Chương 870-871

TÌNH ĐỊCH TRÙNG ĐỘT

Tiểu Mã chen vào một câu: “Chiêu này trong Binh pháp gọi là ‘thí tốt giữ xe’, con bà nó, lũ Hồ Tinh này đúng là cao thủ a, đến Binh pháp cũng dùng tới.”

Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm nói: “Lục Vĩ Yêu Hồ, cùng Ngũ Vĩ Yêu Hồ, đều rất hiếm thấy, tu vi cực mạnh, chẳng lẽ đến chúng cũng bị biến thành quân cờ ‘thí tốt’ sao, con gọi là ‘Xe’ kia, còn cường đại đến mức nào? Thất Vĩ ...hay thậm chí là Bát Vĩ Yêu Hồ cũng nên chăng?”

“Đừng nói không thể nha, dù có là Bát Vĩ Yêu Hồ, thủ hạ của nó nhiều như vậy, tôi cảm thấy nhất định bọn chúng sẽ dốc toàn lực đánh với tôi một trận, nếu đánh không lại, bản thân nó cũng có thể an toàn trở ra, không đáng liều mạng như vậy……”

Diệp Thiếu Dương trầm tư suy nghĩ một hồi, bỗng mắt sáng ngời, nói: “Chỉ có một khả năng, thủ lĩnh thực sự có một bí mật vô cùng quan trọng, tuyệt không thể để tôi phát hiện, vì thế tình nguyện hy sinh một lượng lớn thủ hạ!”

“Là cái gì?” Có ít nhất ba người đồng thanh hỏi.

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Tôi không biết. Bất quá, nó tình nguyện hy sinh một con Lục Vĩ Yêu Hồ và một con Ngũ Vĩ Yêu Hồ, cũng đủ để chứng minh, bí mật đó tuyệt đối vô cùng quan trọng, không thể có bất kỳ sơ xuất nào.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tôi hiểu rồi, Thủ lĩnh của bầy Hồ Tinh này thực sự không chỉ kiêng kị một mình anh, cũng không phải mấy người chúng ta, mà là toàn bộ giới Pháp Thuật, gần đây có khá nhiều pháp sư tới Thạch Thành, Kim Đồng Ngọc Nữ cũng tới.

Giống như anh nói, có lẽ đám Hồ Tinh này đang làm một chuyện vô cùng quan trọng, một khi để anh biết, dù không trị được, nhất định cũng sẽ cầu viện binh, đến lúc đó không chết thì cũng lãnh đủ hậu quả……

Không cần nghĩ cũng biết, bọn chúng thà tình nguyện hy sinh hai con Yêu hồ có đẳng cấp cao, cũng muốn giấu nhẹm chuyện này xuống dưới.”

Diệp Thiếu Dương vốn chỉ có ý tưởng, nay được nàng phân tích bổ sung như vậy, càng thêm tin chắc vào phán đoán của mình.

Lúc này Chu Tĩnh Như đứng dậy, gọi Diệp Thiếu Dương một tiếng, “Có chuyện này, tôi đã không nói thật, Tôn Ánh Nguyệt... là pháp sư.”

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, “Cô ta là pháp sư? Sao cô biết?”

Chu Tĩnh Như cắn môi, nói: “Tôi.... trên danh nghĩa là học yoga, kỳ thực, là tới học pháp thuật của cô ta.”

“Cô học pháp thuật!” Diệp Thiếu Dương thốt lên, “Tự dưng muốn học Đạo thuật làm cái gì!”

Chu Tĩnh Như cúi đầu im lặng, biểu tình rất kỳ lạ.

Nhuế Lãnh Ngọc huých huých cánh tay hắn, lắc đầu, ý bảo hắn đừng hỏi nữa.

Diệp Thiếu Dương vô cùng tò mò, nhưng vẫn phải kiềm chế, không tiếp tục đề tài này, nói:

“Cô ta chắc chắn không phải pháp sư, mà là Hồ yêu! Dùng yêu lực bắt chước pháp thuật, người thường nhìn không ra. Nói như vậy…… Hết thảy suy đoán của tôi đều là sự thật, cô ta làm bộ vô tội, để lừa gạt chúng ta, cô ta mới là Hồ Tinh trong Hồ Tinh……”

Tạ Vũ Tình nói: “Vậy mau bắt cô ta đi?”

Diệp Thiếu Dương chưa kịp mở miệng, Nhuế Lãnh Ngọc đã nói: “Dù chúng ta có thể bắt cô ta, cũng không cách nào ép hỏi thêm được gì, không bằng tương kế tựu kế, giả bộ không biết, sau đó âm thầm điều tra cô ta, tìm ra bí mật đó là gì.”

“Biện pháp hay, chỉ có điều……” Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người một lượt, “Trước tiên tôi phải xác định trong số các người không có ai là gian tế, giơ hết chân ra cho tôi xem.”

Chuyện xảy ra chiều nay, cơ hồ đã khiến hắn bị ám ảnh tâm lý, hiện giờ nhìn ai cũng như Hồ Tinh biến hình.

Tiểu Mã lập tức cởi giày.

“Cậu thì miễn đi! Chân cậu thúi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không sờ đâu!”

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái, “Anh thích sờ chân người khác đến vậy sao, Hồ Tinh có thể biến hình, nhưng không thể chiếm đoạt ký ức, tất cả mọi người, ai nấy chứng minh một chút là được.”

Lập tức lấy ra Ngũ Bảo Kim Liên, kích phát linh khí. Pháp khí này không thể làm giả, Diệp Thiếu Dương gật đầu, coi như xong.

Tiểu Mã cũng lấy Toái Hồn Trượng mà Nhuế Lãnh Ngọc đã cho ra, đưa Diệp Thiếu Dương kiểm tra một chút, không có vấn đề.

Lão Quách lấy một quả hồ lô, thả con rết ba đuôi ra, con rết này trước đó đã cùng nhau bắt, là vật thế gian hiếm có, cũng không thể làm giả.

“Đã mọc ra 4 cái đuôi sao?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc.

“Cũng phải xem là ai nuôi đã.” Lão Quách đắc ý cười ha ha.

Đến phiên Tạ Vũ Tình, cô gãi đầu, nghĩ một hồi, nói: “Tôi thường xuyên đưa cậu đi ăn bánh bao nhân thịt a.”

“Cái này không được, gần đây chúng ta mới ăn. Cô tưởng đấy là bí mật, không ai biết à.”

Sự việc trọng đại, nhất thiết phải chứng minh rõ ràng.

“Bí mật không ai biết……” Tạ Vũ Tình ánh mắt sáng ngời, “Tôi để cậu hô hấp nhân tạo.”

“Lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã giúp tôi mặc quần.” Chu Tĩnh Như bổ sung.

“Còn có……”

Mấy chuyện nhạy cảm này, quả thực khiến Diệp Thiếu Dương vô ngữ, trộm liếc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Nhuế Lãnh Ngọc cũng đang nhìn hắn, không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt kèm theo một chút châm biếm.

“Chuyện này có thể chứng minh không?” Tạ Vũ Tình nói, “Nếu không thì tôi còn có chuyện bí mật hơn nữa....”

“Được rồi...được rồi....” Diệp Thiếu Dương ho khan một tiếng, “Làm gì có  chuyện bí mật hơn nữa!”

Nghĩ một hồi, cắt qua ngón giữa, lấy trong ba lô ra mấy đồng tiền Ngũ Đế, bôi máu lên từng cái, sau đó lần lượt đưa cho mọi người.

“Mọi người đeo trên người, hay để trong túi cũng được, cài chùm chìa khoá cũng xong, tóm lại nhất định phải mang trên người.”

Tiểu Mã nhận lấy, nhìn nhìn nói: “Cái này có gì tốt, có thể phòng ngừa Hồ Tinh thượng thân sao?”

“Cậu nghĩ cái gì đâu, mặt trên đồng tiền có máu của tôi, tôi có thể cảm nhận được, lần sau các người xuất hiện, tôi có thể biết ngay các người là thật hay là do Hồ Tinh biến thân.”

Diệp Thiếu Dương lại vẽ mấy tấm Huyết tinh phù đưa cho bọn họ, bảo mọi người cầm dán lên cửa phòng ngủ.

“Dù Hồ Tinh có tới cửa, Huyết tinh phù này của tôi cũng có thể cản được một hồi, hơn nữa tôi cũng có thể cảm giác được, các người không có việc gì không nên chạy loạn, đặc biệt là buổi tối, cố gắng không ra khỏi nhà.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, quyết định vẫn để Dưa Dưa đi theo dõi Tôn Ánh Nguyệt, bất quá lần này đặc biệt dặn dò nó bảo trì khoảng cách, cẩn thận mọi việc, một khi có tình huống không đươc tự ý hành động, lập tức báo lại cho hắn biết.

Mặt khác bảo Tạ Vũ Tình điều tra hết thảy bối cảnh của Tôn Ánh Nguyệt, theo hắn nghĩ, Tôn Ánh Nguyệt dù không phải Hồ Tinh, cũng nhất định có liên quan chặt chẽ với bọn chúng, có thể sẽ tra ra được manh mối nào đó.

Đây cũng là biện pháp duy nhất trước mắt.

Ăn xong, mọi người lần lượt rời đi.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đón xe về nhà, Nhuế Lãnh Ngọc trọ tại khách sạn cách nhà bọn họ không xa, vì thế đi cùng.

“Vừa rồi tôi muốn hỏi Tiểu Như sao lại theo Tôn Ánh Nguyệt học pháp thuật, em không cho tôi hỏi, chẳng lẽ em biết?”

“Đương nhiên là biết.” Nhuế Lãnh Ngọc cười, liếc hắn một cái.

“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương thật sự không thể nghĩ ra đó là gì, tuy Chu Tĩnh Như cũng khá tò mò với pháp thuật, nhưng chưa từng tỏ ý muốn học.

“Vấn đề là……nếu cô ấy muốn học pháp thuật, hoàn toàn có thể tới tìm tôi a, không lý nào lại đi học người ngoài?”

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái, lắc đầu, “Anh thật đúng là đồ ngốc, người ta học pháp thuật, chính là vì anh!”

“Vì tôi?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Có liên quan gì tới tôi chứ?”

“Anh tự mà đi hỏi cô ấy.”

Lúc này xe đã chạy đến cửa khách sạn, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã về trước, còn mình xuống xe đưa Nhuế Lãnh Ngọc lên lầu.

“Lãnh Ngọc.” Lúc đi qua đại sảnh, một người từ ghế sofa đứng lên, chậm rãi đi tới.

Hai người quay đầu nhìn lại, thì ra là Lăng Vũ Hiên.

Tối nay hắn diện một bộ đồ tây màu đen, nhìn qua rất có soái khí, bất quá trong mắt Diệp Thiếu Dương, chỉ có hai chữ: Giả tạo.

“Diệp sư huynh cũng ở đây sao.” Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương cười nhạt.

Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, trong lòng khó hiểu, cái tên tiểu tử mặt trắng này, tối như vậy còn tới tìm Nhuế Lãnh Ngọc, có ý đồ gì chứ?

Bất chợt nhớ ra, Nhuế Lãnh Ngọc đã từng nói, trước kia hắn cũng theo đuổi nàng……

“Ta đợi muội lâu rồi, sao gọi điện thoại muội không nghe máy?” Lăng Vũ Hiên chăm chú nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, trong thanh âm hơi pha chút trách cứ thân mật.

“Muội có biết hay không, ta rất lo lắng cho muội.”

Ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng Diệp Thiếu Dương bỗng chốc bùng lên thành lửa lớn ngút trời.

“Anh lo lắng cái gì, tôi đâu cần anh làm như vậy.” Nhuế Lãnh Ngọc ngữ khí lạnh lùng, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy an tâm phần nào.

“Như Nhứ đâu?”

“Cô ấy xuống phía nam, đi lấy một chút pháp dược.”

Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm quả nhiên Liễu Như Nhứ không ở đây, cho nên mới đến tận nơi làm phiền mình.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Bọn anh đã xác định được phạm vi Yêu vương xuất thế, anh cố ý đén tìm em, cùng nhau cùng đi điều tra.” Lâm Vũ Hiên nói.

Nhuế Lãnh Ngọc ngữ khí không đổi, nói:

“Anh có lòng vậy sao, đến lúc đó không sợ tôi đoạt mất nội đan à?”

Lăng Vũ Hiên cười cười, “Anh biết em vì truy bắt Yêu vương, đã bỏ ra rất nhiều công sức, đương nhiên muốn san sẻ với em đồ tốt, dù sao cũng là người một nhà. Đi thôi, đám người đó đã đợi một lúc rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc do dự một chút, quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương, “Anh có đi không?”

“Đi, sao lại không đi.”

Lăng Vũ Hiên cười nói: “Diệp sư huynh cũng muốn chia một phần sao?”

“Yêu vương của ngươi à?”

Diệp Thiếu Dương hỏi ngược lại, thực tế hắn chẳng có hứng thú gì với đại yêu, hắn chỉ muốn đi bảo vệ Nhuế Lãnh Ngọc, hơn nữa nhất định không thể để Nhuế Lãnh Ngọc đơn thương độc mã ở bên cạnh cái tên nham nhở này.

“Yêu vương không phải của ta, nhưng đến lúc đó ai có thể đoạt được nội đan, thì còn xem bản lĩnh của mình.” Lăng Vũ Hiên nói.

“Ngươi cứ tìm được đã rồi hẵng nói.” Diệp Thiếu Dương không muốn tranh luận với hắn.

Ngoài cửa là chiếc Bentley mà ban ngày Lăng Vũ Hiên đã lái, hắn lập tức kéo cửa ghế phụ cho Nhuế Lãnh Ngọc, sau đó nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi ngồi phía sau đi.”

Diệp Thiếu Dương hậm hực lên xe.

Dọc đường đi, Lăng Vũ Hiên không ngừng kể lể với Nhuế Lãnh Ngọc, nào là mình đã tập hợp pháp sư các đại môn phái như thế nào, rồi liên kết năm bè bảy mối thành một đội ngũ có kỷ luật, lời nói lộ vẻ tự đắc, rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của mình.

“Đám người này phối hợp với nhau, cuối cùng cũng xác định được trong phạm vi 5 cây số, đêm nay anh muốn làm phép, dùng Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, tìm ra vị trí chính xác”

Diệp Thiếu Dương tâm thần chấn động, Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, là pháp thuật tương đối cao thâm của Đạo gia, dùng phù chú sai khiến quỷ hồn, kích phát năng lực cảm giác nhạy bén của bọn chúng, tìm kiếm nơi tập kết âm khí xung quanh.

Nhưng để sử dụng Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, phải tổn hao pháp lực vô cùng, chỉ người có bài vị Thiên sư trở lên mới có thể thi triển.

Nếu Lăng Vũ Hiên dùng Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, chứng tỏ tu vi của hắn ít nhất cũng là Thiên sư.

Với độ tuổi của hắn, đột phá lấy được bài vị Thiên sư, dù là trong lịch sử lâu đời của Đạo môn, cũng cực kỳ hiếm gặp, thảo nào hắn lại được danh xưng “Kim Đồng”.

Lăng Vũ Hiên thông qua kính chiếu hậu, nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười: “Với pháp lực của Diệp thiên sư, thi triển Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, hẳn là không thành vấn đề nhỉ.”

Diệp Thiếu Dương làm như không nghe thấy gì, không muốn trả lời câu hỏi ấu trĩ như vậy.

Ngừng lại một lúc, Lâm Vũ Hiên hỏi: “Diệp sư huynh, Đạo Phong sư huynh rốt cuộc đã đi đâu, ngươi có biết hay không?”

Diệp Thiếu Dương thông qua qua kính chiếu hậu, nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi hỏi huynh ấy làm gì?”

“Năm đó lúc anh ta phong quang (nổi danh😌) nhất, tiếc là ta còn nhỏ, không thể theo kịp, sau khi ta học thành tài quay về, chẳng biết anh ta đã đi đâu, ta thật sự rất muốn gặp anh ta, đàm kinh luận đạo……”

“Đạo Phong chưa bao giờ cùng người khác luận đạo.”

Tên khùng này, căn bản chẳng biết cái quái gì mà cũng nói. Diệp Thiếu Dương thậm chí còn nghi nghi, không biết hắn có thể hay đọc hoàn chỉnh một chương Đạo kinh hay không.

“Về đấu pháp.” Lăng Vũ Hiên nói, “Ta rất muốn mở mang kiến thức một chút, xem cái gọi là ‘ Nhân gian Đạo thần ’, rốt cuộc mạnh tới mức nào.”

Diệp Thiếu Dương nhịn không được, bật cười một tiếng.

Lăng Vũ Hiên nói: “Buồn cười lắm sao?”

“Thật sự rất buồn cười, xin lỗi... ta nhịn không được.” Diệp Thiếu Dương xua xua tay, “Ta thực không biết, ngươi lấy đâu ra dũng khí như vậy.”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ thua hắn sao?” Lăng Vũ Hiên không cho là đúng, “Phàm là nhân vật đột nhiên biến mất một khoảng thời gian, đều được nói là rất thần kỳ, nhưng thực tế chưa chắc đã lợi hại đến vậy đâu.”

“Ừ, ta thực hy vọng ngươi có cơ hội đánh với huynh ấy một trận,” Diệp Thiếu Dương nói, “Thế nhưng trước tiên huynh ấy phải nguyện ý động thủ cùng ngươi cái đã.”

Lăng Vũ Hiên cười nhạt, tỏ ý coi thường.

Ô tô ra khỏi nội thành, tới một vùng sơn dã, theo bàn sơn công lộ (😌đường đi được tạc vào núi) lên tận đỉnh núi, dừng lại trước một bãi đất trống.

Sau khi xuống xe, bảy tám bóng người lập tức tiến lên, tươi cười chào đón Lâm Vũ Hiên.

“Lâm sư huynh sao giờ mới đến, chúng ta đã đợi được một lúc rồi.” Một người trẻ tuổi nói, nhưng nghe giọng không hề có ý trách cứ.

“Ta đi đón một người bạn,” Lâm Vũ Hiên chỉ vào Nhuế Lãnh Ngọc đang đứng phía sau, giới thiệu, “Vị này chính là đệ tử đích truyền của Nhất Cốc đại sư - Nhuế Lãnh Ngọc, ta từng có vinh hạnh được học tập với Nhất Cốc đại sư một thời gian, cho nên cô ấy cũng được coi là sư muội của ta.”

Sau đó lại bảo bọn họ từng người một giới thiệu.

Diệp Thiếu Dương đứng bên cạnh nghe, thấy Đạo - Phật hai nhà đều có, Bát Quái Môn, Thiên Đạo Tông, Linh Ẩn Tự…… Đều là một số đệ tử trẻ tuổi của mấy môn phái nhỏ, lớn nhất cũng không quá 30.

Phía sau đám pháp sư trẻ tuổi, còn có hai người, khoảng 40 tuổi, một Phật một Đạo.

Đều là nhất đại đệ tử của Long Hổ Sơn và Cửu Hoa Sơn, trên người toát ra linh khí, chứng tỏ pháp lực không tồi.

“Thiếu chút nữa đã quên, ta còn gọi thêm cả Mao Sơn - Diệp Thiếu Dương sư huynh đến hỗ trợ.”

Lâm Vũ Hiên xoay người giới thiệu Diệp Thiếu Dương, “Trong mấy năm ta du học nước ngoài, Diệp sư huynh đây đã gây dựng được thanh danh thật lớn trong giới Pháp Thuật, các ngươi có lẽ đã nghe qua, lần này Diệp sư huynh có thể tới trợ giúp chúng ta, cũng là góp một phần lực không nhỏ.”

Đám người chào hỏi qua loa Diệp Thiếu Dương, thái độ thực lãnh đạm.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã biết, mấy gia hỏa này đều là tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên, tựa hồ đã biết ân oán giữa hai người bọn họ, một tên quay sang Lăng Vũ Hiên giọng điệu nịnh bợ nói: “Có Lăng sư huynh ở đây, hoàn toàn có thể khống chế cục diện, căn bản không cần bất kỳ kẻ nào hỗ trợ, lại phải mắc nợ nhân tình.”

Một tên khác nói: “Đúng vậy Lăng sư huynh, lần này ngươi dẫn dắt chúng ta tru sát Yêu vương, nhất định sẽ làm chấn động giới Pháp Thuật, danh hiệu Đệ nhất đệ tử Đạo môn, nhất định sẽ là của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương thầm cười lạnh, không nghĩ sẽ tranh luận với mấy kẻ ngốc.

“Diệp sư điệt.” Vị đạo sĩ chừng 40 tuổi kia tiến lên, chắp tay thi lễ, ”Lúc trước từ biệt, không ngờ lại gặp mặt tại nơi này.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn  gười, quan sát một hồi, thấy cũng quen quen, nhưng lại không nhận ra là ai, cũng đáp lễ, nói: “Sư thúc biết tôi sao?”

“Ngươi xông lên Long Hổ Sơn, đấu pháp với sư thúc Đạo Uyên chân nhân của ta, ngày ấy ta cũng ở đó, chỉ là địa vị hơi thấp, Diệp sư điệt không để ý mà thôi. Bần đạo Đạo hiệu Long Dương, bài vị Chân nhân.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894