Chương 859-860-861
THU PHỤC HỒ TINH
“Hừ, 5 năm trước, cậu cũng đã trưởng thành rồi nha, sao không đấu với hắn.”
“Con bà nó, cậu coi thường tôi à,” Diệp Thiếu Dương mắng, “Tôi với hắn tuổi tác không khác nhau là mấy, 5 năm trước cũng mới 16 tuổi mà thôi, bất quá tôi bị cảm, không tham gia đấu pháp.”
Tiểu Mã cười hắc hắc, “Tôi muốn biết nguyên nhân thật sự cơ.”
“Đây là nguyên nhân thật sự a, tôi bị cảm nặng, cả người không còn sức, không muốn đấu pháp.”
“Tôi không thích đấu pháp, múa tay múa chân, chẳng thú vị gì hết, tôi chỉ thích thực chiến.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Nhưng đấu pháp kiểu này về sau đã biến mất, tên tuổi hắn trong giới Pháp Thuật cũng phai nhạt dần, hôm nay sao đột nhiên lại xuất hiện, còn đến Thạch Thành?”
Câu cuối cùng này, là hỏi Nhuế Lãnh Ngọc. Nhuế Lãnh Ngọc đáp: “Không phải hắn biến mất, mà là đi ra nước ngoài, chủ yếu là Hương Cảng - Đài Loan với Đông Nam Á, học tập pháp thuật các phái.”
Tiểu Mã có chút khó chịu, nói: “Võ học Trung Nguyên chúng ta…… à không, pháp thuật Trung Nguyên bác đại tinh thâm, đi học các nước khác làm gì?”
“Vậy thì cậu sai rồi, biến động năm đó, khiến cho rất nhiều truyền thống đã không còn tồn tại, ngược lại bên Hương Cảng - Đài Loan truyền thừa rất tốt.” Diệp Thiếu Dương đối với điều này không có thành kiến.
“Phải rồi, hơn nữa Thái Lan với Nhật Bản, cũng có chút pháp thuật đáng để học tập. Hiện giờ hắn đã học thành tài quay về, ý khí phong phát, đương nhiên muốn khiêu chiến danh gia pháp thuật trong nước. Trước khi tới Thạch Thành, hắn đã ghé qua rất nhiều môn phái, chiến tích bất bại.”
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Hiện tại chỉ có anh.”
“Còn lâu nha, tôi sẽ không đấu pháp với hắn.” Diệp Thiếu Dương khinh thường hừ một tiếng, “Đúng rồi, sao em lại đi cùng bọn họ thế, còn muội tử Phổ Đà Sơn kia, là thế nào?”
“Lúc hắn tới Hương Cảng xin học pháp thuật, đã tìm tới sư phụ tôi, ở cùng chúng tôi một thời gian, hắn có theo đuổi tôi, nhưng bị cự tuyệt, sau đó một đi không trở lại.”
“Theo đuổi em?” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt giận dữ.
Tiểu Mã vỗ vai hắn, cười nói: “Hiện tại có phải đã có động lực đánh nhau với hắn rồi hay không, tôi ủng hộ cậu, cho hắn biết tay đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc giả bộ như không nghe thấy, nói: “Sau đó hắn gặp được Liễu Như Nhứ, hai người ở bên nhau, Liễu Như Nhứ là đệ tử tục gia của Phổ Đà Sơn, pháp thuật cũng rất cao minh, bất quá cô ta rất ít khi tu hành trong núi, nhà cô ta ở Đài Loan là một phú thương, rất giàu có.
Cô ta cùng với Lăng Vũ Hiên, ở Đông Nam Á thanh danh rất lớn, được người ta gọi là ‘Kim Đồng Ngọc Nữ‘ của giới Pháp Thuật hiện nay, bọn họ muốn gây dựng danh tiếng trong nước, hơn nữa đã thành công.”
Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nói: “Thế nào mà nói thành công?”
“Anh không biết đó thôi, Lăng Vũ Hiên đã ghé qua vài môn phái, khiêu chiến đệ tử đời kế tiếp, trận nào cũng đại thắng. Hiện tại chỉ thiếu mỗi anh thôi.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, “Hắn muốn làm đệ nhất, thì cứ để hắn làm, đâu có liên quan gì tới tôi.”
Tiểu Mã nói: “Cậu không thể nói vậy a, trông hắn kiêu ngạo như thế, cậu có thể nhịn được sao?”
“Tôi học Đạo thuật, là để bắt quỷ hàng yêu, không phải vì đấu pháp, chẳng có gì thú vị.” Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Hắn tới Thạch Thành, không phải là để tìm tôi đấu pháp đấy chứ?”
“Đúng vậy, đó là một chuyện, còn có một việc nữa, chính là Đại yêu xuất thế.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh còn nhớ lúc trước mỗi lần tìm tôi, tôi đều đi cùng sư huynh không, kỳ thực chính là để điều tra Đại yêu. Năm nay Khuê Mộc Lang Tinh xâm nhập Quỷ Kim Dương, có ý yêu tinh hạ thế, giết chóc vô số.
Chuyện thế này 300 năm mới xảy ra một lần, người có năng lực trong giới Pháp Thuật đều đang tìm kiếm vị trí Đại yêu xuất thế, chúng tôi đã tìm rất nhiều địa phương, hiện tại đã xác định, là ở xung quanh Thạch Thành.”
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhớ ra, Dương Cung Tử đã từng nói qua chuyện này với mình, cô ta cũng đang tìm kiếm địa điểm chính xác của Đại yêu xuất thế, lúc ấy mình còn có chút nghi ngờ, hiện giờ nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói vậy, mới tin đó là sự thật.
“Anh thân là Thiên sư, chẳng lẽ một chút manh mối cũng không biết sao, tinh tượng cũng không biết xem?”
“Mấy chuyện xem tinh tượng thiên văn gì đó, tôi không rành lắm, cũng rất ít lui tới cùng các pháp sư khác.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm tự nói: “Đại yêu xuất thế…… Chẳng lẽ là Yêu Vương?”
“Rất có thể. Hiện tại lời đồn đã lan ra, không ít pháp sư đang tới đây, đều muốn chém giết Đại yêu, chia một chút phần.
Lăng Vũ Hiên chính là một trong số đông đảo pháp sư đó, chém giết đại yêu, đoạt lấy nội đan, khẳng định vị trí đệ nhất đệ tử Đạo môn của mình, anh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, đương nhiên hắn muốn nhân cơ hội này đạp anh xuống dưới chân để leo lên.”
“Dẫm đạp tôi á, tôi chẳng hứng thú với nội đan gì gì đó, ai thích thì cứ đi mà tranh,” Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “So tài tranh vị, đã thời đại nào rồi, còn để ý mấy cái này, làm đệ nhất đâu có tiền thưởng.”
Nhuế Lãnh Ngọc khẽ cười, “Tôi không tin anh không để bụng chút nào a...”
“Có chứ, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đi đấu pháp với hắn.”
Diệp Thiếu Dương không muốn bàn tiếp chuyện này, hỏi: “Đại yêu kia, đã có manh mối gì chưa?”
“Chưa có gì hết, có lời đồn trong vòng một tháng tới, nhất định sẽ xuất thế, hiện tại mọi người vẫn đang điều tra, tìm kiếm vị trí chính xác.”
Tiểu Mã dùng khuỷu tay huých huých Diệp Thiếu Dương, nói: “Có quan hệ gì với con hồ ly tinh cậu đang điều tra không, chẳng phải đều là yêu sao.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, lẩm bẩm nói: “Chắc không đâu, Đại yêu 300 năm xuất thế, tám phần là Yêu Vương, hồ ly tinh dù lợi hại, nhưng cũng đâu có thể xưng Vương, trừ phi là Cửu Vĩ Thiên Hồ……”
“Không chừng chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ thì sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cửu Vĩ Thiên Hồ, từ cổ chí kim cũng không có mấy con, tôi không xui tới nỗi sẽ chạm mặt cùng nó đấy chứ?”
“Các người nói gì thế, hồ ly tinh gì hả?” Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu nói.
Diệp Thiếu Dương liền kể lại một lượt mấy sự kiện mới xảy ra gần đây.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, trầm ngâm một lát, nói: “Vậy anh cứ tiếp tục điều tra đi, chỉ mong không phải Cửu Vĩ Thiên Hồ, bằng không…… hậu quả thực không dám tưởng tượng.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ, mỗi lần xuất hiện, đều kéo theo một tai kiếp, đặc biệt là Đát Kỷ xuất thế, quả thực hại nước hại dân.
Chẳng pháp sư nào muốn đối đầu với loại yêu tinh trong truyền thuyết này.
“Hay em cùng tôi điều tra có được không?”
“Chúng ta nên tách ra thì hơn, tôi tiếp tục tìm kiếm vị trí Đại yêu xuất thế, anh điều tra hồ ly tinh, có manh mối gì thì mau chóng báo lại cho đối phương.”
Nhuế Lãnh Ngọc cố tình nhìn hắn một cái, “Ngày mai sư huynh tôi sẽ đến, cùng tôi đi điều tra.”
“Ặc……” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Không bằng bảo hắn tới đối phó hồ ly tinh, tôi cùng em tìm đại yêu.”
Nhuế Lãnh Ngọc biết hắn nói giỡn, cười cười, không để ý nhiều.
Nói chuyện một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc muốn nghỉ ngơi, Diệp Thiếu Dương đưa nàng tới khách sạn gần đó thuê phòng, sau đó tự mình về nhà.
Dưa Dưa không biết đã đi đâu, Diệp Thiếu Dương liền kích hoạt hồn ấn, gọi nó trở về, nói cho nó nghe chuyện Đại yêu xuất thế, bảo nó đi quanh đó điều tra, dù sao cũng là quỷ, nó có thể cảm nhận được hết thảy tà khí, nhanh nhạy hơn nhiều so với con người.
Dưa Dưa vừa mới rời đi, bất ngờ Lão Quách gọi điện thoại tới.
“Tiểu sư đệ, tin Đại yêu xuất thế, đệ đã nghe nói chưa?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Sư huynh cũng biết a?”
“Gần đây có mấy gia hỏa tới chỗ ta mua pháp khí, Đạo - Phật nhị phái đều có.”
Quả nhiên…… Nhuế Lãnh Ngọc nói không sai.
Nhiều pháp sư vì cùng một sự kiện, tề tựu tại một nơi, chuyện này thời bây giờ quả thực hiếm thấy, dù sao cũng là xã hội hiện đại, nơi thành thị, pháp sư đều che giấu thân phận, cho nên không cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
“Xem ra không thể tránh khỏi một phen đại chiến a, lần này Lăng Vũ Hiên muốn một trận thành danh, là cơ hội tốt nhất của ngươi đó.” Diệp Thiếu Dương cười nhạt, khẽ lắc đầu.
Sáng hôm sau thức dậy từ sớm, Diệp Thiếu Dương thay quần áo công nhân vệ sinh, đeo mặt nạ da người, đi làm tại cao ốc Lệ Toa.
Giám đốc toà nhà an bài một nhân viên lâu năm dẫn hắn đi giới thiệu một vòng, dạy hắn cách sử dụng dây bảo hiểm, dù sao cũng là mấy chục tầng lầu, một khi xảy chân sẽ bị tan xương nát thịt.
Trên sân thượng sớm đã cố định dây thừng, chỉ cần cột với dây bảo hiểm, một đường trượt xuống rất dễ dàng.
Trước khi bắt đầu công việc, đồng sự kia vừa giúp Diệp Thiếu Dương kiểm tra lại dây bảo hiểm, vừa nói: “Tiểu tử, trông ngươi tuổi còn nhỏ, nhắc nhở ngươi thêm một câu, công việc này tuy kiếm được tiền, nhưng không làm thì vẫn hơn.”
Diệp Thiếu Dương nghe trong lời nói của ông ta có ẩn ý, cố ý cười nói: “Sao vậy, nguy hiểm ư?”
“Nguy hiểm nhưng thật ra không nguy hiểm, có dây thừng lẫn dây bảo hiểm, chỉ cần bản thân ngươi không tự mình cắt đứt dây thừng, có muốn chết cũng không được a.”
Đồng sự giúp hắn cột chắc dây an toàn, thấp giọng nói: “Ngày hôm qua có một nhân viên vệ sinh nhảy lầu... ngươi có biết không, chính tại mặt tường mà ngươi phải vệ sinh.”
“Là việc ngoài ý muốn sao?”
Đồng sự lớn tuổi cười hắc hắc, “Phần ngươi phải vệ sinh, chính là mặt bên của cao ốc, chỉ cần một người là đủ, tuy nhiên mấy tháng qua, phàm là những người lau cửa kính phía bên đó, không ai có thể làm quá ba tháng, người thì từ chức, người thì thiệt mạng, kể cả Tiểu Trương, tổng cộng đã chết ba người rồi đó.”
Quả nhiên Trương Tư Đức không phải người đầu tiên xảy ra chuyện. Diệp Thiếu Dương hỏi thử: “Sao tôi không nghe ai nói về việc này, cảnh sát cũng không điều tra sao?”
“Hừ, hai người kia một thì tự sát, một thì chết tại nhà, kể cả Tiểu Trương, cũng không phải do người hại chết, sao mà điều tra?”
Đồng sự kia nói rồi vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương: “Có một số việc người trẻ tuổi các ngươi không hiểu đâu, cùng một công việc, liên tiếp ba người đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không có quỷ cũng chẳng ai tin?
“Ý của ông là?”
“Ta cũng không biết, không nên hỏi nhiều. Công ty không cho phép bàn luận.” Ông ta cười cười, “Chỉ muốn khuyên ngươi một câu, khôn hồn thì mau nhanh chóng từ chức, đừng nói là ta không bảo ngươi nha.”
Diệp Thiếu Dương lôi ra một vật hình hồ lô, theo dây kéo trượt xuống, thử như vậy vài lần, mau chóng thích ứng.
“Không thành vấn đề, đa tạ sư phụ, ông bận thì cứ đi đi.”
“Có chuyện thì dùng bộ đàm gọi ta.” đồng sự kia nói thêm vài câu, sau đó qua mặt bên kia của cao ốc lau cửa kính.
Do khu vực làm việc là mặt bên của cao ốc, cho nên chỉ cần một người.
Điều này cũng giải thích vì sao Trương Tư Đức ngày nào cũng hẹn hò với Hồ Tinh, mà không bị ai phát hiện.
Tay cầm một cây chổi cọ đặc chế, Diệp Thiếu Dương trượt từng chút một xuống, giống như thạch sùng ép sát người trên mặt tường cùng cửa kính.
Dưới chân chính là vực sâu vạn trượng, tuy Diệp Thiếu Dương không sợ độ cao, nhưng treo người lơ lửng giữa không trung như vậy, trong lòng không tránh khỏi cảm giác lành lạnh.
Cẩn thận tụt xuống từng chút một, lau cọ các vết bẩn bám trên bề mặt tường kính, tiến độ công việc rất chậm, nửa giờ sau, rốt cuộc Diệp Thiếu Dương cũng lau đến tầng 16.
Tổng cộng có 5 ô cửa sổ, Diệp Thiếu Dương bắt đầu lau từ bên trái qua, nhìn qua cửa kính trong suốt, thấy bên trong có để rất nhiều nhạc cụ cùng ghế dựa, biết đây chính là trung tâm huấn luyện của Kiều Ân Kỳ, bất quá cửa hiện giờ đang khoá, bên trong không có một ai.
Cuối cùng cũng lau đến phòng 1603, Diệp Thiếu Dương làm bộ lơ đãng quan sát:
Đây thực sự là một gian nhà kho, phía tường đối diện không có cửa sổ, ánh sáng u ám, trong phòng chất đầy trang phục biểu diễn tạp vật linh tinh, trong đó có một chiếc giường sắt trải sẵn chăn đệm, nghĩ đến việc Trương Tư Đức đã gian díu với Hồ Tinh tại đây, không thể không cảm thấy nực cười, điều kiện kém như vậy mà cũng có thể...
Trong phòng không có ai, Diệp Thiếu Dương không cảm thấy thất vọng, bởi hắn cũng không nghĩ ngày đầu tiên đã gặp được Hồ Tinh, nếu gặp thật, thì đó mới là không thích hợp.
“Em là trái táo, trái táo nhỏ của anh……”
Vừa lau cửa kính, Diệp Thiếu Dương vừa lẩm nhẩm hát, lay xong tầng 16, đang chuẩn bị xuống tầng 15.
Bỗng...
“Nè!” Phía trên đầu đột nhiên truyền xuống giọng nữ nhân thực nũng nịu, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu thì thấy, một cô gái ghé vào cửa sổ, đang nhìn mình mỉm cười.
Kiều Ân Kỳ! Diệp Thiếu Dương trong lòng chợt động.
“Sư phụ, anh có biết sửa máy tính không, giúp em một chút nha?”
Những lời này khiến Diệp Thiếu Dương âm thầm kích động, cho dù Kiều Ân Kỳ có trí nhớ không tốt, cũng không thể qua một ngày đã quên mình là ai, cho nên…… đây nhất định là Hồ Tinh biến hình.
Nhanh như vậy…… đã xuất hiện?
Diệp Thiếu Dương cơ hồ có chút ngạc nhiên, bất quá vẫn giả bộ không hề nghi ngờ, còn tỏ vẻ vui mừng hớn hở, cố ý nói: “Máy tính à, tôi không thạo lắm.”
“Anh giúp em kiểm tra một chút đi, không mất nhiều thời gian đâu.” Kiều Ân Kỳ chớp chớp mắt, dáng vẻ quyến rũ.
“Đang trong giờ làm việc, không được tiện lắm a……” Diệp Thiếu Dương liếm liếm môi, “Thôi được rồi, một lúc thôi nha.”
Nói rồi bò lên trên, trong lúc tháo dây bảo hiểm trên cửa sổ, Diệp Thiếu Dương thầm đánh giá: Hồ Tinh trước mắt quả thực có tướng mạo giống hệt Kiều Ân Kỳ, mặc một bộ váy liền bó sát màu đen, đường cong trên cơ thể đều phô ra hết, chỉ có điều vẻ ngoài lả lơi quyến rũ, điểm này thực không giống với Kiều Ân Kỳ thật sự.
Kiều Ân Kỳ dẫn hắn tới trước bàn máy tính, đỡ hắn ngồi xuống, mở máy.
Diệp Thiếu Dương lấy di động, gọi vào một số điện thoại, sau đó cúp máy,rồi lẩm bẩm: “Không ai bắt máy.” Thực tế đây là ám hiệu của hắn với Kiều Ân Kỳ, chỉ cần một cuộc gọi nhỡ, cô sẽ lập tức qua bên này.
Kéo bàn phím ra, thấy trên đó toàn bụi bẩn, Diệp Thiếu Dương thầm cười lạnh, máy tính như vậy, có người dùng được mới lạ.
Thừa dịp máy tính đang khởi động, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, thấy cửa phòng khoá trái từ bên trong, thuận miệng hỏi: “Cô làm việc ở đây sao?”
“Làm việc, cũng ở đây luôn, em với lão chồng cãi nhau, hiện tại đang cô đơn.” Kiều Ân Kỳ cắn cắn môi, làm bộ đáng thương.
“Anh là người mới à?”
“Ừ, trước kia tôi làm ở chỗ khác. Giám đốc toà nhà là cậu hai của tôi, người làm công việc này lúc trước mới thiệt mạng ngoài ý muốn hôm qua thôi, tôi tới thế chỗ, ở đây tiền lương cao mà.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, tỏ vẻ tiểu nhân hám lợi.
Lúc này máy tính đã mở, Diệp Thiếu Dương hỏi máy tính có vấn đề chỗ nào, Kiều Ân Kỳ chậm rãi trả lời, dụ hắn từ từ vào tròng.
Vừa nói, cô ta vừa nhích lại gần, nửa thân trên giả bộ vô tình ép sát vào tay hắn, nhẹ nhàng bật hơi bên tai hắn, kèm theo một hương thơm thoang thoảng.
Quả thực…… Khó có thể kháng cự a.
Diệp Thiếu Dương cố ý nhìn thẳng, làm bộ cố gắng kiềm chế.
“Trên người anh, thật nhiều cơ bắp a.” Kiều Ân Kỳ duỗi tay vuốt ve cánh tay hắn một phen.
Diệp Thiếu Dương hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp.
Kiều Ân Kỳ khẽ mỉm cười, vòng tay ôm cổ hắn.
“Đừng, đừng như vậy.” Tuy thủ đoạn rất trực tiếp, cũng bất hợp lý, nhưng đàn ông một khi tinh trùng đã chui lên não, căn bản không thể kháng cự được sự mê hoặc này.
Diệp Thiếu Dương bắt được bàn tay Kiều Ân Kỳ, xoay người đối diện cô ta, biểu tình thực khẩn trương: “Như vậy…… Không tốt lắm đâu.”
Kiều Ân Kỳ dùng ánh mắt tràn ngập khiêu khích nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương bỗng giang hai tay, như muốn ôm cô ta vào lòng.
Kiều Ân Kỳ lại nhẹ nhàng vuột khỏi, cười quyến rũ, lui dần về phía sau, miệng nũng nịu: “Sư phụ, anh xem máy tính a, nhìn em làm gì, em có cần sửa chữa gì đâu…… Anh cứ làm đi, em muốn ngủ một lát.”
Nói xong lập tức ngả người xuống giường.
Nghiêng người, quay lưng về phía hắn, đôi chân thon dài co lên, đường cong lả lơi phô bày không sót tí nào, quả thực… Diệp Thiếu Dương dùng sức nuốt nước miếng, đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Kiều Ân Kỳ làm bộ như không cảm nhận được hắn.
Diệp Thiếu Dương nâng một tay lên, vuốt dọc theo cặp chân thon, đến tận bàn chân mang giày cao gót, nhẹ nhàng cởi giày ra, sờ nắn lòng bàn chân.
Kiều Ân Kỳ cười rộ lên, “Đừng đùa thế, em sợ nhột lắm a.”
Xoay người thẳng chính diện, mắt gợn sóng tình, nhìn Diệp Thiếu Dương, “Sư phụ, sao anh lại tháo giày của em?”
Bàn tay cảm thấy vô cùng thô ráp, giống như chân bà già 80 tuổi.
Diệp Thiếu Dương không nói lời nào, khom lưng cúi xuống.
Kiều Ân Kỳ hiểu ý nâng người lên, nhẹ nhàng chu miệng.
Kết quả, thứ cô ta chờ đợi không phải là một nụ hôn nồng cháy, mà là……
Một đồng tiền Ngũ Đế được bọc trong linh phù, bên ngoài quấn hồng tuyến, nhanh chóng nhét vào trong miệng cô ta.
Thiên Địa Sinh Tử Khấu! Một khi yêu tinh trúng chiêu, không chết thì cũng bị lột da.
Kiều Ân Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Diệp Thiếu Dương đã giơ tay phải cô ta lên, nắm chặt ngón giữa, dùng hồng tuyến quấn quanh, tạo thành pháp kết.
“Sư phụ…… Anh làm gì a, không cần chơi mạnh vậy chứ……” miệng Kiều Ân Kỳ ngậm tiền Ngũ Đế, mơ hồ không nói rõ lời.
“Đừng có diễn nữa.” Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn cô ta, cười gian xảo, “Ta không muốn tò tí te gì đâu, chỉ muốn bắt ngươi thôi.”
Kiều Ân Kỳ ngẩn người, ánh mắt ngây dại, lộ ra sợ hãi.
“Ngươi... ngươi là pháp sư!”
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, lại nháy cho số máy ban nãy, biết được Kiều Ân Kỳ thật đang trên đường qua đây, vì thế đi tới mở cửa phòng, đợi một hồi, một bóng người từ thang máy đi ra, đúng là Kiều Ân Kỳ, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một chút.
“Là tôi đây, mới gặp hôm qua a.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ vào da mặt của mình.
Kiều Ân Kỳ hiểu ý, bước nhanh tới, vừa vào đến cửa, liếc mắt nhìn thấy Hồ Tinh đang nằm trên giường, lập tức hoá đá.
Hai người trông giống nhau như đúc, đến kiểu tóc cũng y hệt, chỉ có mặc trang phục khác nhau.
“Tôi không lừa cô chứ.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Đây là Hồ Tinh, từ trước tới giờ vẫn luôn giả mạo cô để... à, cùng người khác…… hẹn hò.”
Tuy sự việc không liên quan tới Kiều Ân Kỳ, nhưng nghĩ đến việc bị đối phương giả mạo, trong lòng vẫn là dâng lên một cảm giác hổ thẹn lạ thường, sắc mặt thoáng ửng đỏ, lẩm bẩm nói: “Y phục cô ta mặc cũng là của tôi, để trong kho hàng, lâu rồi không mặc, không ngờ, thật không thể ngờ…… Trời ơi, còn có chuyện này xảy ra!”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảo Kiều Ân Kỳ ra ngoài trước, sau đó tới bên Hồ Tinh, nói: “Có đồng lõa không?”
Hồ Tinh làm bộ đáng thương nhìn hắn, cầu xin: “Đại pháp sư đừng giết ta, ngươi bảo ta làm gì cũng được……”
“Ta chỉ cần ngươi làm một chuyện.” hai ngón tay Diệp Thiếu Dương kẹp một tấm linh phù, “Nếu ngươi nhất định không nói, thì chỉ còn đường chết mà thôi.”
Hồ Tinh thấy hắn ánh mắt kiên quyết, hiểu được có cầu xin cũng vô dụng, ngược lại cười rộ lên khanh khách, “Đại pháp sư, vừa rồi, ngươi có động tâm không hả?”
“Thân là pháp sư, đối mặt với sự mê hoặc của Hồ Tinh, mà lại động tâm, ha ha, thật là buồn cười……”
“Ngươi Đạo tâm bất ổn, tương lai sẽ phải trả giá gấp mười lần, ngươi ...”
Diệp Thiếu Dương trực tiếp dán một tấm linh phù lên miệng cô ta, niệm động chú ngữ, dùng hỏa phù kích phát linh lực của Thiên Địa Sinh Tử Khấu.
Hồ Tinh toàn thân run rẩy, kêu la thảm thiết lên, thân thể thu nhỏ lại, biến thành một con bạch hồ, có ba cái đuôi tuyệt đẹp.
“Thì ra là là Tam vĩ linh hồ.”
Hồ Tinh lăn qua lăn lại trên giường, đồng tử biến sắc.
Diệp Thiếu Dương biết nó muốn nguyên thần xuất khiếu, đáng tiếc ngón tay nó đã bị buộc chu sa hồng tuyến, hồn phách không thể rời thân.
Diệp Thiếu Dương lấy di động ra, gọi cho Tạ Vũ Tình, bảo cô mau qua đây.
Lại nhìn Hồ Tinh, cơ bản đã không còn giãy giụa, từ trong miệng thoát ra một luồng yêu khí màu đen, thân thể mềm oặt, màu lông trên người cũng không còn trơn mượt, tinh phách từ trong thi thể bay ra ngoài cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương gọi Kiều Ân Kỳ tới, bảo cô đi tìm cái túi để đựng thi thể Hồ Tinh.
Nhìn con hồ ly màu trắng đang nằm trên giường, Kiều Ân Kỳ có chút ngơ ngẩn.
“Chết rồi sao?”
“Chết rồi. Sau này sẽ không thể giả mạo cô nữa đâu.”
Kiều Ân Kỳ gật đầu, chân thành nói lời cảm tạ.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, nói: “Chỗ này của cô bị Hồ Tinh chiếm dụng bấy lâu, nói không chừng sào huyệt của nó ở ngay trong phòng này, phải điều tra xác nhận một chút.”
“Sào huyệt…… trông thế nào hả?”
“Nói không được.” Trong phòng tràn ngập yêu khí, không gian quá nhỏ, ngược lại càng khó xác định vị trí. Diệp Thiếu Dương nghĩ ra một cách, nhờ Kiều Ân Kỳ hỗ trợ, dọn hết mấy đồ không dùng ra ngoài.
Sau đó dùng trầm hương để hun, loại bỏ yêu khí, chỗ nào còn yêu khí tồn tại, thì nhất định có vấn đề.
Sofa, giường sắt, cùng rất nhiều nhạc cụ đã được dọn ra ngoài, dùng biện pháp này kiểm nghiệm, cũng không thành vấn đề.
Lúc này Tạ Vũ Tình đã tới, hỏi rõ tình hình, cùng nhau động thủ, cơ hồ dọn toàn bộ đồ vật trong phòng ra hành lang, có tên bảo an đi tới dò hỏi, Tạ Vũ Tình dùng thẻ cảnh sát chặn hắn lại.
“Không có gì, không thể nào a.” Diệp Thiếu Dương nhìn căn phòng gần như trống rỗng, có chút buồn bực, gãi gãi đầu.
Trong phòng chỉ còn lại có một số đồ đạc không thể dọn đi.
Diệp Thiếu Dương vòng đi vòng lại mấy lượt, ánh mắt dừng lại trên một vật phẩm thủ công mỹ nghệ.
Là một chiếc giá sắt tinh xảo, bên trên đặt một khối đá có tạo hình độc đáo.
“Vật này là khi tôi khai trương, một hàng xóm đã tặng, không tiện bày trong phòng học, cho nên tôi để tạm ở đây... không có vấn đề gì chứ?” Kiều Ân Kỳ thấy Diệp Thiếu Dương chú ý tới thứ này, liền giải thích.
Diệp Thiếu Dương đi một vòng quanh khối đá, ngồi xổm xuống đất, lấy từ ba lô ra một cái chén sứ, hóa nước bùa, trộn lẫn với bột Thất tinh thảo, khuấy đều, tiếp đó dùng Thái Ất Phất Trần chấm, rồi phết lên khối đá.
Một phút sau, khối đá từ từ chảy ra chất lỏng đỏ như máu, giống như phác hoạ, có chút trừu tượng, nhưng liếc mắt một cái có thể nhận ra đó là hồ ly, vẻ mặt dữ tợn, đặc biệt là hai chấm đỏ biểu thị đôi mắt, bất kể từ góc độ nào cũng tựa như đang chằm chằm nhìn mọi người.
Tạ Vũ Tình và Kiều Ân Kỳ đều cảm thấy lạnh toát cả người.
Đột nhiên, hai mắt “Hồ ly” chảy ra chất lỏng màu đỏ, dường như là máu, sau đó nhạt dần đi, rồi biến mất.
“Thì ra là yêu tinh thạch,” Diệp Thiếu Dương nói, “Đây là một khối đá thông linh, thích hợp nhất để yêu tinh làm động phủ, ý của tôi là, cũng may không phải Thái Hồ thạch.”
Kiều Ân Kỳ không hiểu hắn nói cái gì, kinh hãi hỏi: “Hiện tại sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không sao rồi, yên tâm đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Khối đá này là ai tặng cho cô?”
“Là một hàng xóm cũng đang kinh doanh trong toà nhà này,” Kiều Ân Kỳ nghiêng đầu hồi tưởng, “Hình như là họ Tôn, mở một trung tâm Yoga dưới lầu, quy mô rất lớn, cả tầng lầu đều là của bọn họ.”
“Cô có quen biết không?” Tạ Vũ Tình nói.
“Không, các gian hàng lân cận lúc tôi khai trương có tặng lễ, nhưng đều là lẵng hoa, tặng vật quý giá như vậy, chỉ có mình cô ta, hơn nữa sau đó cô ta cũng không qua lại lần nào với tôi.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment