Chương 879
TUYẾT KỲ ĐÍCH ĐOẠ LẠC
(Tuyết Kỳ được nuông chiều)
“Tôi đã nghĩ thông suốt, chúng ta sẽ dùng con đường bình thường, đưa một cô nhi vào đó, điều tra rõ ràng tình huống bên trong, sau đó mới quyết định hành động, sẽ nắm chắc phần thắng hơn.”
Tạ Vũ Tình ngơ ngẩn nhìn hắn, nói: “Tìm một cô nhi sao? Có phải cậu điên rồi hay không.”
“Đương nhiên không phải cô nhi bình thường, tôi đã chọn được một người. Chẳng phải cô đã nói Tôn Ánh Nguyệt chỉ nhận trẻ con tuổi Rồng hay tuổi Thỏ, khoảng 11-12 tuổi hay sao, bộ dáng hiện tại của Tuyết Kỳ nhìn qua cũng chừng đó tuổi……”
Tạ Vũ Tình hoàn toàn ngơ ngẩn, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của hắn, lẩm bẩm nói: “Cách này thực không tồi, bất quá…… Tuyết Kỳ có thể trà trộn vào đó sao?”
“Việc này còn phải nhờ tới cảnh sát các cô, cho cô ấy một thân phận giả, nếu có cơ hội vào được thì vào, không thì tôi sẽ để cô ấy lén trèo tường vào bên trong, tuổi cô ấy xấp xỉ, thực dễ dàng trà trộn trong đám cô nhi đó.”
“Ừ, cứ về trước đã, tôi muốn điều tra thêm một chút.” Tạ Vũ Tình nghĩ một hồi, đồng ý với đề xuất của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bảo Dưa Dưa tiếp tục ở lại, ẩn thân nơi phụ cận, một khi Tôn Ánh Nguyệt ra ngoài, lập tức bám theo, sau đó thông qua hồn ấn báo tin cho mình biết.
Trải qua một loạt sự kiện vừa rồi, hiện tại Diệp Thiếu Dương tin rằng, cho dù Tôn Ánh Nguyệt không phải thủ lĩnh Hồ Tinh, cũng nhất định là một nhân vật then chốt nhất trong đám Hồ Tinh đó.
Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa gọi cho đồng sự phòng Điều tra, nói rõ tình huống.
Do hai người vẫn chưa quay lại Thạch Thành, đối phương liền gọi điện thoại qua đây, thông báo kết quả điều tra:
“Cô nhi viện này thực kín kẽ, không trực tiếp nhận nuôi, cũng không thâu nhận cô nhi tuỳ tiện, cô nhi hiện tại sống trong đó đều đến từ các trung tâm cứu trợ dưới tỉnh thành.”
Tạ Vũ Tình vừa lái xe vừa nói.
“Ba năm qua, bọn họ tiếp quản tổng cộng hơn bốn mươi đứa trẻ từ trung tâm cứu trợ, gần nhất là hai tuần trước. Trung tâm cứu trợ cứ hai tháng một lần sẽ tới Cô nhi viện, để kiểm tra xem đám trẻ ở đó có được chăm sóc tốt hay không.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, cũng tạm yên tâm.
Tạ Vũ Tình trực tiếp lái xe về dưới lầu nhà mình.
“Cha mẹ cô…… có nhà không? Có cần phải mua chút lễ vật gì đó hay không, dù sao cũng là lần đầu tiên đến thăm nhà.”
Diệp Thiếu Dương nhìn ngôi nhà ba tầng trước mặt, có chút e dè nói.
“Chẳng phải tôi đã nói với cậu sao, tôi sống một mình.” Tạ Vũ Tình dẫn hắn lên lầu, nhỏ giọng nói: “Đây chỉ là một trong số những căn nhà tôi ở, tôi làm cảnh sát, khó tránh khỏi có bị người ta trả thù, cho nên vẫn luôn muốn sống một mình.”
“Cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Hiện tại đến quỷ tôi cũng không sợ, còn sợ người sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đôi lúc người còn đáng sợ hơn quỷ nhiều, cô có thể dễ dàng nhận biết được một con quỷ, nhưng lại không cách nào biết được trong lòng một người có quỷ hay không.”
Tạ Vũ Tình ngẫm lại một hồi, kinh ngạc nói: “Tôi thực không dám tin, lời nói triết lý như vậy lại được nói ra từ miệng cậu.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc. “Kỳ thực tôi rất sâu sắc, chỉ tại các người đều bị idol che mắt mà thôi……”
Nhà của Tạ Vũ Tình được trang trí theo phong cách cổ điển, rất có phẩm vị, nhưng không hề già nua, chỉ có điều đồ đạc quăng lung tung, xem chừng rất lâu rồi không ai dọn dẹp, trên sofa bày một đống quần áo bẩn: Váy, nội y, tất quần...
Tạ Vũ Tình đỏ mặt xấu hổ, vội vàng gom lại, lẩm bẩm: “Vốn định tích cho đủ mẻ mới đem đi giặt một thể, vẫn chưa đủ a……”
Diệp Thiếu Dương thấy hơi khát, tự mình ra bình đun nước lấy một cốc, mới ngồi xuống uống được một ngụm, nghe thấy tiếng chân loẹt quẹt, quay đầu nhìn lại.
Một tiểu cô nương từ phòng ngủ đi ra, tóc cắt mái bằng như học sinh, nom chừng 10 tuổi, mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ, trước ngực có in hình Wolffy bị lão bà Wolnie cầm chảo đập cho te tua*.
(*Wolffy và Wolnie là hai nhân vật trong seri phim hoạt hình “Hỷ Dương Dương và Hôi Thái Lang” của TQ😌)
Chân đi một đôi dép đi trong nhà hình Hỷ Dương Dương.
“Chào tiểu muội muội a...” Diệp Thiếu Dương vui vẻ hướng cô bé vẫy vẫy tay, hắn phản ứng như vậy vì nghĩ tiểu cô nương này tám phần là em họ hay cháu gái của Tạ Vũ Tình.
Tiểu cô nương nhìn hắn, mắt chớp chớp.
Diệp Thiếu Dương thấy cô bé thật đáng yêu, theo bản năng muốn đưa tay bẹo má một cái, bất chợt nghĩ ra gì đó, nhìn cô bé thêm lần nữa, đứng hình hai giây, sau đó “phụt” một tiếng, nước từ trong miệng phun ra đầy mặt cô bé.
“Á... thực xin lỗi, Tuyết Kỳ……”
Cô bé này chính là Tuyết Kỳ!
Tạ Vũ Tình quả nhiên bày vẽ đủ trò, Tuyết Kỳ mới qua đây chưa được mấy ngày, cư nhiên bị cô trang điểm thành bộ dạng này, nhìn qua chẳng khác gì một đứa trẻ thực thụ.
“Diệp Thiếu Dương, có phải ngươi muốn chết hay không!” Tuyết Kỳ giận dữ mắng, đưa tay quệt nước trên mặt.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục quan sát trên dưới, từ kiểu tóc, cách ăn mặc, bao gồm cả bộ dáng tức giận cùng động tác lau nước....đích thực vô cùng ngộ nghĩnh.
Lập tức ra sức lắc đầu, trong lòng cảm khái không thôi.
Tuyết Kỳ ngồi phịch xuống sofa, lạnh lùng nói: “Ta chỉ đang cố gắng thích nghi với thân thể hiện tại.”
Diệp Thiếu Dương hàn huyên với cô một hồi, biết cô đã luyện hoá được tàn niệm của Thiên La Dạ Xoa, thao tác với thân thể ngày càng thuần thục, thực lực cũng tăng lên rất nhiều.
Diệp Thiếu Dương nghe xong rất vui, hỏi: “Thế cô ở đây đã quen chưa?”
“Việc cô ấy luôn muốn biến ta thành tiểu hài tử, ta cũng đã quen rồi.” Tuyết Kỳ nói, “Nhưng làm ta khó chịu nhất chính là tối nào cô ấy cũng ôm ta ngủ.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, nếu xét sự chênh lệch tuổi tác bên ngoài, hai người làm vậy không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế…… Tuyết Kỳ lớn hơn Tạ Vũ Tình rất nhiều a, cư nhiên bị cô ôm ngủ, loại cảm giác này, ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.
“Nếu vậy thì…… sao cô không phản kháng?”
Diệp Thiếu Dương thực khó hiểu, với tu vi của Tuyết Kỳ, muốn đối phó Tạ Vũ Tình, thực chỉ như búng ngón tay.
Trên mặt Tuyết Kỳ lộ vẻ khó xử.
Lúc này, Tạ Vũ Tình từ buồng vệ sinh bước ra, liếc mắt nhìn Tuyết Kỳ, nói: “Sao em không xem TV?”
“Xem rồi, chẳng có gì hay ho.” Tuyết Kỳ trả lời có chút không thoải mái.
Tạ Vũ Tình vào phòng, cầm một cái ipad ra, rồi lại mở tủ lạnh, lấy một ly kem, ngồi xuống sofa, vẫy vẫy tay gọi Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ do dự một hồi, cuối cùng cũng qua đó, ngồi bên bên cạnh cô.
Tạ Vũ Tình đưa ly kem cho Tuyết Kỳ, một tay khoác vai, tay kia click click Ipad, kiên nhẫn hướng dẫn cách mở trang mạng xem phim.
Tuyết Kỳ im lặng vừa ăn kem, vừa chăm chú nhìn.
Không cẩn thận kem dính lên mũi, Tạ Vũ Tình đưa tay lau cho cô, Tuyết Kỳ cũng để yên không nói gì.
Tạ Vũ Tình âm thầm hướng Diệp Thiếu Dương đắc ý nháy nháy mắt.
Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tuyết Kỳ không từ chối, một tay day huyệt Thái Dương, cười khổ.
“Hôm nay tôi mới biết, Tuyết Kỳ, cô được nuông chiều quá đấy……”
Tạ Vũ Tình để bọn họ ở nhà, còn mình thì ra ngoài, đích thân xử lý vấn đề làm thân phận giả cho Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ có chút e ngại nói với Diệp Thiếu Dương, sở dĩ cô trở thành như vậy, không phải chỉ vì Tạ Vũ Tình dùng thức ăn ngon cùng mấy thứ khác dụ dỗ, mà chính là do trong thân thể của tiểu hài tử này, tuy đã loại trừ được thần niệm của Thiên La Dạ Xoa, nhưng vẫn còn một chút ý thức của bé gái năm đó.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment