn vị trí pháp kỳ còn lại trong Ngũ Hành Kỳ Trận.
Đây là phương thức khai quang truyền thống của giới Pháp Thuật, gọi là “Chu Tước Hội”, khi pháp sư gặp phải tình huống không thể giải quyết, hay khi không thể xác định vị trí quỷ yêu, sẽ tìm kiếm sự trợ giúp, mấy pháp sư cùng hợp tác, bố trí trận pháp xung quanh, để một người pháp lực mạnh nhất làm chủ trận, còn lại là thủ trận.
Một khi phát hiện tung tích tà vật, người thủ trận có thể đánh qua đó, cùng nhau làm phép thu phục, cũng là để tránh tà vật đào tẩu, sau khi thành công, mỗi người đều được chia một phần.
Chu Tước Hội còn có một quy củ, đó là một khi nhân số hình thành thế vây đã đủ, trừ phi đối thủ quá mạnh, chủ trận chủ động cầu viện, không thì các pháp sư qua đường đều không được nhúng tay vào, bằng không sau khi xong việc rất khó phân chia lợi ích, chủ yếu là tiền bạc.
“Quách đạo hữu, đêm nay Chu Tước Hội đã đủ người rồi, bãi chúng ta cũng bao hết.” Sau khi giải thích rõ ràng, một pháp sư hướng về phía Lão Quách hành lễ nói.
Lão Quách cười hắc hắc, “Ta biết mấy vị thôn trưởng đã đưa không ít tiền, bất quá đối thủ lần này không phải dễ nhằn, chỉ e các người không kham nổi a?”
Hai gia hỏa kia vừa nghe Lão Quách nghi ngờ bọn họ đối phó không được, trên mặt có chút bất mãn, hừ một tiếng, nói: “Sư huynh đệ bọn ta sơn hà bào hải, phong nhận bất khai, dù không thể hành sự, nhưng Thôi đạo trưởng dù sao cũng là chân nhân, phong khẩn bất xả, không phiền Quách sư huynh nhọc lòng.”
Lão Quách nói: “Kim hoa tán diệp, bất thủ nhất phiến.” Đây là một câu nói khách sáo, tỏ ý chỉ muốn giúp đỡ, không lấy tiền.
Hai người nhìn qua nhìn lại, có chút hoài nghi. Một người nâng hai tay lên, tay trái duỗi ra, tay phải nắm lại, thò hai ngón trỏ và giữa, gõ lên mu bàn tay mấy vài cái, có ý dập đầu, nói: “Kim hoa ngân hoa, tự hữu nhân gia.”
Ý tứ đã thực rõ ràng: Ý tốt xin nhận, cúi đầu cảm tạ, hãy mau đi đi, việc này bọn ta tự mình xử lý, không cần người khác nhúng tay vào.
Lão Quách lui lại phía sau một bước, đến bên Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Chuyện này không dễ a, bọn họ không để chúng ta nhập cuộc, nếu tuỳ ý xông vào, thì phá hỏng quy củ.”
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, nói: “Hay là chúng ta cứ chờ ở đây một lát, nếu bọn họ có thể thu phục thì tốt quá, làm không được ta mới động thủ.”
Vì thế hai người tìm tảng đá gần đó ngồi xuống, bắt chuyện với hai đạo sĩ kia, thăm dò tình hình điều tra của bọn họ.
Thời khắc này, trong ký túc xá của Cô nhi viện, vang lên một hồi chuông.
Tần Nguyệt đang ngủ say giống như phản xạ có điều kiện, lập tức mở to mắt, bật dậy, miệng khẽ nói: “Ăn cơm.”
“Sao cô biết?” Tuyết Kỳ tò mò hỏi.
Tần Nguyệt dường như như không nghe thấy, mơ mơ hồ hồ bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Cửa ký túc xá bật mở, đám trẻ lục tục kéo nhau rời khỏi phòng, dọc theo hành lang, đi về phía lúc trước hiến máu.
Tuyết Kỳ cũng hoà mình vào trong đó, đi bên cạnh Tần Nguyệt.
Ra khỏi ký túc xá, theo cửa hông đi đến một khu nhà, tiến vào phòng ăn.
Tuyết Kỳ đưa mắt quan sát khắp nơi.
Nhà ăn không lớn, nhìn qua chỉ có thể chứa được mấy chục người. Bọn nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống, bốn người một bàn, nghiêm chỉnh ngay ngắn.
Tuyết Kỳ nhìn hai bé trai đối diện, trông chúng trắng trẻo mập mạp, nhưng ấn đường xanh đen, minh đài thất sắc, bị hắc khí bao phủ, trên mặt đã xuất hiện tử tương (dấu hiệu tử vong).
Lại quan sát những người khác, cũng không khác biệt là mấy, tuy mức độ quỷ khí nhập thể có nhiều có ít, nhưng trên cơ bản đều tiếp cận tử vong, chỉ còn lại chút dương khí mỏng mạnh, nên mới chưa thực sự biến thành quỷ thi.
Tuyết Kỳ âm thầm suy đoán, đây có lẽ là yêu cầu của tà thuật nào đó: khiến con người quỷ khí nhập thể, thấm vào huyết nhục, nhưng chừa lại một chút dương khí, để duy trì hành động như người sống……
Trong mắt pháp sư bình thường, đám trẻ này đã không còn là người sống, dường như đã không còn khả năng cứu chữa. Tuy nhiên Tuyết Kỳ tin tưởng, Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ làm được.
Bất luận như thế nào, nhất định ta phải cứu đám trẻ này!
Một bên cửa nhà ăn mở ra, mấy người mặc áo blouse trắng tiến vào, tay bê khay đồ ăn, chậm rãi đi tới, đặt từng chén thức ăn nóng hôi hổi lên bàn, mỗi đứa một chén.
Trong chén là cháo, bỏ thêm trứng gà, rau cải, thịt bằm, dầu ăn.
Ngửi qua chẳng có hương vị gì, nhưng dinh dưỡng rất phong phú.
Tuyết Kỳ dùng muỗng múc một chút trong chén của mình lên, một ít viên màu trắng từ phía dưới nổi lên, thành một tầng, nhìn qua rất giống trứng côn trùng.
Tuyết Kỳ tuy là quỷ thi, nhưng tâm tính chẳng khác gì người thường, nhìn hình ảnh trước mắt, lập tức muốn ói, nhưng đám trẻ bên cạnh đang dùng muỗng xúc từng thìa ăn, không lộ vẻ hưởng thụ, cũng không hề chê bai, hành động hoàn toàn máy móc, giống như đang cố hoàn thành nhiệm vụ.
Thật là một nơi biến thái!
“Sao em không ăn cơm?” Một thanh âm ôn nhu từ phía sau vang lên.
Tuyết Kỳ quay đầu lại thì thấy, Tôn Ánh Kiều không biết từ khi nào đã đứng sau lưng, nhìn mình cười ôn hòa.
“Không ăn cơm, thì không phải là đứa trẻ ngoan đâu nha.” Tôn Ánh Kiều xoa xoa đầu cô, xoè bàn tay trắng muốt, đưa cho Tuyết Kỳ một viên thuốc màu đỏ trong suốt như pha lê.
“Thân thể em quá yếu, đây là thuốc bổ, rất tốt để hồi phục sức khoẻ, em ăn đi.”
Tuyết Kỳ đương nhiên không tin đây là thuốc bổ, cô nghi ngờ viên thuốc này có chứa thi huyết hoặc thứ gì đó, có khả năng thay đổi thể chất người sống, khiến con người biến thành quỷ thi.
Cô vốn chính là quỷ thi, dù có nuốt thứ này vào cũng vô dụng, cô không hề sợ, bất quá theo bản năng, không muốn nuốt mấy thứ không rõ nguồn gốc, nắm trong tay, có chút do dự.
Tôn Ánh Kiều đứng một bên hướng dẫn từng bước, Tuyết Kỳ toàn không nghe lọt lời nào, nhưng có một câu khiến cô thay đổi chủ ý:
“Đan dược này dinh dưỡng phong phú, nếu em uống nó, hôm nay sẽ không phải ăn cơm, bằng không em ăn cơm trước, tiêu hóa một chút ngày mai lại uống thuốc.”
Xem ra uống thuốc vẫn hơn.
Chỉ cần không phải ăn chén cháo trước mặt, bảo mình ăn cái gì cũng được. Tuyết Kỳ cắn răng một cái, nuốt viên thuốc vào bụng.
Tôn Ánh Kiều hài lòng cười ha hả, vỗ vỗ vai cô, xoay người rời đi.
Hết giờ cơm chiều, tiếng chuông một lần nữa lại vang lên, đám trẻ lục tục đứng dậy, quay lại ký túc xá.
Sau khi về phòng, Tần Nguyệt lập tức nằm vật xuống.
Tuyết Kỳ cũng trèo lên trên giường của mình, nằm xuống chưa được vài phút, liền cảm thấy dạ dày nóng lên, đan dược hòa tan, vài đạo quỷ khí phóng xuất ra ngoài, giống như sinh vật sống ngọ nguậy chui qua, tìm kiếm đường vào kinh mạch.
Quả nhiên quỷ khí muốn xâm nhập cơ thể.
Tuyết Kỳ thầm cười lạnh, đối với quỷ thi như mình mà nói, cái này hoàn toàn vô dụng.
Sau khi khí tiến vào kinh mạch, lập tức bị quỷ khí tràn đầy trong cơ thể cô phân giải hòa tan, hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên, trong lúc Tuyết Kỳ tưởng như không có việc gì, đột nhiên có một cỗ khí tức kỳ quái, từ trong huyệt Khí Hải tràn ra.
Tuyết Kỳ vội vàng dùng thần thức để cảm nhận, lòng lập tức trầm xuống……
(Hết chương)
Comments
Post a Comment