Chương 862-863-864
CHỦNG CỨU TĨNH NHƯ
(Cứu nguy Tĩnh Như)
Diệp Thiếu Dương gật đầu, thương lượng với Tạ Vũ Tình, xuống tìm nữ nhân họ Tôn đó. Vật là do cô ta tặng, đương nhiên cô ta có vấn đề.
“Ngươi bê khối đá này theo, xuống đó còn có chứng cứ.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải ôm cục đá theo, cảm thấy ít nhất cũng nặng mấy chục cân, may mà mình thân thể cường tráng, nếu không đã bị nó đè bẹp.
“Toà nhà này quả thực là ổ hồ ly a, nhiều hồ ly tinh như vậy.” Trong thang máy, Tạ Vũ Tình cảm khái nói.
Trung tâm Yoga đích thực quy mô rất lớn, trang hoàng cũng rất cao cấp, mang hơi hướng cổ điển.
Tạ Vũ Tình giơ thẻ cảnh sát cho nhân viên lễ tân: “Chủ của các người có phải họ Tôn hay không?”
“Các người…… tìm Tôn tổng?” Nữ lễ tân nói, “Cô ấy đang có lớp, xem chừng một lúc nữa mới có thể ra đây.”
Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình nhìn nhau, nếu cô ta đã ở đây, vậy là được rồi.
Tạ Vũ Tình kéo nữ lễ tân ngồi xuống sofa, dùng cách nói chuyện phiếm để thăm dò thông tin của Tôn tổng này.
Tôn tổng tên là Tôn Ánh nguyệt, nữ, hơn 30 tuổi, hình như độc thân. Là chủ duy nhất của trung tâm Yoga.
“Toàn bộ tầng lầu này, đã được Tôn tổng mua hết, là trung tâm Yoga hàng đầu Thạch Thành, tất cả giáo luyện đều theo phương thức kèm 1-1.”
Nữ lễ tân có chút đắc ý nói, “Các người tới thật đúng lúc, hôm nay có khách quý tới, cho nên Tôn tổng tự mình dạy.”
“Khách quý nào, mà đáng để một bà chủ như cô ta tự mình tiếp đãi?” Diệp Thiếu Dương có chút tò mò.
“Tôi cũng không rõ, chỉ biết người này thân phận rất tôn quý, Tôn tổng nói vậy a.”
Tạ Vũ Tình lại hỏi thêm mấy vấn đề, nữ lễ tân không trả lời được, Tạ Vũ Tình bảo cô ta cứ đi làm việc, còn mình và Diệp Thiếu Dương ngồi ở sofa chờ đợi.
Diệp Thiếu Dương nhìn những tấm ảnh chụp yoga trên tường, quay sang nói với Tạ Vũ Tình: “Nhìn qua cũng không tồi, ngày mai cô cũng cũng tới ghi danh đi.”
“Tỷ không luyện mấy thứ này, dáng người tỷ đây đẹp sẵn rồi nha.” Tạ Vũ Tình ưỡn ngực.
Đợi chừng nửa giờ, từ hành lang truyền đến tiếng giày cao gót bước đi, nữ lễ tân cố ý chạy ra xem, rồi quay lại chỗ hai người Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói với người ở hành lang: “Tôn tổng, có hai vị cảnh sát muốn gặp cô.”
Hai người Diệp Thiếu Dương đứng lên, lúc này tiếng bước chân đã rất gần, là hai nữ nhân đang đi tới.
Nhìn thấy một trong hai người đó, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đều ngây cả người.
“Tiểu Như?” Diệp Thiếu Dương không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm Chu Tĩnh Như, “Sao cô lại tới đây?”
Chu Tĩnh Như thấy hai người bọn họ, cũng rất sửng sốt.
“Tôi…… tôi tới tìm Tôn tỷ học yoga.” Chu Tĩnh Như có chút ngượng ngùng, thấy Diệp Thiếu Dương ôm cục đá trong lòng, khó hiểu nói: “Mấy người làm gì ở đây a?”
“Tra án.” Tạ Vũ Tình đáp, tiến lên chụp vai cô một cái, nhìn từ trên xuống dưới, cười nói: “Dáng người đẹp như vậy, còn muốn tập yoga, cô trông tôi thế này thì sống sao đây.”
“Đừng giễu cợt tôi a, nếu có dáng người đẹp như cô, thì đã chẳng phải tới đây tập.”
Chu Tĩnh Như giả bộ giận dỗi nguýt dài một cái, hai người nói chuyện thân mật vài câu, Chu Tĩnh Như đột nhiên nhớ tới việc gì, nhìn Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Lại có án kiện thần quái à?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Bây giờ không tiện nói chuyện, cô muốn biết, lần sau tôi nói cô biết.”
“Vậy được rồi, tôi đi trước nha, Thiếu Dương ca, căn hộ của huynh đã làm xong thủ tục, mai tôi bảo Kim Oánh tới tìm huynh.”
Chu Tĩnh Như chào tạm biệt bọn họ, xoay người rời đi, tới cửa thang máy, lại có chút không yên tâm, xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương:
“Các người cẩn thận một chút!”
Diệp Thiếu Dương cười gật đầu.
“Tôn tổng?” Tạ Vũ Tình tiến lên, chìa thẻ cảnh sát, nói mấy câu chuyên môn “Phối hợp điều tra” gì đó, Tôn Ánh Nguyệt lập tức đồng ý, dẫn bọn họ đi vào phòng họp.
“Thứ này, Tôn tổng có nhận ra không?” Diệp Thiếu Dương đặt Yêu tinh thạch trên bàn hội nghị, lau mồ hôi, nói.
Tôn Ánh Nguyệt mới đầu nói không biết, Tạ Vũ Tình nói lại tình huống một lượt, lúc này cô ta tỏ vẻ nhớ ra, nói chính mình đã đưa Kiều Ân Kỳ, bất quá chỉ là hàng xóm tặng lễ, không có ý gì khác.
“Trong toà nhà này, công ty nào mới khai trương, tôi cũng đều tặng đồ, chuyện quá bình thường.”
Khi được hỏi, Tôn Ánh Nguyệt nói đồ vật là do nhân viên công ty đã mua trước đó, ở đâu mua, giá trị bao nhiêu, đều không hề biết, hiện tại người đó đã rời khỏi công ty, nói rồi cung cấp tên họ cùng số di động.
Tạ Vũ Tình thử gọi một lần, máy không thông.
Tiếp tục hỏi, Tôn Ánh Nguyệt tỏ vẻ cái gì cũng không biết, Tạ Vũ Tình đành phải dừng lại, bảo cô ta nếu có tin tức người nhân viên kia, thì báo lại sau.
Diệp Thiếu Dương lấy Âm dương bàn, dọc theo hành lang trung tâm Yoga kiểm tra một lượt, sau đó ra hiệu Tạ Vũ Tình có thể rời đi.
“Thế nào?” Ra khỏi cao ốc, Tạ Vũ Tình lập tức hỏi.
“Chỗ đó chắc không có vấn đề, không phát hiện được yêu khí, nhưng trên người Tôn tổng kia tràn ngập yêu khí.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe, lập tức ngây người: “Cô ta là Hồ Tinh?”
“Tôi lén chiếu qua, không phải, hơn nữa trong lúc nói chuyện, yêu khí trên người cô ta đã tan dần, hẳn là có Hồ Tinh đã ở bên cô ta lâu ngày, tám phần là khi chúng ta giết Tam vĩ linh hồ ở tầng 16, Hồ Tinh thấy có động tĩnh, đã trốn mất rồi.”
Tạ Vũ Tình sau khi ngây người một lúc lâu, nói: “Tôn tổng này, có biết sự tồn tại của Hồ Tinh hay không?”
“Tám phần là biết, Yêu tinh thạch chỉ có trong sào huyệt của yêu tinh, căn bản không thể mua được, cô ta đã nói dối.”
