Chương 880-881

TRÀ TRỘN VÀO CÔ NHI VIỆN

Ý thức này, thuộc về chủ nhân đầu tiên của thân thể.

Trong quá trình Tuyết Kỳ luyện hóa thân thể, cũng đã dung hợp hấp thu một phần ý thức của bé gái năm đó.

Tuy bé gái kia là người của ngàn năm trước, nhưng tính cách muôn đời không đổi. Lúc luyện hoá ý thức của bé gái, cô cảm nhận được tính cách của mình từ từ có điểm giống với nó.

Tuy thân là quỷ thi, nhưng cô rất thích ăn quà vặt, xem mấy bộ phim truyền hình dù biết rõ chỉ là hư cấu……

Diệp Thiếu Dương trong lòng chợt hiểu, không nhịn được bật cười, muốn an ủi mấy câu.

Chỉ số IQ của quỷ không thay đổi, tính cách trở nên trẻ con, ấu trĩ một chút, hoàn toàn không có quan hệ, hơn nữa…… Diệp Thiếu Dương liếc trộm Tuyết Kỳ một cái, cảm thấy bộ dáng hiện tại của cô thực càng dễ thương.

Tức thì nói ra mục đích hôm nay đến tìm cô, Tuyết Kỳ liền gật đầu đồng ý, mấy chuyện thế này cô sẵn sàng nguyện ý hỗ trợ.

Diệp Thiếu Dương tới tủ lạnh lấy một ly kem ra ăn, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại lấy thêm một ly nữa, quay lại ngồi xuống sofa, nói với Tuyết Kỳ: “Có muốn ăn không?”

Quỷ thi ăn bất kể thứ gì cũng không gia tăng dinh dưỡng, không phải tiêu hóa, sau khi nạp vào cơ thể, sẽ tự động phân giải rồi biến mất, tuy nhiên trong miệng vẫn có tưa lưỡi giống như người, có thể thưởng thức được mùi vị.

“Lấy đi.” Tuyết Kỳ nói.

Diệp Thiếu Dương nhìn cô nhướng nhướng chân mày, “Cô qua đây, ngồi xuống cạnh tôi xem nào.”

Tuyết Kỳ thực sự đi tới.

Diệp Thiếu Dương lập tức có chút kích động, cứ nghĩ đến việc Tuyết Kỳ lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, nay lại biến thành một con chim nhỏ nép vào lòng mình, không có tà niệm gì hết, chỉ cảm thấy chuyện này cũng có chút thú vị.

Tuyết Kỳ đi tới ngồi bên cạnh hắn.

Diệp Thiếu Dương ngậm ly kem trong miệng, đưa tay xoa đầu cô, kết quả Tuyết Kỳ đột nhiên xuất thủ, đánh hắn một quyền vào bụng, kèm theo quỷ lực khủng bố.

Diệp Thiếu Dương kêu lên một tiếng thảm thiết, ly kem trong miệng rơi xuống đất bắn tung toé, thậm chí hắn còn cảm thấy bên trong có chút máu của mình, vội vàng buông bỏ, ly kem trong tay liền bị Tuyết Kỳ đoạt lấy, thủng thẳng tới đầu bên kia sofa, ngồi xuống, chầm chậm liếm láp ngon lành.

Sau khi Tạ Vũ Tình quay về, nói bọn họ biết tất cả đã được bố trí ổn thỏa.

“Có một tin tốt.” Tạ Vũ Tình nói, “Không chừng hôm nay Tuyết Kỳ có thể vào Cô nhi viện.”

“Nhanh vậy sao?” Diệp Thiếu Dương chấn kinh.

Tạ Vũ Tình giải thích, thì ra Tôn Ánh Nguyệt đã dặn Trung tâm cứu trợ, một khi có cô nhi thích hợp, có thể thông báo bọn họ qua đó tiếp nhận, yêu cầu nhất thiết phải là tuổi Thỏ hoặc tuổi Rồng.

“Tôn Ánh Nguyệt gần đây còn gọi điện thoại cho chủ nhiệm Lưu của Trung tâm cứu trợ, bảo ông ta lưu ý, tìm giúp một tiểu nữ hài thuộc tuổi Thỏ, tôi đã nói chuyện với chủ nhiệm Lưu, chờ Tuyết Kỳ đến đó, lập tức sẽ bảo chủ nhiệm Lưu gọi điện cho đối phương.”

Tạ Vũ Tình thoáng nhìn Tuyết Kỳ, rồi quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi chỉ lo cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.”

“Cô bị vẻ bề ngoài của cô ấy che mắt đó thôi.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tu vi của Tuyết Kỳ không kém Dưa Dưa, một hai con Lục Vĩ Yêu Hồ, tuyệt đối không thể tổn thương cô ấy.”

Tuyết Kỳ nói: “Các người không cần lo lắng sự an toàn của ta, bất quá ta là quỷ thi, trên người có quỷ khí, nếu đối phương là Hồ Tinh, sẽ dễ dàng nhận ra chân thân của ta.”

“Cái này thì dễ, nếu tôi bảo cô đi, đương nhiên sẽ có cách.” Diệp Thiếu Dương đắc ý vỗ ngực, ngẩng đầu hỏi Tạ Vũ Tình, “Nhà cô có bồn tắm không?”

“Có, hỏi làm gì?”

“Có thì được rồi...” Diệp Thiếu Dương lấy di động, gọi cho Lão Quách.

“Thiên ma, Tam thất, Đảng sâm……” Diệp Thiếu Dương nói một lèo bảy tám loại dược liệu, cùng địa chỉ nhà Tạ Vũ Tình, nhờ sư huynh lập tức mang qua đây.

“Cậu định làm gì, muốn nấu lẩu hả?” Tạ Vũ Tình chờ hắn gác điện thoại, lập tức hỏi.

“Cậu muốn nấu cho Tuyết Kỳ ăn sao?”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Mấy dược liệu đó là để cô ấy tắm, có thể bắt chước khí tức con người, tạm thời áp chế quỷ khí trong cơ thể, vậy mới có thể gạt được Hồ Tinh.”

Quay đầu lại nói với Tuyết Kỳ, “Tuy nhiên, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được ba ngày, nói cách khác, cô chỉ có ba ngày để điều tra, qua thời gian đó, bất kể cô tra được cái gì, cũng nhất định phải rời khỏi đó, tránh bứt dây động rừng.”

Tuyết Kỳ gật đầu, nói: “Nhiệm vụ của ta, chỉ có vậy thôi ư?”

“Thăm dò chi tiết về Hồ Tinh, điều tra Cô nhi viện, xem nơi đó rốt cuộc có phải vị trí Yêu Vương xuất thế hay không……” Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Kỳ thực cô cũng không cần làm gì nhiều, chú ý ẩn mình, có thể phát hiện được cái gì thì phát hiện.”

Lúc Lão Quách tới, có vác theo một cái túi căng phồng, lôi mấy thứ Diệp Thiếu Dương cần ra, bày từng cái dưới đất.

Ngoại trừ mấy loại dược liệu, còn có hoạt thạch phấn, tiêu thạch phấn cùng một ít pháp dược.

Diệp Thiếu Dương đi vào phòng tắm, xả đầy bồn nước, bỏ mấy thứ cần thiết theo tỉ lệ vào trong nước, bảo Tuyết Kỳ ngâm mình khoảng một tiếng, còn mình thì đi ra phòng khách, pha chế Nhân khí đan.

“Tiểu sư đệ, gần đây ở núi Nam Lộc xuất hiện quỷ quái, đệ có nghe nói qua hay không?”

“Núi Nam Lộc là nơi nào?”

“Chính là vùng được đồn là có Yêu Vương xuất thế, các người băng qua ngọn núi kia, sau đó đi về hướng Bắc, sẽ thấy có vài thôn xóm nhỏ, gần đây có mấy thiếu niên chừng 11-12 tuổi, chẳng hiểu sao đều bị giết hại, tinh huyết bị hút cạn……”

“Có việc này ư?” Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã sửng sốt, “Sao đệ lại không biết gì vậy?!.”

“Ta cũng vừa mới nghe nói, là do một đạo sĩ tới tiệm mua đồ, nói là đã chết vài người, cái thôn đó đã bị phong toả, sau khi xảy ra chuyện, cảnh sát đến điều tra, không muốn để lọt tin tức ra ngoài, cũng do vị pháp sư này đang điều tra vị trí Yêu Vương hạ lạc, nên mới phát hiện được, nghi ngờ có liên quan đến việc Yêu Vương xuất thế.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Tạ Vũ Tình: “Cô có biết việc này không?”

