Chương 875-876
MỘT GẬY ĐẬP CHẾT NGƯƠI
Bởi ngược ánh sáng, không thể nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể thấy đó là một người cao gầy, tóc búi sau đầu, hai tay không thấy đâu, đang từ xa lăng không đi tới.
“Đây là…… Quỷ!”
Trong đám người có tiếng thốt lên kinh ngạc, có thể đạp không di chuyển đương nhiên là quỷ, nhưng quỷ là bay lượn, lúc nhanh lúc chậm, không giống như con quỷ trước mặt, ung dung đi lại giữa không trung, đám người này đúng lần đầu tiên nhìn thấy, bởi:
Đối với quỷ mà nói, đi bộ trên không so với bay lượn sẽ mất sức hơn nhiều, hơn nữa hắn lại đi chậm như vậy, chẳng con quỷ nào nguyện ý dùng phương thức di chuyển hao phí pháp lực này, cho dù có nguyện ý, thì cũng không đủ tu vi để thi triển.
Con quỷ này khủng bố tới vậy sao?
Thanh y nhân kia lúc qua sơn cốc, lướt ngang đám người Lăng Vũ Hiên, không dừng lại, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, đi về phía đầu bên kia sơn cốc.
Khuôn mặt của hắn vẫn luôn ẩn tàng tại âm ảnh, không thể thấy rõ.
“Trương sư đệ, ngươi đi xem xem, cẩn thận một chút.”
Lăng Vũ Hiên quay sang nói với một gia hỏa bên cạnh, tên này kêu Trương Thu Lâm, đệ tử của một môn phái nhỏ - Khiếu Thiên đạo tông, đã theo hắn lăn lộn bấy lâu, coi như tâm phúc.
Vừa rồi mắng mỏ Diệp Thiếu Dương, hắn là tên hung hăng nhất.
Trương Thu Lâm “dạ” một tiếng, tay cầm một thanh quang kiếm, đuổi theo qua đó, lớn tiếng quát: “Cô hồn dã quỷ phương nào, trông thấy pháp sư ta đây, còn không tránh ra, chán sống rồi sao!”
Thanh y nhân chân vẫn không ngừng bước, nhàn nhạt nói: “Ồn ào.”
Bị một con quỷ mắng mỏ, Trương Thu Lâm giận dữ không thôi, nắm chặt chuôi kiếm, nhanh chóng xông lên.
Lăng Vũ Hiên mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, muốn gọi hắn trở về, miệng đã mở ra, nhưng đến phút chót lại đổi ý, cứ để Trương Thu Lâm thử thực lực của người này một chút cũng tốt, vạn nhất không được, mình sẽ ra tay cứu giúp.
Trương Thu Lâm chạy như bay đến phía sau Thanh y nhân, vung kiếm chém vào gáy hắn một nhát.
Kiếm phong chợt lóe, linh khí toả ra tứ phía, bắn về hướng Thanh y nhân.
Thanh y nhân lúc này mới chậm rãi xoay người lại, chờ đến khi kiếm phong hạ xuống, thong thả nâng tay trái lên, hai ngón tay kẹp lại, nhẹ nhàng giữ chặt kiếm phong, tay phải từ trong tay áo thò ra, cầm một vật giống như cây gậy, gõ vào đầu Trương Thu Lâm.
Thanh quang kiếm bị đối thủ tước đoạt, Trương Thu Lâm thử giằng lại nhưng không được, đành phải buông bỏ, hai tay kết ấn, giơ lên chống đỡ, ý đồ ngăn cản cây gậy kia.
Loáng một cái, một luồng khí âm lãnh ập vào mặt, vô số tiếng quỷ khóc ma gào, theo cây gậy hạ xuống, vang vọng hai bên tai.
Trương Thu Lâm chớp mắt đã nhận ra nguy cơ, tập trung toàn thân cương khí vào lòng bàn tay, hòng bắt lấy cây gậy.
Một cỗ khí tức khủng bố, trực tiếp đánh nát đôi tay của hắn, cương khí toàn thân lập tức bị phá tan, cây gậy hạ xuống, đập vào đỉnh đầu hắn.
“Rắc” một tiếng, đỉnh đầu vỡ toác, máu tươi bắn tung toé khắp nơi.
Trương Thu Lâm quỳ hai gối trên mặt đất, từ từ gục xuống.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, ai nấy đều sợ đến ngây người.
“Trương sư đệ!” Lăng Vũ Hiên lao nhanh qua đó, trong lòng hối hận không thôi, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cứu trợ hắn, nào ngờ sự việc phát sinh quá nhanh, Trương Thu Lâm mới đó đã nằm lăn ra chết……
Nâng Trương Thu Lâm lên, Lăng Vũ Hiên kiểm tra hơi thở, đã chết! Giật mình sửng sốt, rót nhập cương khí, chạm vào một phần hồn phách, dùng sức túm lại, định nói gì đó nhưng lại đắn đo do dự.
Điều này đã không còn quan trọng, hồn phách của hắn chợt trầm xuống, chớp mắt đã tiến vào thanh minh hư không, xuyên qua Cửu U huyết vân, rơi xuống bên bờ thuỷ vực.
Nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Lăng Vũ Hiên định thần trở lại, nhìn về nơi xa phía trước mặt, chỉ thấy một vật rất lớn giống như guồng nước, không ngừng xoay chuyển giữa con sông, liên tục gạt nước hình thành sáu cơn lốc xoáy sâu hun hút không thấy đáy.
Bên cạnh có quỷ sai gác, không ngừng thúc giục quỷ hồn, vượt qua một cây cầu hình vòm, tiến vào mặt kia của “Thuỷ xa”, rồi bị hút vào những lốc xoáy khác nhau.
Sáu cơn lốc xoáy, bên ngoài đều bao phủ một tầng ánh sáng có màu sắc bất đồng, lúc sáng lúc tối, lần lượt là: Đỏ, hồng, vàng, trắng, xanh thẫm, đen.
Lăng Vũ Hiên hồn thân chấn động, nhận ra, đây đúng là Quỷ môn quan ở Âm tào địa phủ! Thuỷ xa kia chẳng phải cái gì khác, mà chính là Địa Ngục Chuyển Luân, cầu hình vòm là Nại Hà Kiều, huyết sắc thuỷ vực nơi hồn phách mình đang đứng, đích thực là Vong Xuyên Hà.
Sáu con lốc xoáy phía sau Địa Ngục Chuyển Luân, chính là Luân hồi chi nhãn, lần lượt là: Thiên Đạo, Tu La Đạo, Nhân Đạo, Súc Sinh Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Địa Ngục Đạo.
Trên bãi đất bằng xung quanh Luân hồi chi nhãn, có mấy quỷ sai canh gác.
Lăng Vũ Hiên nhận ra hoàn cảnh của mình, nội tâm chấn động không thôi: Có thể một gậy đập chết người, đánh bật hồn phách xuống tận Âm Ty Cửu U, đây quả thực là…… Nghịch thiên a!
Càng đáng sợ hơn, cỗ lực lượng đánh bật hồn phách Trương Thu Lâm xuống Âm Ty này, hiện còn chưa rút đi, vẫn tiếp tục không ngừng xô đẩy quỷ hồn Trương Thu Lâm ra tới giữa Vong Xuyên Hà, dọc đường va phải rất nhiều ác quỷ sinh linh trong Vong Xuyên Hà, một mạch bay về phía Luân hồi chi nhãn.
“Á ... Lăng sư huynh, cứu ta!” Trương Thu Lâm nắm chặt tay Lăng Vũ Hiên, tuyệt vong cầu xin sự giúp đỡ.
Địa ngục chuyển luân dưới Vong Xuyên Hà này, không ngừng gạt nước hất sang phía bên kia, không ảnh hưởng tới quỷ hồn trên bờ, nhưng trong nước sông lại có một lực hút cực mạnh không thể kháng cự.
Lệ quỷ sinh linh dưới sông đã bị hạ hồn ấn cấm chế, không chịu lực hút lôi kéo.
Lăng Vũ Hiên với Trương Thu Lâm là hồn thể, căn bản vô pháp kháng cự, mắt thấy mình tiến ngày càng gần đến Địa ngục chuyển luân, Lăng Vũ Hiên trong lòng hoảng hốt, lo bản thân cũng sẽ bị hút vào đó, hạ quyết tâm đánh một chưởng vào cánh tay Trương Thu Lâm đang túm lấy mình.
Trương Thu Lâm kêu thảm một tiếng, buông tay. Lăng Vũ Hiên lập tức tách ra, bò lên bờ đối diện.
“Dã quỷ phương nào, dám ngang nhiên xông vào Lục đạo luân hồi!”
Hai quỷ sai canh giữ bên Nại Hà Kiều, phát hiện tình huống bên này, kinh hãi, còn tưởng có người xông vào Lục đạo luân hồi, lập tức bay tới, muốn bắt Trương Thu Lâm, nhưng đã chậm một bước:
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, Trương Thu Lâm bị hút vào trong Địa ngục chuyển luân, tiếp đó bị Vong Xuyên Thủy cuốn đi, tiến vào cơn lốc xoáy màu xanh thẫm, biến mất không chút tăm hơi.
Hai quỷ sai không đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng có lệ quỷ đại yêu nào tu vi lớn mạnh, thừa dịp bọn họ không chú ý, đột nhập Luân hồi chi nhãn, để tiến vào Thiên Đạo hay Tu La Đạo.
Những chuyện như vậy thực hiếm có, nhưng trong muôn vàn năm lịch sử của Âm Ty cũng đã phát sinh qua, tuy nhiên cố sống cố chết xông vào…… Súc Sinh Đạo, thì đây là lần đầu tiên? Đầu óc có vấn đề chăng?
Hai quỷ sai đột nhiên nhớ ra bên kia còn có một đồng lõa, vội vàng bay về phía Lăng Vũ Hiên.
“Dã quỷ to gan, dám đột nhập Lục đạo luân hồi, còn xông vào…… Súc Sinh Đạo, rốt cuộc các ngươi muốn làm cái trò gì hả?”
Lăng Vũ Hiên đứng bên bờ Vong Xuyên Hà, nhìn Địa ngục chuyển luân, ngẩn người ra, nghe được quỷ sai chất vấn, vội vàng xoay người, chắp tay hành lễ, nói: “Nhị vị quỷ sai, ta là Thiên sư Côn Luân Sơn, không phải cô hồn dã quỷ, chuyện này là hiểu lầm.”
Đột nhập Lục đạo luân hồi, cũng không chỉ để vào Súc Sinh Đạo, chuyện này khẳng định có chút kỳ quặc, hơn nữa đối phương là Thiên sư, hai quỷ sai không vội động thủ, đứng yên trước mặt hắn, đáp lễ, chờ hắn giải thích.
“Cái gì, bổn quan không nghe lầm đấy chứ!” Quỷ sai sau khi nghe Lăng Vũ Hiên giải thích xong, tròng mắt suýt chút nữa thì rớt ra, “Một gậy đã đánh người ta đến Lục đạo luân hồi, đây là thần thông gì vậy!”
Lăng Vũ Hiên cũng thực vô ngữ, dừng lại một hồi, suy nghĩ những chuyện vừa xảy ra lại một lượt, cuối cùng cũng hiểu ra được một chút:
Cây gậy của Thanh y nhân kia nhìn thì đơn giản, nhưng không biết đã vận dụng thuật pháp gì, kích phát nghiệp lực trong ba hồn bảy phách của Trương Thu Lâm, nghiệp lực thiêu đốt, sẽ tự động theo hướng Quỷ Vực Âm Ty mà đi.
Lúc pháp sư siêu độ vong linh, vẫn thường dùng phương pháp này, căn bản cũng không được coi là thần thông gì cả.
Nhưng Trương Thu Lâm là người sống a.
Có thể một chiêu đánh bật nhân sinh hồn(😌hồn phách người sống) ra khỏi cơ thể, thiêu đốt nghiệp lực, khai tích âm lộ, xuống tận Âm Ty, điểm chết người chính là tới Âm Ty rồi vẫn còn chưa dừng lại, cư nhiên trực tiếp kéo nhân sinh hồn vào trong Luân hồi chi nhãn!
Đây thực chính là chuyện lạ chưa từng thấy qua, Lăng Vũ Hiên dùng sức hít sâu một hơi, áp lực trong lòng lại dâng lên, nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể tin được, chuyện này có thể xảy ra.
Hai quỷ sai cũng chưa từng thấy vậy bao giờ, thương lượng một hồi, một tên nhanh chóng đi báo cáo với cấp trên, xử lý chuyện này. Còn lại một tên, quay sang hỏi Lăng Vũ Hiên về thông tin của Trương Thu Lâm, ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ, suy tính một hồi rồi chạy đi báo với Thôi Phủ Quân.
Hồn phách một khi tiến vào Lục đạo luân hồi, nếu không có đối tượng đầu thai, sẽ tùy cơ xuất sinh, sau đó tự động hình thành danh hiệu mới trên Sổ Sinh Tử, vận mệnh cũng tùy cơ mà tạo ra, hoàn toàn không còn liên can gì tới quá khứ.
Lăng Vũ Hiên âm thầm thở dài, hồn phách Trương Thu Lâm lúc này tám phần đã đầu thai nhân gian. Súc Sinh Đạo…… Dù sao cũng chỉ có mấy loại, đơn giản không là heo chó thì cũng là trâu ngựa.
Từ một pháp sư chớp mắt đã biến thành heo chó trâu ngựa, đây quả thực là trừng phạt đáng sợ nhất thiên hạ. Cũng chỉ vì hắn đã mắng nhân gia một câu.
Lăng Vũ Hiên trong lòng không khỏi thổn thức. Gia hoả mặc áo xanh kia, thực quá độc ác.
“Bổn quan có câu không biết có nên nói hay không, mới rồi trong thời khắc cuối cùng, nếu Thiên sư có thể thiêu đốt hồn lực, thì vẫn còn có cơ hội kéo hắn ra khỏi Lục đạo luân hồi……” Quỷ sai nhìn Lăng Vũ Hiên, thăm dò.
Lăng Vũ Hiên không chút dao động, nói: “Nếu thất bại, ta cũng sẽ bị hút vào Luân hồi chi nhãn với hắn, nửa đời pháp lực của ta chẳng phải đi tong sao? Vì cớ gì mà phải mạo hiểm như vậy?”
Quỷ sai cười nhạt, không nói gì thêm.
Lăng Vũ Hiên nói tiếp: “Ta tu luyện nửa đời người, thân là Thiên sư, nếu ta còn sống, trảm yêu trừ ma, thủ hộ nhân gian, tính mạng đã không còn là của một mình ta, nếu ta chết, chính là một tổn thất lớn của toàn bộ giới Pháp Thuật, cái nào nặng cái nào nhẹ, ngươi đương nhiên hiểu rõ hơn ta.”
“Trong tình huống này, cứu hay không cứu, cũng là chuyện thường tình của con người, Thiên sư chọn cách tự bảo vệ mình, không hề phạm vào Âm luật, ta chỉ thuận miệng nói thôi, Thiên sư không cần giải thích nhiều như vậy.”
Trong lời nói của quỷ sai, có kèm theo chút khinh bỉ.
Lăng Vũ Hiên nhận ra được, cũng không so đo, hướng quỷ sai chắp tay, rồi bay ra khỏi Quỷ môn quan.
Trương Thu Lâm đã không còn, hắn cũng không cần phải lưu lại, huống chi Thanh y nhân kia không biết đã làm gì đám người còn lại, vạn nhất cả đám đều bị đánh bật vào Lục đạo luân hồi thì sao…… Lăng Vũ Hiên toàn thân run rẩy, không dám nghĩ tiếp nữa.
Xuyên qua Cửu U hư không, Lăng Vũ Hiên quay lại nhân gian, hồn phách nhập thể, mở to hai mắt, nhìn quanh bốn phía, mấy tên tiểu đệ đều ở bên cạnh, thấy hắn tỉnh lại, cùng nhau tiến lên, tỏ vẻ quan tâm.
“Ta không sao,” Lăng Vũ Hiên xua xua tay, đứng dậy, lại nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng Thanh y nhân kia đâu, vội vàng mở miệng hỏi.
Mọi người thực lúng túng trả lời, Thanh y nhân kia đã đi rồi.
Lăng Vũ Hiên nghĩ một hồi liền hiểu ra, Thanh y nhân kia một gậy đập chết Trương Thu Lâm, quả thực quá mức kinh khủng, còn mình thì hồn phách ly thể, bọn họ mất người tâm phúc bên cạnh, không dám ho he cũng là chuyện bình thường.
“Sau khi Lăng sư điệt hồn phách ly thể, đã đến nơi nào, hồn phách của Trương sư điệt đâu rồi, sao không về cùng ngươi?”
Long Dương chân nhân tò mò hỏi.
Lăng Vũ Hiên kể lại sự tình một lượt, không ngần ngại đổi thành chính mình đã ra sức cứu giúp quỷ hồn Trương Thu Lâm, nhưng rốt cuộc bị thất bại……
Mọi người vừa nghe, kinh hãi không thôi, một từ cũng không thốt ra được.
“Một gậy đánh người đến tận Lục đạo luân hồi, việc này…… thực quá khủng bố!”
Tử Vân pháp sư chắp hai tay, lắc đầu, “Chỉ tiếc cho Trương sư điệt, cư nhiên lại vào nhầm Súc Sinh Đạo…… A Di Đà Phật, cầu mong kiếp sau được nhiều phúc.”
Đám pháp sư trẻ tuổi nhìn qua nhìn lại, cái chết của Trương Thu Lâm, bọn họ cũng không cảm thấy bi thương chút nào, mà còn mừng thầm: May lúc ấy mình không tùy tiện ra tay, bằng không...e cũng đã cùng chung số mạng với Trương Thu Lâm.
“Lăng sư điệt đã dốc toàn lực, vẫn không cứu được hắn, đó là nghiệp chướng của mình hắn, Lăng sư điệt cũng không cần phải áy náy.” Tử Vân pháp sư an ủi.
Lăng Vũ Hiên ra vẻ bi thương thở dài một tiếng, nhìn quanh trái phải, nói: “Thanh y nhân kia là ai, các người có nhìn thấy bộ dáng của hắn hay không?”
“Lúc hắn rời khỏi, có quay đầu lại một chút, mơ hồ nhìn được một gương mặt.”
Tử Vân pháp sư cau mày nói, “Khoảng chừng 30 tuổi, thập phần anh khí, không hề có lệ quỷ đại yêu tà khí, ngược lại…… cảm thấy có chút giống như pháp sư.”
Lăng Vũ Hiên trầm ngâm một hồi, bất chợt ngẩng đầu, thấy Long Dương chân nhân vẻ mặt ngơ ngẩn, dường như có tâm tư, vì thế mở miệng hỏi, bảo ông ta cứ nói ra đừng ngại.
“Quỷ hồn kia... thực rất giống một đạo sĩ, năm đó ta đã gặp qua một lần, có chút ấn tượng, nhưng không dám khẳng định.”
Lăng Vũ Hiên có chút kinh ngạc, đạo sĩ…… sao lại biến thành quỷ, còn có được thực lực khủng bố như vậy, chẳng lẽ là pháp lực sinh thoài chuyển hóa thành tu vi?
“Long Dương sư thúc, hắn là ai?”
Long Dương chân nhân há miệng thở mạnh một hơi, bật ra hai chữ: “Đạo Phong.”
Nhân gian Đạo thần - Đạo Phong.
Mọi người chấn kinh, tuy đối phương đã đi xa, vẫn không dám nói một câu đắc tội.
“Đạo Phong……” Lăng Vũ Hiên lặp lại một lần, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm bề, nói không thành lời.
“Đạo Phong!”
Trong phòng khách sạn, Diệp Thiếu Dương nghe Dương Cung Tử kể lại, kích động nhảy dựng lên, “Đạo Phong thì ra vẫn còn ở nhân gian! Vì sao cô không sớm nói cho tôi biết, tôi cần phải gặp huynh ấy, đưa huynh ấy về sơn môn, mục đích tôi xuống núi, chính là vì việc này!”
Dương Cung Tử cười nhạt, nói: “Ngươi nằm mơ à?”
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười, “Tôi tùy tiện nói bừa, hắc hắc, bất quá, tôi thật sự rất muốn gặp huynh ấy một lần.”
“Nhưng hắn không muốn gặp ngươi.”
“Đạo Phong, Đạo Phong ở đâu!”
Trần Lộ từ Âm Dương Kính chui ra, vạn phần kích động nhìn Dương Cung Tử.
“Ngươi biết Đạo Phong?”
Lúc trước Dương Cung Tử tiến vào Âm Dương Kính, không tìm được Tuyết Kỳ, lại thấy Trần Lộ, tùy tiện nói vài câu, Trần Lộ cũng không biết quan hệ giữa cô ta và Đạo Phong, cho nên không nhắc tới.
“Ta là thê tử của Đạo Phong.” Trần Lộ chỉ vào Diệp Thiếu Dương, “Không tin cứ hỏi hắn.”
Dương Cung Tử quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, mặc dù vành mũ che mặt, Diệp Thiếu Dương vẫn cảm giác được cô ta đang rất đỗi kinh ngạc.
Lập tức giải thích một lượt.
Dương Cung Tử nghe xong, quay sang nhìn Trần Lộ cười, “Ngươi muốn làm thê tử của Đạo Phong sao?”
(Hết chương)
Thank thím Jess : 3
ReplyDeleteDương Cung Tử ghen rồi :v
ReplyDelete