Chương 856

SỜ MÓ CHÂN NGƯỜI

Tạ Vũ Tình vội vàng giữ cô ta lại, một khi bị khiếu nại, cũng không phải chuyện đùa, mấu chốt là cô ta về kể lại với người khác, sẽ làm ảnh hưởng hình tượng cảnh sát.

“Kiều tiểu thư, chúng tôi là cảnh sát, trong lúc phá án, sao có thể làm ra mấy chuyện đáng khinh như vậy, anh ấy có nguyên nhân, cô cho anh ấy cơ hội giải thích được không?”

Kiều Ân Kỳ do dự một hồi, đứng lại.

“Ngươi cứ nói thật đi.” Tạ Vũ Tình quay sang nói với Diệp Thiếu Dương, sự việc đã đến nước này, cũng không cách nào che giấu.

“Được rồi, tôi cứ nói thẳng ra nhé.”

Diệp Thiếu Dương dừng lại sắp xếp trình tự một chút, nhìn Kiểu Ân Kỳ nói: “Kỳ thực, những gì nữ cảnh sát đây vừa nói, là do Trương Tư Đức tự mình kể lại cho chúng tôi...”

Kiều Ân Kỳ sửng sốt, “Chẳng phải anh ta đã chết rồi sao?”

“Sau khi chết mới nói cho chúng tôi biết.. là quỷ hồn của anh ta!”

“Ăn nói lung tung!” Kiều Ân Kỳ lập tức không muốn tiếp tục nghe nữa, xoay người đi ra ngoài, “Anh không chỉ là lưu manh, mà còn bị bệnh tâm thần!”

Lần này Diệp Thiếu Dương tự mình đi tới ngăn cô ta lại, nói: “Muốn tôi làm sao cô mới chịu tin?”

“Anh chứng tỏ bản lĩnh của mình, làm quỷ hồn anh ta hiện ra đi!” Kiều Ân Kỳ thuận miệng nói.

“Việc này làm không được, anh ta đã vào Uổng Tử Thành, bất quá, tôi có thể dùng cách khác để chứng minh, cho tôi thêm một phút.”

Diệp Thiếu Dương chắp hai tay khẩn khoản, “Cầu xin cô, tuy tôi chẳng phải người tốt gì, nhưng cũng không muốn mang tiếng lưu manh a!”

Tạ Vũ Tình cũng đi tới khuyên can, tốt xấu gì cũng kéo Kiều Ân Kỳ quay lại chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, hai chân khép lại.

Diệp Thiếu Dương vô ngữ lắc đầu, lấy ra một tấm linh phù, niệm Địa hỏa chú, linh phù tự động bốc cháy. “Đây là Đạo thuật.”

Kiều Ân Kỳ thoáng sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng: “Làm ảo thuật à?”

Tạ Vũ Tình trừng mắt lườm Diệp Thiếu Dương một cái: “Đừng có làm trò nữa được không? Bắt một con quỷ ra đây!”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, lấy đâu ra quỷ mà bắt?

Đang lúc lúng túng, bỗng cõ một bóng người từ trong Âm Dương Kính bay ra, lơ lửng giữa không trung, nhìn Kiều Ân Kỳ khẽ mỉm cười, “Cô nương, ta chính là quỷ đây.”

Thời khắc mấu chốt, Trần Lộ đã chui ra cứu nguy. Cô ta chỉ hiện thân trước mặt Kiều Ân Kỳ, người khác đều không thể nhìn thấy.

Diệp Thiếu Dương hướng Trần Lộ nói, “Cô ta chính là quỷ, cam đoan hàng thật 100%.”

Kiều Ân Kỳ ngây ngốc nhìn thân ảnh bay lượn giữa không trung, “Đây…… đây là ảo ảnh do máy móc khoa học nào đó tạo ra phải không?”

Trần Lộ nghiêng người, lướt đến trước mặt cô ta, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Kiều Ân Kỳ lập tức cảm thấy toàn thân lạnh cóng, run lập cập.

“Có muốn xem bộ dáng đáng sợ của ta không?” Trần Lộ nói rồi, thò tay vào trong cổ họng, kéo đầu lưỡi ra ngoài, dài thõng đến tận ngực.

Đồng tử Kiều Ân Kỳ dần phóng đại, ngã nhào xuống ghế, ngất xỉu.

“Lá gan nhỏ vậy a.” Trần Lộ lẩm bẩm tự nhủ.

“Đa tạ đại tẩu.”

“Ngoan...” Trần Lộ nghe thấy hai chữ “đại tẩu” liền trở nên hưng phấn, chui lại vào trong Âm Dương Kính.

Diệp Thiếu Dương đi tới, ấn chặt nhân trung của Kiều Ân Kỳ, làm cô ta tỉnh lại.

“Có quỷ!” Kiều Ân Kỳ hét lên.

Hai người Diệp Thiếu Dương phải trấn an một lúc, cô ta mới bình tĩnh trở lại, tin rằng trên đời này thực sự có quỷ.

“Thật không ngờ, thật sự có quỷ……” hai tay Kiều Ân Kỳ ôm ly nước, vẻ mặt ngây ngốc.

Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này, kể lại đâu đuôi sự việc cho cô ta biết.

Nghe xong câu chuyện như trong Nghìn Lẻ Một Đêm, Kiều Ân Kỳ hai tay bịt miệng, run lên bần bật.

Mất nửa ngày, Kiều Ân Kỳ mới nguôi ngoai, ấp úng nói: “Sao lại có hai ‘tôi’ a, tôi thực không có chị em song sinh nào hết……”

“Có hai khả năng, thứ nhất hồ ly tinh kia biến hóa thành bộ dáng của cô, thứ hai…… cô chính là hồ ly tinh.”

“Anh mới là hồ ly tinh thì có!” Ba chữ “hồ ly tinh” này đối nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ mà nói, tuyệt không phải lời khen ngợi gì hết.

“Tôi không có ý đó, cái tôi nói là hồ yêu,” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ gãi gãi đầu, “Cho nên, tôi mới dùng chiếc gương này để chiếu, không phải để rình…… à, là để xác định cô là người hay yêu, rồi mới tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”

“Vậy hiện tại anh xác định sao rồi?”

“Gương chiếu không ra, nhưng cũng chưa phải hết cách,” Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười, “Trừ phi cô có thể để tôi sờ thử chân...” liền đó nói lại lý luận kiểm nghiệm yêu tinh của mình một lượt.

“Tôi biết việc này thực khó xử, cô không chịu tôi cũng không có ý kiến, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”

Kiều Ân Kỳ do dự một hồi, nhìn ngó xung quanh không ai, đành nói: “Để chứng minh mình trong sạch, anh…… anh cứ sờ đi.”

Lập tức duỗi một chân về phía Diệp Thiếu Dương.

Chân cô đi tất ren màu đen cùng giày cao gót.

Diệp Thiếu Dương rất muốn bảo tự cô cởi tất cởi giày ra, nhưng chân đã duỗi qua bên này, nghĩ một hồi bèn quay sang nói với Tạ Vũ Tình: “Hay cô làm đi?”

“Ta không hiểu mấy thứ này.” Tạ Vũ Tình nhìn hắn nhướng nhướng chân mày, có ý ta thành toàn cho ngươi, cứ tuỳ ý mà làm, sao còn chưa động thủ.

Diệp Thiếu Dương đành phải giúp cô ta cởi giày cởi tất, đưa tay nắm gót chân, Kiều Ân Kỳ khẽ rụt lại một chút, rồi lại duỗi ra, vẻ mặt nhẫn nhịn ghé vào bàn, nói: “Mau lên!”

Diệp Thiếu Dương đành phải ra tay, sờ nắn bóp nặn chân cô ra.

Làn da trơn tru mềm mại…… Không có vấn đề.

“Khụ khụ, xong rồi.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Tự cô mang giày tất lại được không?” Nếu mình giúp cô mang giày tất lại, xem ra không được hay lắm.

Kiều Ân Kỳ vội vàng xỏ lại tất giày, khuôn mặt ửng đỏ ngẩng lên, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Thế nào?”

“Chân thật rất đẹp, làn da cũng thực mềm mại, vuốt…… à, xác định là người, không phải hồ ly tinh.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thè lưỡi, thiếu chút nữa thì nói ra câu “Vuốt rất sướng tay”, xem chừng lúc này đã nằm đo đất trên sàn nhà.

Kiều Ân Kỳ cau mày, “Tôi vẫn không thể tin được……vì sao Hồ Tinh kia lại cố tình giả mạo tôi a?”

“Thứ nhất, vì cô xinh đẹp, hơn nữa cũng ở trong cao ốc, Trương Tư Đức ngày thường đã gặp qua cô, sẽ không nghi ngờ. Thứ hai, sào huyệt của Hồ Tinh kia, có lẽ ở gần trung tâm huấn luyện của cô, thậm chí nằm ngay trong căn phòng 1603!”

Kiều Ân Kỳ vừa nghe hắn nói như vậy, tỏ ra kinh hãi, trong lúc tình thế cấp bách liền túm lấy tay hắn đang để trên bàn, “Vậy phải làm sao bây giờ, cô ta sẽ hại tôi chứ? Nếu anh đã biết chuyện này, nhất định có cách đối phó a!”

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, dùng sức rút tay về, lúc này Kiều Ân Kỳ mới ý thức được, sắc mặt lại ửng đỏ.

“Cô yên tâm, Hồ Tinh kia ở cạnh cô cũng không phải một hai ngày, nếu nó muốn hại cô thì đã sớm ra tay rồi, nó chỉ lợi dụng cô để hại người khác thôi, cô không cần quá sợ hãi……”

Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra bùa hộ mệnh Kê Huyết Thạch, nói: “Bùa hộ mệnh này cho cô, có thể trừ tà phù hộ bình an, cố gắng hạn chế qua phòng 1603. Tôi đã nghĩ ra cách tróc nã nó, cô về chờ tin của tôi, đến khi bắt được nó, tôi sẽ để cô đến hiện trường xem.”

Phải thuyết phục một hồi, Kiều Ân Kỳ mới trấn tĩnh trở lại, nói lời cám ơn, tiếp nhận lá bùa hộ mệnh.

Diệp Thiếu Dương còn đưa số di động của mình cho cô ta, ước định ám hiệu, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện, ba người cùng nhau rời đi, chia tay ngoài cửa.

“Đúng là gái đẹp a, bảo sao Hồ Tinh lại muốn biến thành hình dạng cô ta đi hại người, nam nhân đều không thể thoát được cám dỗ.” Tạ Vũ Tình nhìn bóng dáng thon thả của Kiều Ân Kỳ, tấm tắc không thôi, sau đó quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi sướng quá rồi nha.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894