“Không biết, Thạch Thành lớn như vậy, mỗi ngày có vô số án kiện xảy ra, tôi lại không phải người đứng đầu, sao có thể án kiện nào cũng biết.”

Tạ Vũ Tình nghĩ đến việc gì, nghiêng đầu nói với Lão Quách: “Mấy người chết đó, đều 11-12 tuổi, là tuổi Rồng hay tuổi Thỏ?”

Lão Quách nói: “Nghe nói như vậy, có vấn đề gì sao?”

Diệp Thiếu Dương đơn giản nói lại tình huống Cô nhi viện một lượt, Lão Quách nghe xong, trở nên trầm tư, “Nói vậy, mấy người chết ở cái thôn đó, thật sự có liên quan đến việc Yêu Vương xuất thế ư?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Huynh biết địa điểm, tối nay khi pháp sư đi khai quang, dẫn đệ qua đó xem sao.”

Chờ Tuyết Kỳ ngâm mình xong, Nhân Khí Đan của Diệp Thiếu Dương cũng hoàn thành, đưa lại cho cô, để uống trước khi hành động.

“Đây là cái gì?”

Tuyết Kỳ cầm trong tay viên thuốc màu đỏ, có chút do dự.

“Nhân Khí Đan, sau khi ăn, có thể tạo thành nhân khí, nếu cô ăn, có thể giữ được ba ngày không tiêu tán.”

An bài xong xuôi mọi việc, Lão Quách về trước, Tạ Vũ Tình cùng Diệp Thiếu Dương đưa Tuyết Kỳ đến Trung tâm cứu trợ, giữa đường đi ngang qua phố tản bộ, Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ ra điều gì, xuống xe mua vài bộ quần áo đơn giản.

“Sau khi đến đó, em thay bộ quần áo này vào, nhìn trông càng giống một cô nhi.”

Tuyết Kỳ nhận lấy, lẩm bẩm nói: “Không cần phải giả trang, ta vốn chính là một cô nhi....à, ý ta muốn nói... lúc còn sống.”

Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đưa mắt nhìn nhau, không nói gì thêm.

Trung tâm cứu trợ trong Cục Dân Chính, là một đơn vị độc lập.

Sau khi tới đó, Tạ Vũ Tình trực tiếp tìm chủ nhiệm Lưu, để lập hồ sơ cho Tuyết Kỳ, sau đó làm giả giấy tờ kiểm tra sức khoẻ cũng như sơ yếu lý lịch.

Sau khi Tạ Vũ Tình an bài xong xuôi, chủ nhiệm Lưu liền gọi điện thoại cho Tôn Ánh Nguyệt, tỏ ý bên này vừa tìm được một bé gái lang thang, xác định là cô nhi, tuổi Rồng, mười một tuổi, hỏi cô ta có muốn nhận nuôi hay không.

Nói chuyện một hồi, chủ nhiệm Lưu gác điện thoại, quay sang làm dấu OK với Tạ Vũ Tình. “Cô ta nói sẽ tới ngay lập tức.”

Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau, kéo Tuyết Kỳ vào buồng trong, dặn dò một lượt, định ra một số ám hiệu.

Bỗng chủ nhiệm Lưu từ bên ngoài gõ gõ cửa, nói: “Tạ cảnh sát, Tôn Ánh Nguyệt đã tới, đang vào cửa chính.”

Tạ Vũ Tình giật mình kinh ngạc, vội bảo Tuyết Kỳ ra ngoài, thống nhất lại lời thoại với chủ nhiệm Lưu, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương tránh mặt trong phòng, chỉ hé tấm rèm nhìn ra bên ngoài.

Đợi một hồi, bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Chủ nhiệm Lưu đưa mắt lướt nhìn Tuyết Kỳ đang ngồi ngay ngắn trên sofa, nói.

Cửa phòng bật mở, Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình thông qua khe hở trên tấm rèm nhìn ra, tức thì ngây ngốc, người tới không phải Tôn Ánh Nguyệt, mà là một cô gái trẻ, chừng 20 tuổi, làn da trắng vô cùng, có cảm giác mỏng manh dễ vỡ, tuy không quá xinh đẹp, nhưng cũng thuộc loại ưa nhìn.

Cô ta đi tới trước mặt chủ nhiệm Lưu, tự giới thiệu là muội muội của Tôn Ánh Nguyệt, tên là Tôn Ánh Kiều, nói rằng tỷ tỷ hiện giờ đang bận chút việc, cho nên phái mình qua đây đón người.

Chủ nhiệm Lưu bảo cô ta xem người trước đã.

Tôn Ánh Kiều đi đến trước mặt Tuyết Kỳ, quan sát trên dưới một hồi, hỏi một số vấn đề cơ bản. Tuyết Kỳ tuỳ cơ trả lời, tỏ vẻ lo lắng bất an.

“Tiểu muội muội không cần sợ, tới chỗ của chúng tôi, thì coi như người trong nhà rồi a.”

Tôn Ánh Kiều xoa xoa đầu Tuyết Kỳ, mỉm cười ôn hoà, đứng dậy nói với chủ nhiệm Lưu, sẽ nhận nuôi cô bé này.

Bởi có Tạ Vũ Tình chiếu cố, chủ nhiệm Lưu cũng không gây khó dễ Tôn Ánh Kiều, mà đơn giản hoá thủ tục, xong việc liền để cô ta đưa Tuyết Kỳ đi, dặn dò thêm vài câu, tỏ ý mấy ngày nữa sẽ qua đó thăm.

Tôn Ánh Kiều cám ơn, kéo tay Tuyết Kỳ rời khỏi.

Lúc này Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương mới ra ngoài.

Tạ Vũ Tình khóa trái cửa, đi tới trước bàn làm việc, nói chủ nhiệm Lưu muốn xem hồ sơ cá nhân của Tôn Ánh Kiều, được biết cô ta sinh năm 90, hộ khẩu tại Uy Hải - Sơn Đông.

“Cùng chỗ với Tôn Ánh Nguyệt. Bất quá thông tin thân phận chưa chắc là thật.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ý cô là gì?”

“Tôi đã xác minh với Sở cảnh sát trong hộ tịch của Tôn Ánh Nguyệt, cô ta là một cô nhi, mấy năm trước ra ngoài làm việc, không có tin tức gì, chưa từng nghe cô ta có muội muội, lúc đó tôi thực sự không biết, cũng không truy hỏi, bất quá tôi nghi ngờ, Tôn Ánh Nguyệt đã cố ý lấy cắp thân phận của người khác.”

“Hồ Tinh thì lấy đâu ra chứng nhận thân phận, chắc chắn cô ta đã đánh cắp của người khác, hoặc Tôn Ánh Nguyệt thật sự đã bị Hồ Tinh thượng thân.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, quay sang hỏi chủ nhiệm Lưu: “Trước đây ông đã từng gặp qua Tôn Ánh Kiều này bao giờ chưa?”

“Lúc tới Cô nhi viện kiểm tra, có gặp qua vài lần, bằng không cho dù các người có bảo, tôi cũng không dám để cô ta tùy tiện dẫn người đi a. Cô ta thực sự là người phụ trách Cô nhi viện, danh tiếng không tồi, tuy nhiên trước giờ đều do Tôn Ánh Nguyệt đích thân tới đón người, đây là lần đầu tiên cô ta tới.”

“Từ lúc Tôn Ánh Nguyệt vào Cô nhi viện đến giờ vẫn chưa ra, đón người lần này cũng không lộ diện, không biết đang làm gì trong Cô nhi viện?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.

“Hiện giờ, hết thảy đều trông chờ vào tin tức của Tuyết Kỳ.” Tạ Vũ Tình nói.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên trong lòng cảm thấy có phần hụt hẫng, âm thầm hít sâu một hơi, hy vọng nước cờ này của mình không đi sai.

Cô nhi viện thực không nhỏ, giống như một ngôi trường có hoa viên, khu dạy học, sân vận động, thảm cỏ xanh mướt cùng tiểu cảnh, chỉ có điều khắp nơi không thấy một bóng người.

“Tổng cộng ở đây chỉ có mấy chục người, điện tích thì khá rộng.” Tôn Ánh Kiều giải thích với Tuyết Kỳ.

Tuyết Kỳ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xám xịt, như bị bao phủ bởi một khối mây đen khổng lồ, hoàn toàn che lấp ánh sáng mặt trời, nhiệt độ không khí dường như cũng thấp hơn bên ngoài vài độ.

Quả nhiên có yêu trận áp chế……

Tuyết Kỳ âm thầm cảm nhận được áp lực trên mình rất lớn, nhưng đồng thời cũng rất hưng phấn.

Cô tin mình nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, càng nguy hiểm thì càng thú vị.

Khu ký túc xá trong Cô nhi viện nằm trong cùng, toạ Nam hướng Bắc, ánh sáng ảm đạm, hơn nữa không hề bật đèn. Trong văn phòng chỉ có một lão thái thái phụ trách làm thủ tục đăng ký, ánh mắt trông rất u ám, biểu tình hoảng hốt. Trên người bà ta tràn ngập thi khí nồng đậm.

Tuyết Kỳ nhìn lão thái này, đoán bà ta hẳn là một hoạt tử nhân: là trạng thái sơ cấp nhất của hành thi.

Bất quá trên người bà ta vẫn còn một sợi thần thức mờ nhạt, chứng tỏ bản nhân cũng không biết mình đã chết, vẫn có thể thao tác một số hành vi đơn giản.

Tuyết Kỳ thầm than một tiếng.

Làm xong thủ tục, Tôn Ánh Kiều dẫn Tuyết Kỳ men theo hành lang ký túc xá. Gian phòng đầu tiên là Phòng an ninh, Tuyết Kỳ xuyên qua cửa kính thấy một nữ tử tóc dài, đứng đối diện trước cửa kính, không hề nhúc nhích.

“Đây là bảo vệ của ký túc xá, không có việc gì tốt nhất không nên làm phiền cô ta.”

Tôn Ánh Kiều nhắc nhở vậy khiến Tuyết Kỳ cảm thấy có chút nghi hoặc.

Theo hành lang đi thẳng một lèo, rốt cuộc cũng dẫn Tuyết Kỳ tới trước cửa một căn phòng trong ký túc xá, sau đó giao chìa khóa cho cô, bảo cô phải chú ý, Cô nhi viện là một nơi khép kín, ngàn vạn không lần không được đi ra ngoài, cũng không được chạy loạn trong hoa viên. Cứ ở yên trong ký túc xá nghỉ ngơi, làm quen với hoàn cảnh.

“Còn việc ăn cơm, mỗi ngày đều theo thời gian cố định, có thể tới nhà ăn. Cụ thể thế nào thì hỏi bạn cùng phòng, cô ta tên Tần Nguyệt, hy vọng các người sẽ trở thành bạn tốt. Tần Nguyệt, qua đây.”

Tôn Ánh Kiều vẫy vẫy tay gọi một cô bé đang ngồi ngây ngốc trên giường, cô bé kia đi tới.

Tôn Ánh Kiều để hai người giới thiệu với nhau một chút, bắt tay, sau đó một mình rời đi.

Tôn Ánh Kiều vừa đi, Tần Nguyệt liền hờ hững buông tay Tuyết Kỳ ra, quay lại ngồi trên giường của mình.

Tuyết Kỳ quay đầu quan sát xung quanh, căn phòng rất nhỏ, có hai chiếc giường, bên trong là buồng vệ sinh, ánh sáng u ám, Tuyết Kỳ đứng dậy bật đèn. Tần Nguyệt lập tức che hai mắt, thấp giọng cầu xin: “Chói mắt quá, có thể tắt đèn không?”

Thân là quỷ thi, càng âm u Tuyết Kỳ càng thích, vừa rồi chỉ muốn thử một chút, vì thế tắt đèn, đi tới ngồi bên cạnh Tần Nguyệt, quan sát đánh giá.

Trên người Tần Nguyệt tràn ngập yêu khí, lúc ẩn lúc hiện.

“Sao cô lại vào đây?”

Tuyết Kỳ bắt chuyện cùng cô bé.

Tần Nguyệt phản ứng có phần chậm chạp, nhưng vẫn trả lời câu hỏi.

Cô bé là người tỉnh ngoài, theo cha mẹ qua bên này làm công, đi học, tháng trước cha mẹ cãi nhau, cha cô bé đã giết chết mẹ cô, sau đó bị bắt……

Dưới quê cô bé không còn ai thân thích, vì thế được cảnh sát chuyển qua vài nơi, rốt cuộc đưa vào Trung tâm cứu trợ này.

Cô bé cũng mới tới nơi này được khoảng hai tuần.

Tuyết Kỳ nghe Tần Nguyệt nói xong, trong lòng cảm động, đang muốn tìm nơi toát ra yêu khí trên người cô bé, đột nhiên cửa phòng bật mở từ bên ngoài.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894