“Vậy ngươi ...”
Diệp Thiếu Dương biết cô muốn hỏi gì, liền nói: “Không có chứng cứ, tôi cũng không thể làm gì được cô ta, lần này không giống như Hồ Tinh hóa thân. Cô về điều tra một chút về Tôn tổng này trước đã.”
“Ok, tìm người theo dõi cô ta được không?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: “Người của cô không được, bên người cô ta có Hồ Tinh, rất nguy hiểm, để tôi bảo Dưa Dưa đi.”
Hai người tùy tiện ăn một chút, Tạ Vũ Tình phải về sắp xếp công việc, hai người chia nhau ra.
Diệp Thiếu Dương quay về nhà, gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, biết được nàng đang điều tra vị trí Đại yêu xuất thế.
Diệp Thiếu Dương rất hiếu kì, không biết nàng dùng cách gì để điều tra, nhưng chưa kịp hỏi, điện thoại đã bị cắt.
Diệp Thiếu Dương gọi Dưa Dưa tới, giao cho nhiệm vụ theo dõi cho nó, Dưa Dưa lĩnh mệnh rời đi.
Nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương tự hỏi chân tướng chuyên này sẽ thế nào, nào ngờ ngủ quên mất, không biết đã ngủ bao lâu, bất ngờ bị tiếng chuông di động đánh thức, cầm lên thì thấy, là số của Chu Tĩnh Như, trong đầu lập tức có dự cảm không tốt.
Sau khi nối máy, đầu bên kia truyền đến tiếng Chu Tĩnh Như khóc thút thít, Diệp Thiếu Dương trong lòng lập tức khẩn trương.
“Thiếu Dương ca, huynh mau tới cứu tôi…… Tôi đang ở trong đường ống nước dưới tầng ngầm thứ 2 cao ốc Lệ Toa, á... á...!”
Dường như cô đã nhìn thấy thứ gì khủng bố, hét lên thất thanh.
Diệp Thiếu Dương đầu óc nổ tung, tay run run cơ hồ không cầm được điện thoại, Hồ Tinh, nhất định là Hồ Tinh làm!
Đầu bên kia thoại kia, chợt vang lên một tràng tiếng cười quái dị.
“Diệp thiên sư,” là giọng một nữ nhân, “Lập tức tới tầng ngầm thứ 2 cao ốc Lệ Toa, cứu bạn tốt của ngươi, nếu quá 20 phút, thì ngươi cứ chờ mà nhặt xác cô ta đi, ha ha, nhớ kỹ, không được mang bất kỳ pháp khí gì, chúng ta không thích đâu……”
“Nếu các ngươi làm gì cô ấy, ta sẽ giết sạch hồ yêu trong thiên hạ!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng hét, nhưng điện thoại đã ngắt.
Diệp Thiếu Dương ngẩn người vài giây, dùng sức gõ vào đầu mình, mình phải sớm nhắc nhở cô ấy mới đúng, không được ra vào cao ốc Lệ Toa, sao mà lại quên khuấy đi mất! Thực là đáng trách!
Diệp Thiếu Dương nhảy xuống giường, chạy một mạch như điên ra cửa, đột nhiên đứng lại, quay trở về phòng, đeo đai lưng xách theo túi da.
Nếu Hồ Tinh muốn giết Chu Tĩnh Như, không cần phải có bất kỳ lý do gì, mình không mang theo pháp khí, đến đó cũng là tự tìm đường chết.
Xông ra đường chặn xe taxi, Diệp Thiếu Dương báo địa chỉ, giục tài xế mau tới đó.
Từ nhà mình đến cao ốc Lệ Toa, nhiều nhất là hơn 10 phút, vừa kịp lúc, hiện tại không còn là vấn đề về thời gian.
Diệp Thiếu Dương buộc mình phải bình tĩnh trở lại, sau khi suy nghĩ một hồi, liền gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, tuy chỉ ngắn gọn dăm ba câu, Nhuế Lãnh Ngọc cũng rất chấn kinh, tỏ ý sẽ lập tức qua ngay, bất quá đang ở hơi xa, nên tới đó chậm hơn một chút.
Gác điện thoại, Diệp Thiếu Dương lập tức kích hoạt hồn ấn của Dưa Dưa, nhưng không có bất kỳ cảm ứng gì, một lòng càng trầm xuống:
Chính mình bảo Dưa Dưa giám sát hành tung của Tôn Ánh Nguyệt, chẳng khác nào giám sát con Hồ Tinh đang ở cùng cô ta.
Chu Tĩnh Như bị bắt cóc, không lý nào nó không biết, cũng không thể không động thủ.
Cho nên, nếu Chu Tĩnh Như xảy ra chuyện, Dưa Dưa nhất định cũng lành ít dữ nhiều...
Sau khi xuống xe, Diệp Thiếu Dương lập tức vọt vào cao ốc, đúng 5 giờ chiều, là thời điểm tan tầm, trong đại sảnh lầu một kẻ đến người đi tấp nập. Diệp Thiếu Dương chạy thẳng đến thang lầu, một mạch đi xuống.
Tầng ngầm thứ 1 là bãi đỗ xe, đường ống đã nói trong điện thoại ở tầng ngầm thứ 2, cửa thoát hiểm đóng chặt, bên trên treo tấm biển “Không phận sự miễn vào”.
Diệp Thiếu Dương mặc kệ cửa có khoá hay không, trực tiếp một chân đá bật ra, xông vào bên trong.
Trước mắt là một khoảng tối đen.
Diệp Thiếu Dương đeo hai vòng huỳnh quang vào tay, đội mũ gắn đèn lên đầu, nhìn ra xung quanh.
Nơi này xem ra còn phức tạp hơn cả dưới mộ cổ: Tổng cộng có bốn thông đạo, giao nhau chằng chịt, hai bên đều là thuỷ phòng tối om giống như mộ thất, bên trong không ngừng truyền ra tiếng nước chảy róc rách.
“Tiểu Như, Tiểu Như! Dưa Dưa!”
Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên. Nếu đối phương đã bảo mình tới đây, cũng không cần phải né tránh, hắn chỉ muốn biết hiện giờ bọn họ bị nhốt ở đâu.
“Thiếu Dương……”
Tiếng Chu Tĩnh Như từ đằng xa vọng lại, rất mỏng manh, chỉ có thể mơ hồ phán đoán ra phương hướng.
Xoạt một tiếng, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra khỏi vỏ.
Diệp Thiếu Dương tay nắm bảo kiếm, tiến về phía trước.
Qua một chỗ giao nhau, đèn trên đầu chiếu rọi, thấy một con Bạch Mao hồ ly ngồi xổm dưới đất, tư thế giống như một con chó.
Hình thể thật lớn, đuôi phía sau phe phẩy dựng lên giống như cái lọng, không nhìn rõ là mấy cái, nhưng liếc mắt một cái thì thấy, ít nhất cũng có năm chiếc.
Hồ ly năm đuôi, năm lần sinh tử, vượt qua thiên kiếp, đã đạt tới cấp bậc Yêu hồ, cũng coi như là một con Đại yêu.
Yêu hồ này lẳng lặng ngồi đó, hai chân trước chống xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu như máu, ánh lên một tia mỉa mai khinh thường, nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bước nhanh tới đó.
“Bạn ta đâu?”
Yêu hồ nhếch mép, lộ ra một nụ cười tà ám, không hề nhúc nhích, cũng không mở miệng.
Diệp Thiếu Dương không dài dòng, vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhằm thẳng vào gáy yêu hồ chém xuống.
Yêu hồ quay đầu vọt đi, cực kỳ nhanh nhẹn.
Diệp Thiếu Dương vừa định đuổi theo, từ trong thủy phòng hai bên bay ra mấy quỷ ảnh, lao về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, mấy con quỷ này đều ăn mặc hiện đại, nháy mắt đã hiểu được, bọn chúng nhất định là cô hồn dã quỷ, không muốn đi Âm Ty, được hồ yêu thu nạp làm quỷ tốt.
Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, cao giọng nói: “Mao Sơn Thiên sư Diệp Thiếu Dương tới đây hàng yêu, không có thời gian siêu độ các ngươi, ta không cần biết các ngươi có oan tình hay không, không muốn chết thì biến nhanh cho ta!”
Mấy quỷ hồn tạm dừng giây lát, rồi tiếp tục xông lên, không con nào đào tẩu.
Diệp Thiếu Dương chẳng hề khách khí, miệng niệm chú ngữ, rút kiếm quét ngang một đường, lập tức giết chết mấy quỷ hồn, đến cơ hội siêu độ cũng không có, hóa thành tinh phách tiêu tán trong không khí.
Còn lại hai con may mắn tránh được một kiếm, thấy Diệp Thiếu Dương ra tay tiêu diệt đồng bọn, lập tức bị doạ cho ngây ngốc, một con gào lên: “Thiên sư tha mạng, chúng ta bị hồ yêu bắt tới đây thôi……”
Diệp Thiếu Dương đã vung kiếm lên, nghe được lời này lại hạ xuống, bước nhanh qua chỗ bọn chúng.
Đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, quay đầu thì thấy, hai con quỷ vừa được mình tha mạng, một trái một phải ghé vào vai mình, thổi khí phù phù vào gáy.
Diệp Thiếu Dương tay trái vội bấm pháp quyết, một chưởng đánh bay quỷ hồn bám vai trái, hai ngón tay chụm lại, giật mạnh con quỷ trên vai phải xuống.
“Thiên sư tha mạng, ta xin được siêu độ……” Quỷ hồn lại cầu xin tha thứ.
Diệp Thiếu Dương tay chuyển thành pháp quyết, trực tiếp đánh nó hoá thành một đống tinh phách.
Đã cho chúng nó một cơ hội…… là hai mới đúng, mình không có thời gian để lãng phí trên người bọn chúng.
Một mạch chạy như điên, đến lối rẽ tiếp theo, lại thấy yêu hồ kia ngồi chặn giữa giao lộ, nghiêng đầu nhìn mình.
Bất quá lúc này, Diệp Thiếu Dương chưa kịp tới gần, nó đã xoay người bỏ chạy, lưu lại một tràng cười châm trọc.
Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ, nó có đến sáu cái đuôi.
Lục Vĩ yêu hồ! So với Ngũ Vĩ yêu hồ, tu vi mạnh hơn vài phần.
Một mạch gắt gao đuổi theo, cuối cùng Lục Vĩ yêu hồ kia chui tọt vào một gian phòng, biến mất không thấy tăm hơi.
Diệp Thiếu Dương không chút do dự, theo vào bên trong.
Yêu phong ập vào mặt, đậm đặc không tan.
Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm nơi này tám phần chính là sào huyệt của Hồ Tinh.
Dùng đèn trên đầu chiếu qua, đây là một căn phòng rất lớn nhưng trống trơn, bên trong có một cái bể, ở giữa là một tháp nước hình trụ xây bằng xi-măng, không biết được dùng để làm gì, cũng chẳng rảnh để ý nhiều.
“Tiểu Như! Tiểu Như!”
Diệp Thiếu Dương nhẹ giọng kêu lên.
Một tràng tiếng khóc, từ mặt bên kia tháp nước truyền tới.
Diệp Thiếu Dương xoay người chạy qua đó, vừa mới thấy mặt kia, lập tức khựng lại:
Lục Vĩ yêu hồ kia đang ngồi xổm dưới đất, phía sau nó là mấy chục con bạch hồ, lớn có nhỏ có, 2 đuôi 3 đuôi đủ cả, một đám đứng im bất động, dùng hai con mắt đỏ ngầu như máu trừng trừng nhìn mình.
“Hu hu……”
Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc nức nở, Diệp Thiếu Dương quay đầu, dùng đèn chiếu qua đó, lập tức nhìn thấy cảnh tương khiến máu trong người sôi trào:
Chu Tĩnh Như đang ở trên nóc tháp nước , thân thể bị trói bởi một sợi dây thừng màu đỏ, như bị thiêu đốt, khóc lóc nức nở, dùng đầy ánh mắt tràn đầy sự trông ngóng nhìn về phía mình.
“Thiếu Dương ca……”
“Đừng sợ, đừng sợ, tôi tới cứu cô! Tôi nhất định sẽ cứu cô!”
Diệp Thiếu Dương toàn thân run lên, cố ép bản thân phải bình tĩnh, Hồ Tinh này nếu đã dụ mình tới đây, mục đích chính là muốn tiêu diệt mình, đương nhiên sẽ không để mình dễ dàng cứu người.
“Á……” Chu Tĩnh Như hét lên.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy một con Tam Vĩ linh hồ bám trên người Chu Tĩnh Như, đầu lưỡi thật dài đang liếm liếm từng cái một lên trán cô, dịch nhầy nhoe nhoét đầy mặt.
Chu Tĩnh Như sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, khóc lóc không thôi.
“Diệp thiên sư, he he……” Hồ Tinh kia ngẩng đầu hướng Diệp Thiếu Dương thì thầm cười quái dị, thanh âm lanh lảnh, “Diệp thiên sư không tuân theo quy củ, mang theo pháp khí đến đây, ta phải cho ngươi biết tay……”
Nói rồi bò nhanh qua chỗ Chu Tĩnh Như, cố ý khiêu khích Diệp Thiếu Dương, nên bò rất chậm.
“Thất Tinh quy vị, Long Tuyền sát địch! Tru tà!”
Diệp Thiếu Dương cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay trái một chưởng đánh vào chuôi kiếm, Long Tuyền Kiếm tử quang lập loè, phóng nhanh ra ngoài.
Lục Vĩ yêu hồ không hề nhúc nhích, chỉ quất đuôi hai cái, lập tức có hai con Hồ Tinh nhảy lên, yêu khí chấn động, ý đồ ngăn cản Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Long Tuyền Kiếm kiếm phong rung động, trong khoảnh khắc phá nát yêu khí, trực tiếp xuyên qua thân hai con Hồ Tinh, uy lực không giảm, phóng về phía tháp nước.
Tam Vĩ linh hồ đang tập kích Chu Tĩnh Như, thấy Long Tuyền Kiếm linh khí ngút trời, biết không dễ đối phó, lập tức há to miệng, phun ra một viên nội đơn màu đỏ rực, xoay chuyển không ngừng, yêu khí phóng toả tứ phía.
Diệp Thiếu Dương hai tay không ngừng kết ấn, dồn thêm cương khí kích phát linh lực của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, định trụ nội đan, hét lên một tiếng: “Phá!”
Nội đan nứt toác, vừa va chạm với Long Tuyền Kiếm là nổ tung, Hồ Tinh kia đến miệng cũng chưa kịp ngậm, đã bị lưỡi kiếm xuyên thủng.
“Đinh” một tiếng, Long Tuyền Kiếm cắm vào tường xi-măng, sâu tới 3 tấc, phía trên còn lủng lẳng thi thể ba con Hồ Tinh.
“Diệp thiên sư thật đúng là pháp lực thông thiên.”
Lục Vĩ yêu hồ kia rốt cục cũng mở miệng, đứng dậy, thân thể dần biến ảo thành một nữ nhân, váy dài thướt tha, trang điểm cổ trang, đôi môi tím ngắt, phấn mắt đánh thật đậm, trang phục nửa kín nửa hở, thập phần quyến rũ.
“Diệp thiên sư, ngươi giết hai tôn tử của ta, ta với ngươi cũng không còn gì để nói, nếu đã là người quan trọng trong lòng ngươi, ta sẽ khiến ngươi tận mắt nhìn thấy cô ta chết thế nào, nếm thử chút đau đơna khi mất đi người thân.”
Lục Vĩ Yêu Hồ dứt lời, cười lạnh, phất phấy tay áo, lập tức có hai con Hồ Tinh chạy đến bên ao nước, không ngừng nôn oẹ vào trong đó một số con bò sát màu đen, vừa vào nước liền lặn mất tăm.
Mặt nước lập tức cuộn sóng, có máu đỏ từ phía dưới đùn lên, bốc mùi tanh hôi.
Tiếp đó, một bóng trắng gồm tứ chi và đầu trồi lên mặt nước, bám lấy chân tháp nước, từ từ bò lên trên.
Cư nhiên là một con thủy thi.
“Khà khà, ta nuôi đám thủy thi này, vốn để hấp thụ thi khí tu luyện.” Lục Vĩ Yêu Hồ cười nói “Hiện giờ để đối phó Diệp thiên sư, cũng chỉ biết cống hiến mà thôi.”
Những con thủy thi đó bò đến chân tháp nước, thân ảnh màu trắng chuyển động lắc lư, bò lên chỗ Chu Tĩnh Như.
Đám thủy thi này đều thiếu tay thiếu chân, thân thể hư thối nham nhở, nhung nhúc toàn thi trùng màu trắng.
Nhìn thấy lũ cương thi bộ dáng khủng bố đang dần dần bò đến chỗ mình, Chu Tĩnh Như lại hét lên kinh hoảng.
Diệp Thiếu Dương phi thân chạy vội qua đó.
Lập tức có mấy xon Hồ Tinh xông tới cản đường, Diệp Thiếu Dương vừa chạy, vừa vung tay đánh ra mấy tấm linh phù, cản lại lũ Hồ Tinh đang tới gần, chân đạp thành ao, nhảy bật lên, một phát phi người đến chân tháp nước.
Nhanh tay rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, Diệp Thiếu Dương bám chặt dây thừng trên người Chu Tĩnh Như , một kiếm chém xuống, không ngờ bị yêu khí phản phệ, khônng thể cắt đứt dây thừng.
Diệp Thiếu Dương cung kiếm định chém một nhát nữa, đột nhiên cảm thấy chân trái căng ra, không cần nhìn cũng biết là do thủy thi túm lấy, xoay người một kiếm chém đứt hai cánh tay thuỷ thi, phát hiện ngày càng nhiều thủy thi đang bò lên đây.
Mấy chục con Hồ Tinh phía đối diện cũng đồng loạt xông lên, hóa thành mị ảnh khủng bố, bổ trợ lẫn nhau, hình thành một tổ trận pháp kỳ quái, lăng không bay tới.
Diệp Thiếu Dương không thể không gác lại việc giải cứu Chu Tĩnh Như, vung kiếm không ngừng chém giết thủy thi, quay đầu liếc mắt nhìn Chu Tĩnh Như một cái, “Có tôi ở đây, cô sẽ không sao đâu, chờ tôi giết hết kẻ địch trước đã!”
Mấy chục con Hồ Tinh trong chớp mắt đã lao lên, múa may xoay tròn giữa không trung, thay phiên nhau tấn công, phía dưới còn có vô số thủy thi, Diệp Thiếu Dương chỉ có một người, một kiếm, ra sức ngăn cản, hoàn toàn không nao núng.
Thời khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là nhất định phải cứu Chu Tĩnh Như, dù có chết cũng phải làm.
Diệp Thiếu Dương một tay cầm kiếm ngăn cản đông đảo Hồ Tinh tiến công, một tay không ngừng kết ấn đánh phù, chém giết thủy thi, toàn bộ pháp khí pháp dược có thể sử dụng trong ba lô, đều không chút do dự mà đánh ra.
Đây là một cuộc chiến vô cùng gay cấn.
Với thực lực của Diệp Thiếu Dương, nếu vừa đánh vừa dịch chuyển, triển khai thân pháp, thủy thi số lượng tuy nhiều, trong mắt hắn bất quá cũng không thành vấn đề, hoàn toàn không cần cố sức như vậy.
Tuy nhiên, để bảo vệ Chu Tĩnh Như, hắn vẫn luôn canh giữ ở bên người cô, cho dù bản thân trở thành trung tâm vây công, hắn cũng không muốn rời một bước.
Mười lăm phút sau, xác thủy thi đã chồng chất la liệt khắp mặt đất, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lướt qua, số thủy thi còn lại cũng không nhiều lắm.
Mấy chục con Hồ Tinh cũng bị hắn chém giết quá phân nửa.
Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng thương tích đầy mình, máu chảy ròng ròng, có vết do Hồ Tinh ngoạm, có vết thủy thi cắn xé, nếu không phải Thiên sư huyết của hắn bách tà bất xâm, thì căn bản không thể chống đỡ đến hiện tại.
Trông thấy đối thủ số lượng càng ngày càng ít, tâm trạng Diệp Thiếu Dương vẫn không hề nhẹ nhõm hơn chút nào, bởi đối thủ lợi hại nhất vẫn còn chưa lên sàn.
“Á!”
Cùng với tiếng hét thảm thiết, là một con Tam Vĩ linh hồ bị chém ngay chính giữa, máu tươi bắn toé ra xung quanh.
Một luồng phong yêu nghênh diện ập tới.
Lục Vĩ Yêu Hồ vẫn luôn đứng bên quan sát, bất ngờ lăng không nhào về phía hắn.
Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, âm thầm hít vào một hơi, rốt cuộc nó cũng đã động thủ!
Lập tức cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay trái cầm phù, phối hợp cùng Long Tuyền Kiếm, chém chết mấy con thủy thi trước mặt, toàn lực đối phó Lục Vĩ Yêu Hồ.
Trước mắt hàn quang chợt lóe, chân trước của Lục Vĩ Yêu Hồ lăng không vũ động, ngưng tụ yêu khí khủng bố, nghênh diện đánh tới.
Diệp Thiếu Dương toàn lực phản kích, một người một yêu đánh tới trời long đất lở.
“Diệp thiên sư, chịu chết đi!”
Lục Vĩ Yêu Hồ biến hình thành một nữ nhân, sáu chiếc đuôi phía sau dựng thẳng lên trời, phe phẩy đong đưa theo phong yêu, trong nháy mắt đã biến ảo thành sáu mị ảnh, từ các phương hướng khác nhau triển khai công kích Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương phản kích từ bên trong, dần phát hiện đây căn bản không phải là vây công bình thường, mà tuân theo một quy luật nào đó.
Mỗi một mị ảnh đều toát ra yêu khí, lưu chuyển bổ sung cho nhau, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận.
Yêu trận!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương thoáng dao động.
Yêu trận là phương thức công kích đặc trưng của Hồ Tinh, mỗi cái đuôi đều có thể biến ảo thành nguyên thần phân thân, vây công quấn cổ đối thủ. Bởi là phân thần, cho nên tâm ý tương thông, phối hợp cực kỳ nhịp nhàng, giống như pháp sư nhân gian dựa vào số lượng người thích hợp tạo thành trận pháp, vì thế gọi là yêu trận.
Số lượng đuôi càng nhiều, phân thần cũng càng nhiều, càng có thể phát huy tác dụng yêu trận.
Lục Vĩ yêu hồ, cả sáu phân thần đều xuất hiện, vô cùng thuần thục phát huy uy lực cường đại của yêu trận.
Nếu là ngày thường, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, dễ dàng phản kích, nhưng hiện tại không thể dịch động, còn phải phân thần đối phó thủy thi dưới chân, thực lực bị hạn chế đến cực điểm.
Qua một khoảng thời gian, vòng vây yêu trận càng ngày càng nhỏ, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn bị áp chế, rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cùng linh phù phản kích.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment