Chương 866
LỤC VĨ YÊU HỒ
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, bóp chặt cổ hồ ly, nói: “Nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không cười nổi. Còn không mau hiện chân thân?”
Chu Tĩnh Như cười ha ha, “Diệp thiên sư, đây là chân thân của ta a.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, toàn thân run lên, túm lấy bên chân còn lành lặn của cô ta, muốn sờ chân kiểm nghiệm, cúi đầu vừa nhìn đã ngây người, không biết vì nguyên gì, lớp da trên chân đã bị tróc mất một mảng, huyết nhục mơ hồ.
“Ngươi nhìn thấy chưa, đây thực sự là Chu Tĩnh Như, ta đã bám lên người cô ta, đi bằng chân trần, cho nên da bị mài mòn, Diệp thiên sư, ngươi có tin không?”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít vào một hơi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, hơn nữa trên tay cô ta cũng không đeo nhẫn, dù tu vi Hồ Tinh có thể phá giải linh lực của nhẫn Hắc diệu thạch, nhưng cũng không tài nào tháo nhẫn xuống được.
Lập tức lấy Âm Dương Kính ra chiếu, kết quả Hồ Tinh vẫn không hiện ra chân thân.
Tuy nhiên Diệp Thiếu Dương tin chắc, cô ta là do yêu hồ có từ 4 đuôi trở lên hoá thành, vì thế tiến lên một bước, muốn cởi trang phục xuống, xem sau lưng cô ta có dấu vết của đuôi hồ ly hay không.
Bất thình lình, hai tay Chu Tĩnh Như bóp chặt cổ hắn, một luồng yêu khí cường đại rót nhập vào trong cơ thể.
Diệp Thiếu Dương vừa trải qua một hồi đại chiến, thương tích đầy mình, tinh thần trong lúc hoảng hốt, đã bị cô ta tóm được, yêu khí xâm nhập, áp chế kinh mạch, nhất thời không thể làm phép, chỉ có thể vận chuyển cương khí kháng cự.
Thế nhưng dù sao hắn cũng là một Thiên sư, nếu 1 chọi 1, đến cả Lục Vĩ Yêu Hồ cũng không thành vấn đề, lập tức lật ngược tình thế, tập hợp cương khí đánh sâu vào cánh tay phải, chớp mắt đã giải khai kinh mạch, một tay kết ấn, nhằm thẳng mặt cô ta mà đánh.
Cứ như vậy, kinh mạch còn lại trong cơ thê bị yêu khí xâm lấn, tiến thẳng đến xung quanh tâm mạch, điên cuồng đánh sâu vào.
Một chiêu này của Diệp Thiếu Dương chính là hiểm trung cầu thắng(😌giành phần thắng trong hiểm cảnh), mình đã nắm chắc cơ hội giải khai tâm mạch, một chưởng này có thể đánh gục cô ta, thế nhưng bàn tay giơ đến trước mặt, lại không hạ xuống.
Chu Tĩnh Như cười lớn, “Diệp thiên sư, ngươi không dám ư?”
Đích thực Diệp Thiếu Dương không dám. Một chưởng này đánh xuống, pháp lực sẽ đả kích chính nguyên thần trong cơ thể cô, yêu hồ tất nhiên sẽ bị hạ gục, nhưng nếu thân thể này đúng là của Chu Tĩnh Như, nguyên thần của cô cũng sẽ tiêu tán.
“Diệp thiên sư, ta nói thật cho ngươi biết, ta đúng là do Hồ Tinh biến hóa, ngươi có tin không, dám tin không? Ngươi dám đánh cược một phen hay không?”
Diệp Thiếu Dương biết cô ta muốn nhiễu loạn tâm trí mình, hơn nữa có thể nắm chắc, cô ta tuyệt đối là do Hồ Tinh biến hóa.
Nếu chỉ bám vào người, rốt cuộc đây không phải thân thể của nó, tuyệt đối vô pháp phát huy yêu lực mạnh đến vậy.
Trừ phi nó là Bát Vĩ Yêu Hồ, nhưng khả năng này xem ra cực nhỏ, nếu đúng, nó hoàn toàn không cần biến hóa hay bám vào người, trực tiếp giao chiến với mình là được.
Nếu đối phương là người xa lạ, Diệp Thiếu Dương sẽ không chút do dự mà hạ thủ, hắn tin mình sẽ không sai, nhưng đây là Chu Tĩnh Như, mình…… không thể đánh cược như vậy.
Yêu khí công tâm, Diệp Thiếu Dương toàn thân run rẩy, tâm mạch cơ hồ sắp thất thủ.
Một lần nữa bấm pháp quyết, dùng sức đánh qua, nhưng gần đến mặt, lại dừng tay.
Chu Tĩnh Như cười một cách tà mị, “Diệp thiên sư, sao không động thủ, ngươi sẽ chết đó.”
“Thiên địa vô cực, thiên thượng Tam Thanh, cấp cấp như luật lệnh!”
Diệp Thiếu Dương cắn răng một cái, lần thứ ba ra tay, ngón tay cơ hồ đã chạm tới mặt Chu Tĩnh Như, lại dừng lại.
Đúng lúc này, tim hắn đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, tâm mạch thất thủ, trong nháy mắt đã bị yêu khí đã xâm nhập.
“Pằng!” Một tiếng súng vang lên.
Đầu “Chu Tĩnh Như” thủng một lỗ lớn, dần khuếch tán ra tứ phía, huyết nhục ăn mòn, toả ra mùi hôi thối kinh tởm.
Một hư ảnh từ trong thân thể bay ra, là hồn phách của Hồ Tinh.
Nhìn lại thi thể trong đống huyết nhục lẫn lộn, đã hiện nguyên hình là một con hồ ly.
Quả nhiên…… do Hồ Tinh biến thành.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu nhìn, hồn phách Hồ Tinh đã bay đi rất xa, tuy rằng là hồn thể, nhưng sau lưng vẫn xoè ra 5 cái đuôi thật dài. Ngũ Vĩ Yêu Hồ……
“Pằng!”
Một tiếng súng lại vang lên, dường như Ngũ Vĩ Yêu Hồ bị thứ gì đánh trúng, thân hình khẽ lay động, ngã xuống mặt đất.
Diệp Thiếu Dương quay lại, đèn trên đầu chiếu thấy một cô gái mặc váy ngắn màu trắng, đang đứng ngay lối rẽ, hai chân tách ra, đôi tay cầm một khẩu súng,trên nòng súng thượng còn gắn một đèn pin cỡ nhỏ, bắn ra chu sa.
Nhuế Lãnh Ngọc!
Nhìn thấy nàng, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy thật yên tâm, khẽ mỉm cười.
“Mau đuổi theo nó!”
Nhuế Lãnh Ngọc nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương quay đầu thì thấy, hồn thể của Ngũ Vĩ Yêu Hồ đã thoát ra, bay về phía đối diện, sắp biến mất sau vách tường.
Diệp Thiếu Dương vội vàng ném một nắm đậu đồng, bắn lên tường, Ngũ Vĩ Yêu Hồ đụng phải, bắn ngược trở lại, ngã bịch xuống đất.
Diệp Thiếu Dương vừa chạy như bay qua đó, vừa rút dây Câu Hồn.
Ngũ Vĩ Yêu Hồ thấy trốn không thoát, đành phải xoay người chiến đấu với cùng Diệp Thiếu Dương.
Thân thể nó đã bị hủy, chỉ còn hồn thể, căn bản không phải là đối thủ của Diệp Thiếu Dương, chưa đến vài chiêu đã bị hắn tóm được, dùng dây Câu Hồn trói chặt.
“Chu Tĩnh Như đâu, còn Quỷ Phó của ta nữa.”
“Không cần hỏi nó, đều ở bên ngoài, tôi đã cứu rồi, bọn họ không sao đâu” Nhuế Lãnh Ngọc đứng phía sau nói.
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn yên tâm, nhìn Ngũ Vĩ Yêu Hồ, ánh mắt thoáng hiện sát khí.
“Diệp thiên sư không muốn nghe chút bí mật sao, chỉ cần không giết ta.... á...”
Câu Hồn Tác siết chặt một chút, Ngũ Vĩ Yêu Hồ kêu gào thảm thiết, hồn thể của nó bị bóp nát, hóa thành tinh phách tiêu tán.
Ngươi đã làm vấy bẩn lên thứ tốt đẹp nhất trong lòng ta, cho nên ngươi...nhất định phải chết.
Diệp Thiếu Dương nhìn đám tinh phách bay đầy trời, ngây người một hồi, sau đó xoay người đi tới bên Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc ngồi xuống trước mặt con Lục Vĩ Yêu Hồ kia, tò mò quan sát.
Diệp Thiếu Dương đi qua đó, chẳng thèm bóc linh phù, trực tiếp vẽ một cái Chưởng tâm lôi, đánh một chưởng vào gáy nó, lập tức tiêu diệt hình thần, hóa thành tinh phách.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.
“Tiểu Như với Dưa Dưa thế nào rồi?”
“Tôi đã báo cảnh sát, rồi đưa bọn họ đến khách sạn, không có việc gì đâu.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Lúc tôi mới đến đã bị mấy con Hồ Tinh ngăn cản, phải giải quyết hết bọn chúng mới vào đây được.”
Đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, thấy hắn mình đầy thương tích, khó hiểu hỏi: “Mấy có mấy con Hồ Tinh, sao anh lại biến thành cáo dạng này, không sao chứ?”
“Đừng nói nữa.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nhớ tới những gì vừa trải qua, trong lòng cảm thấy không thoải mái, thật giống như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại vẫn còn kinh hãi, sợ đó là sự thật.
May thay…… đó không phải Chu Tĩnh Như thực sự, bằng không bản thân mình cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
“Em lại cứu tôi một mạng.” Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc khẽ mỉm cười.
“Anh đúng là tự tìm đường chết. Vừa rồi anh đã bấm pháp quyết, vì sao không đánh tiếp?”
Diệp Thiếu Dương đành phải nói lại tình huống một lượt.
Nhuế Lãnh Ngọc “À” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn nước ao vẩn máu, nhớ tới lời Lục Vĩ Yêu Hồ đã nói trước đó, bọn chúng nuôi thủy thi dưới ao, sau đó thông qua yêu thuật nào đó, hấp thu luyện hoá thi khí của thủy thi, chuyển hóa thành tu vi bản thân.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment