Chương 857-858

KIM ĐỒNG NGỌC NỮ

“Đâu có liên quan gì đến tôi, tôi vì bắt yêu đành phải hiến thân thôi nha.” Diệp Thiếu Dương giọng điệu đại nghĩa.

Tạ Vũ Tình cắt ngang, “Ngươi sờ mó chân người ta, tặng người ta tấm bùa hộ mệnh, coi như hoà nhau, không nên nghĩ nhiều.”

“Cô nói vậy, cứ như giao dịch mua bán.” Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Bất quá, tôi đưa bùa hộ mệnh cho cô ta, còn có ý khác a.”

“Cái gì? Để người ta nhớ đến ngươi à?”

“Bậy! Cô chẳng nói được câu nào hay ho.” Diệp Thiếu Dương nói, “Đó không phải bùa hộ mệnh bình thường, tôi đã bỏ thêm một chút tinh huyết ở bên trong, có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, như vậy lần sau gặp cô ta, tôi sẽ biết được cô ta là thật, hay là do Hồ Tinh hoá thân, tôi không thể lần nào cũng sờ chân người ta kiểm tra a.”

Tạ Vũ Tình lúc này mới minh bạch, âm thầm bội phục Diệp Thiếu Dương tâm tư tinh tế.

“Ngươi vừa nói với cô ta, ngươi đã có cách tìm ra Hồ Tinh, là gì hả?”

“Cách này.... chắc có thể dụ được Hồ Tinh kia xuất hiện.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Trương Tư Đức chẳng phải trong lúc lau cửa kính mới gặp rồi cùng nó tư thông sao, vậy thì tìm một người, giả làm nhân viên lau kính, tới lau cửa sổ phòng nó, có lẽ nó sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu...”

Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút, nói: “Hồ Tinh kia sẽ không nghi ngờ chứ?”

“Có gì mà nghi ngờ, nó vốn không sợ cảnh sát mấy người, sẽ không tránh né hay sợ bị bắt quả tang, nếu nó muốn hút tinh huyết con người tu luyện, chắc chắn Trương Tư Đức không phải người duy nhất, có cơ hội tốt thì sao nó không nắm bắt?”

Tạ Vũ Tình nói: “Hồ Tinh này sao phải dùng mấy biện pháp kỳ quái thế a, dù nó có giết người cũng sẽ không lưu lại manh mối, sao không ra ngoài tùy tiện giết ai đó?”

“Thứ nhất, sào huyệt của nó nhất định trong toà nhà, thậm chí ngay tại phòng 1603, để tiện tu luyện, không muốn đi xa.

Thứ hai, Hồ Tinh vô cùng thông minh cẩn trọng, nếu tùy tiện giết người, ắt sẽ lưu lại manh mối, dễ dàng bị pháp sư lần ra. Giống như bây giờ, mới là biện pháp ổn thoả nhất, tế thủy trường lưu(😌 suối nhỏ nhưng chảy dài), không ai phát hiện.”

Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, “Sao trước kia cao ốc Lệ Toa không thấy phát sinh án kiện tương tự?”

“Hẳn là có, chỉ là không xui xẻo có người ngã chết, mà có thể chết tại nhà, hoặc ở nơi khác, nên không liệt vào án kiện thần quái để xử lý. Vụ của Trương Tư Đức là ngoài ý muốn, hơn nữa nếu hôm qua chúng ta không tới cao ốc Lệ Toa, án kiện này có lẽ sẽ không khiến cô chú ý.”

“Đúng vậy....ta sẽ an bài một chút, tìm người trà trộn vào cao ốc, thử một lần xem sao.”

“Người khác không được, Hồ Tinh kia không phải dễ đối phó, vạn nhất bị nó dụ hoặc, hút cạn tinh huyết, thì phải làm sao……” Diệp Thiếu Dương vội gạt đi.

Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái: “Ý ngươi là để ngươi đi sao?”

“Làm gì còn cách nào khác, Tứ Bảo lại không ở đây.”

“Nhưng hôm qua ngươi đã tới cao ốc, Hồ Tinh kia không chừng đã nhận ra ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cười đắc ý, “Đừng quên tôi còn có mặt nạ da người (😌mặt nạ lần trước dùng trong vụ Hồ Uy, mọi người nhớ không ?), chỉ cần giấu đi khí tức, Hồ Tinh tuyệt đối nhận không ra.”

“Cứ vậy đi, ta sẽ an bài.”

Tạ Vũ Tình vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Ngươi phải cố kiềm chế nha, đừng có tinh tẫn nhân vong.”

“Tôi sẽ chỉ thải âm bổ dương, còn chưa biết ai hại ai đâu.” Diệp Thiếu Dương bật cười ha ha.

Trưa hôm đó,Tạ Vũ Tình đã sắp xếp mọi chuyện: Diệp Thiếu Dương mang theo mặt nạ da người, tới cao ốc Lệ Toa nhận quần áo lao động cùng dụng cụ vệ sinh.

Giám đốc toà nhà cho rằng Diệp Thiếu Dương là cảnh sát mặc thường phục được phái tới, điều tra án kiện tử vong, người khác đương nhiên không biết gì hết, còn tưởng rằng hắn là nhân viên mới.

Dưới sự an bài của Tạ Vũ Tình, giám đốc đồng ý để Diệp Thiếu Dương đi làm ngay ngày hôm sau.

Quay lại phòng trọ, vừa mới mở cửa, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng “keng”, Diệp Thiếu Dương quay đầu thì thấy, Tiểu Mã đang luống cuống nhặt vật gì đó.

Trên mặt đất có mấy khối vàng óng ánh.

Kim nguyên bảo!

Diệp Thiếu Dương nhanh mắt lẹ tay, vọt một bước, tranh lấy một khối dưới đất với Tiểu Mã.

“Đại gia cậu, nhiều kim nguyên bảo vậy a!”

“Có mấy khối này thôi... ấy ấy!”

Diệp Thiếu Dương nắm chặt ba khối trong tay, mắng: “Tên mập chết tiệt nhà cậu, đúng là không có đạo nghĩa, ngang nhiên ăn mảnh!”

“Nhất định sẽ chia cho cậu,” Tiểu Mã vẻ mặt vô tội, “Chẳng qua tôi sợ cậu nộp lại cho Vũ Tình a!”

“Tôi không ngốc đâu nha.” Diệp Thiếu Dương cất ba khối kim nguyên bảo vào trong túi, “Ba khối này dùng để mua vật dụng cho nhà mới.”

“Mua vật dụng, một khối cũng đủ rồi!”

“Tôi sẽ mua đồ tốt.” Bỗng nhiên Diệp Thiếu Dương lại nhìn thấy dưới gầm sofa có một thỏi bạc, trực tiếp cầm luôn.

“Đây là cho lão bà tôi a, không thể lấy!” Tiểu Mã nhào tới, hai người chui vào gầm sofa tranh nhau.

Cuối cùng vẫn là Diệp Thiếu Dương nhanh hơn một chút, nắm chặt trong tay, lồm cồm bò từ dưới gầm sofa ra ngoài.

“E hèm ...” Phía sau đột nhiên có tiếng tiếng hắng giọng, hai người cùng nhau quay đầu lại, thấy ngoài cửa có ba người đang đứng dàn hàng ngang.

Là Nhuế Lãnh Ngọc, còn có một đôi nam nữ quần áo chỉn chu.

Nam mặc một bộ trường bào màu xám, phía dưới là quần đen giày da, nhìn qua thực ngầu, trông cứ như minh tinh, bộ dáng cũng không tồi, nếu hiện tại phải dùng từ ngữ để miêu tả, thì chính là “Tiểu tiên nhục”.

Khí vũ hiên ngang, đĩnh thân nhi lập, tay nâng một khối ngọc khí, khóe miệng khẽ nhếch lên như cười, có ý chế giễu.

Bên cạnh là một muội tử xinh đẹp, tóc dài phấp phới, thân mặc một bộ váy dài kiểu cổ điển, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất thực cao quý.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô ta một cái, lập tức nghĩ ngay tới Tuyết Kỳ, hai người đúng là có khí chất giống nhau.

Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, nhìn bộ dáng lôi thôi nhếch nhác của Diệp Thiếu Dương, đưa tay gạt mạng nhện trên đầu hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Hai vị này, một người là Côn Luân Sơn - Lăng Vũ Hiên, một người là tục gia đệ tử của Phổ Đà Sơn - Liễu Như Nhứ.” Nhuế Lãnh Ngọc đơn giản giới thiệu.

Diệp Thiếu Dương cả kinh, ánh mắt dừng trên mặt Liễu Như Nhứ, thì ra là……đệ tử Phổ Đà Sơn.

Phổ Đà Sơn không giống như Nga Mi Sơn, trên Nga Mi Sơn có hai ngọn núi, hòa thượng - ni cô chia nhau mỗi bên một ngọn. Nhưng trên Phổ Đà Sơn tất cả đều là nữ đệ tử, mấy năm nay vì đang thiếu ni cô, để truyền thừa pháp thuật, vì thế trên núi thu nạp rất nhiều đệ tử tục gia.

Tuệ căn của bọn họ không được đánh giá như đệ tử nhập thất, việc thu nạp đệ tử tục gia, chỉ căn cứ vào khả năng tu hành thiên phú, cho nên pháp lực của đám tục gia đệ tử này, còn cao hơn nhiều so với đệ tử nhập thất.

Phổ Đà tịnh bình diễn vạn vật, Diệp sư huynh.” Liễu Như Nhứ chắp một bàn tay, hành nửa lễ, nét mặt có vẻ uy nghi, từ trên cao nhìn xuống.

Lăng Vũ Hiên cũng tiến lên một bước, tùy tiện đánh chắp tay, nói: “Côn Luân hồi chuyển định Càn Khôn. Diệp sư huynh, đã lâu không gặp.”

“Ta quen ngươi sao?” Diệp Thiếu Dương hơi ngạc nhiên, bất quá hình như đã nghe tên hắn đâu đó. Côn Luân Sơn……

Nhìn kỹ Lăng Vũ Hiên, “Ta nhớ rồi, ngươi chính là thần đồng năm đó, phải không?”

Lăng Vũ Hiên cười nói: “Diệp sư huynh trí nhớ không tồi, tại Thuỷ lục long hoa hội của Đạo môn năm đó, ta đã đánh bại hai đại đệ tử trong số các tinh anh của tứ đại môn phái, chỉ có ngươi kiên trì không động thủ.”

“À, lúc ấy ta bị cảm,không có tâm tình nào mà đấu pháp.”

“Người khác đều nói là ngươi sợ thua, không dám đánh, chỉ có ta không cho là như vậy.”

Diệp Thiếu Dương lòng thầm cười lạnh, người này nói chuyện cũng thật vòng vèo, hỏi: “Sau đó ngươi giống như mất tích, đi làm đâu thế?”

“Mấy năm nay, ta đi thăm các gia tộc Đại vu thuật, Âm dương thuật ở Đông Nam Á, thậm chí còn tới cả La Mã, tìm kiếm hậu nhân của Đại Tế Tư, học được rất nhiều điều.”

Lăng Vũ Hiên chậm rai  nói, “Ta vừa về nước, nghe thấy nhiều người nhắc tới ngươi, dường như đã coi ngươi là đệ tử hàng đầu trong Đạo môn, điều này chứng tỏ mấy năm nay ngươi cũng nỗ lực tu hành, hậu phát tiên chí a (😌ý muốn nói chậm chân mà được chỗ tốt).”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế, coi như đã rõ, gia hỏa này cố ý tới khiêu khích, nghiêng đầu cười nói: “Vậy thì ngươi sai rồi, mấy năm nay ta chẳng làm gì hết, hàng ngày đều ăn chơi khắp nơi, đệ nhất đệ nhị, đều là do người khác nói, chẳng liên quan gì đến ta, ngươi thích thì cứ làm, ta không có hứng thú.”

Ánh mắt Liễu Như Nhứ toát ra một tia khinh thường, lướt nhìn hắn một cái.

Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương mặt mũi lem nhem bụi bẩn, quần áo dính đầy mạng nhện, tay còn nắm chặt thỏi bạc, khẽ nhếch miệng cười, “Nghe ngươi nói vậy, lại thêm cái bộ dáng này, đích thực có chút siêu phàm thoát tục, ta có hứng thú tìm hiểu a.”

“Các người là ai, tới đây làm gì?” Tiểu Mã hai tay chống nạnh, tiến lên phía trước một bước, lé mắt nhìn Lăng Vũ Hiên.

“Đây là nhà ta, ta chưa đồng ý để các người vào, mau đi lẹ đi, bằng không ta báo cảnh sát đó nha.”

Liễu Như Nhứ sắc mặt trầm xuống, quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp Thiếu Dương, bằng hữu này của ngươi thực không có giáo dục!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là nhà của cậu ta, nếu cậu ta bảo cô đi, không lý nào cô không đi, chẳng lẽ muốn ở lại làm nữ chủ nhân sao?”

Tiểu Mã trừng mắt lườm Diệp Thiếu Dương: “Cậu nói bậy cái gì thế, Tiểu Mã ca tôi dù không có bạn gái, cũng không thể thấy ai cũng vơ đâu nha, cậu tưởng tôi là cái loại này heo nái mắt ti hí, ai cũng nhận là chủ nhân sao?”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói: “Tôi sai rồi, xin lỗi nha.”

“Ngươi...các ngươi!” Liễu Như Nhứ tiến lên một bước, tay chống bên hông, tựa hồ muốn xông vào tay đôi.

Lăng Vũ Hiên vỗ vỗ vai cô ta, xoay người đi ra ngoài cửa, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cười nhạt, “Ta sẽ ở lại Thạch Thành một thời gian, Diệp Thiếu Dương, ta có rất nhiều chuyện muốn hàn huyên với ngươi, chúng ta cứ từ từ mà tính.”

“Không có thời gian.”

Liễu Như Nhứ có chút không cam lòng, lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương  nói: “Diệp Thiếu Dương, trước giờ chưa ai dám làm nhục ta như vậy!”

Diệp Thiếu Dương cũng không thèm nhìn cô ta, dùng sức thụi Tiểu Mã một quyền, “Con bà nó, còn thỏi bạc nào không, có bao nhiêu, giao hết ra đây!”

Nói rồi ấn Tiểu Mã xuống sofa, lục soát khắp người, Tiểu Mã liều mạng phản kháng, loạn cào cào hết cả lên.

Liễu Như Nhứ tức giận dậm chân thình thịch, kéo Lăng Vũ Hiên xuống lầu.

Nhuế Lãnh Ngọc tốt xấu gì cũng là người dẫn bọn họ tới, vì thế dẫn bọn họ đi xuống.

“Ta còn tưởng Diệp Thiếu Dương xuất thân danh môn đại phái, là một quân tử khiêm nhường thủ lễ, không ngờ hắn lại đáng khinh như vậy, quả thực là bại hoại của giới Pháp Thuật!”

Liễu Như Nhứ hận đến nghiến răng nghiến lợi, liếc xéo qua Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Nhuế tỷ tỷ sao lại có thể làm bạn với loại người như vậy chứ!”

Nhuế Lãnh Ngọc khẽ mỉm cười, “Không tiễn, sau này sẽ liên lạc.”

Hai người Lăng Vũ Hiên ra khỏi tiểu khu, Lăng Vũ Hiên mở cửa chiếc Bentley, ngồi vào trong, nhưng không vội lái xe đi.

“Sư huynh, cái tên Diệp Thiếu Dương này, căn bản không đáng để huynh phải ra tay!” Liễu Như  hứ ngồi trên xe nói, “Chỉ làm bẩn tay huynh thôi.”

Lăng Vũ Hiên khởi động máy, chậm rãi nói: “Mặc kệ hắn là quân tử hay tiểu nhân, lần này ta về nước, muốn tìm chỗ đứng trong giới Pháp Thuật, thì nhất thiết phải đạp hắn xuống dưới chân, hiểu chưa...”

Nói xong dùng sức dẫm mạnh chân ga.

“Hai người vừa rồi, rốt cuộc là ai hả?” Tiểu Mã tò mò hỏi.

“Nữ tôi không biết, còn nam chính là đệ tử Côn Luân Sơn - Lăng Vũ Hiên, mấy năm trước có gặp qua hắn một lần tại Long hoa hội của Đạo gia.”

“Côn Luân Sơn…… Chưa từng nghe cậu nói qua, mau phổ biến kiến thức cho tôi chút đi, còn Phổ Đà Sơn kia nữa, là môn phái nào hả?!.”

Tiểu Mã tóm chặt tay hắn nài nỉ, “Tốt xấu gì tôi cũng là Thiên sư, những tri thức này tôi cũng cần biết một ít a.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải đơn giản nói với cậu ta:

“Giới Pháp Thuật Giới có rất nhiều môn phái, chỉ có điều Đạo giáo thời xưa có vô số lưu phái, hiện tại đại bộ phận đã không còn tồn tại. Mấy đại lưu phái chính tông nhất, được gọi là ‘Đạo gia Ngũ Đại Sơn Môn ’, đó là Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Chung Nam Sơn, Côn Luân Sơn và  Lao Sơn.”

Thiên hạ Đạo sĩ xuất Chung Nam. Chung Nam Sơn năm đó thực nổi trội a……”

Trần Lộ đột nhiên từ trong Âm Dương Kính chui ra, ngồi lên đùi Diệp Thiếu Dương, nói.

Diệp Thiếu Dương mau chóng gạt cô ta xuống.

Trần Lộ ấm ức lườm Diệp Thiếu Dương một cái, tiếp đó mặt mày hớn hở nói với Tiểu Mã: “Tỷ tỷ ta sinh thời là đệ tử Càn Khôn môn, chính là một nhánh của Chung Nam Sơn, đáng tiếc sau này Chung Nam Sơn giải thể, không thể tiếp tục tồn tại....”

“Vẫn còn một nhánh đích truyền,” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi chưa thấy qua, nhưng có nghe sư phụ nhắc đến, Chung Nam Sơn chính tông không nhiều người lắm, nhưng thực lực rất mạnh, vẫn luôn ẩn dật không ra ngoài, cũng chẳng tiếp xúc với Đạo môn đồng đạo.”

Nhắc tới chuyện xưa trong Đạo môn, Trần Lộ cảm thấy rất phấn khích, đón đầu Diệp Thiếu Dương, dõng dạc nói:

“Lao Sơn, hiện tại vẫn là một phái trong Đạo môn, nhưng pháp thuật mai một. Côn Luân Sơn cũng là môn phái cổ xưa, thời kỳ hưng thịnh được coi là đứng đầu Đạo môn, thời vua Càn Long vì tham gia hoạt động của Thiên Địa Hội, cho nên đã bị Hoàng Đế diệt môn.

Một nhóm đệ tử vào núi sâu tránh họa, sau này ở luôn trong đó, không chịu xuất hiện, giải phóng cũng không ra ngoài, tiếp theo thì không thấy động tĩnh gì nữa.”

“Không phải không có động tĩnh,” Diệp Thiếu Dương tiếp tục câu chuyện, lúc này Nhuế Lãnh Ngọc đã quay trở lại, Diệp Thiếu Dương đang nói đến chỗ mấu chốt, nhìn nàng gật đầu, tiếp tục nói:

“Côn Luân Sơn đứng đầu Ngũ đại long mạch, một nửa núi trong thiên hạ, đều cùng liền mạch với Côn Luân, Côn Luân Sơn luôn là nơi ẩn tu của vô số Đạo sĩ, đối với phong thuỷ định huyệt có tạo nghệ vô cùng, hơn nữa bọn họ đều đồng tâm quyết trí phản Thanh phục Minh.

Sau sự kiện thời Càn Long năm đó, có một nhóm đạo sĩ Côn Luân Sơn kết hợp với Thiên Địa Hội, cư nhiên muốn đào đứt long mạch Đại Thanh, sau này nghe nói cũng thành công tìm được long mạch, hình như là nằm dưới một tòa Đế Vương Lăng.

Tuy nhiên do gặp phải lệ quỷ hay đại yêu gì đó, đào long mạch không thành công, ngược lại người bị chết sạch, chỉ còn mấy đạo sĩ Côn Luân Sơn trốn thoát được.

Mấy người này sau đó dường như bị trúng phải thuật nguyền rủa, từ ấy về sau, đại đệ tử của Côn Luân Sơn đều bị đột tử, hơn nữa thọ mệnh không dài, cho nên môn nhân thưa thớt, cũng không thể thu nạp đồ đệ. Lăng Vũ Hiên này, nghe nói là một Đạo môn kỳ tài mà chưởng môn phái Công Luân - Ngọc Cơ tử - trong một lần ngao du dân gian, tìm được.

Mục đích thu hắn làm đồ đệ, chính là muốn hắn học giỏi đạo pháp, tìm cách trừ bỏ lời nguyền trăm năm đối với phái Côn Luân. Cho nên có thể nói, hắn chính là toàn bộ hy vọng của Côn Luân Sơn.”

“Thảo nào lại ra vẻ như vậy,” Tiểu Mã cau mày, “Bất quá tên này quá giả tạo, tôi không thích, đúng rồi, hắn nói năm đó cùng cậu luận võ, tình huống thế nào hả?”

“Đó là chuyện của 5 năm trước, Đạo môn tổ chức Long hoa hội, mấy đại môn phái đều cử người tham dự, mục đích là để các đệ tử đời tiếp theo cùng nhau luận bàn đấu pháp, so phù ấn, trên cơ bản chính là trong vòng hai mươi chiêu hạ gục đối thủ, lúc ấy hắn đã làm trấn động toàn bộ Đạo môn, được xưng vô địch trong số đệ tử kế tục. Đương nhiên, khi đó Đạo Phong đã rời khỏi sư môn, nên không cùng hắn tỉ thí, bằng không một giây đã úp sọt hắn rồi.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 820

Chương 897-898-899-900