Chương 854
VỊ LÃNH ĐẠO THẦN BÍ
Diệp Thiếu Dương sốt ruột: “Nói tiếp đi !”
“Cô ta nói mình đã có chồng, cho nên không tiện liên hệ, tôi cũng hiểu.... xong việc cũng không trao đổi số điện thoại. Cách mấy ngày tôi lại lau cửa kính bên ngoài phòng cô ta, cô ta lại bảo tôi vào trong……
Cứ như vậy chúng tôi duy trì quan hệ, hu...hu... tưởng được hưởng diễm phúc, ai ngờ... giờ nghĩ lại, mỗi lần như vậy cô ta đều hút tinh huyết của tôi, thân thể tôi ngày một suy yếu, nhưng lúc đó tôi cũng không biết, cứ như thiêu thân lao vào cô ta.
Trong đầu hết thảy đều là cô ta, sau khi tan ca liền tránh trong nhà ngủ, đến bạn gái cũng không gặp, hu hu.... tôi thực có lỗi với bạn gái a……”
Trương Tư Đức khóc nấc vài tiếng, nói tiếp:
“Tôi vốn không muốn xen vào cuộc sống của cô ta, hôm qua tình cờ, tôi đến cao ốc lãnh lương, vừa lúc gặp được cô ta, nhất thời kích động, thấy phụ cận không có ai, liền cùng cô ta nói chuyện, hỏi cô ta xem có nguyện ý từ bỏ gia đình theo tôi hay không.
Cô ta mắng tôi lưu manh, sau đó lại còn tát tôi một cái. Tôi không trách cô ta, ngược lại có chút áy náy, đặc biệt là khi nghĩ đến bạn gái mình… Tôi về nhà tự ăn năn hối lỗi, quyết định cắt đứt quan hệ vụng trộm này, hôm nay đi làm, tôi lại lau cửa sổ phòng cô ta, cô ta bảo tôi vào trong, tôi đã nói lời chia tay.
Cô ta đồng ý, sau đó nói là muốn xxx lần cuối cùng…… Tôi nhịn không được, liền chui vào phòng, lúc quay ra, toàn thân cơ hồ không còn cảm giác, hai chân mềm nhũn, lúc buộc đai an toàn, nhất thời không thể trụ vững, liền ngã xuống mà chết……”
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn ngọn lửa dẫn hồn đang chập chờn sắp tắt, biết không còn thời gian hỏi chi tiết, đành phải chọn vấn đề quan trọng nhất: “Số phòng cô ta là bao nhiêu?”
“Phòng 1603, tầng 16, cửa sổ thứ 3 từ bên trái qua.”
“Tên cô ta là gì, làm nghề gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi nhanh.
“Tôi đã tìm hiểu qua, cô ta tên Kiều Ân Kỳ, đang mở một trung tâm dạy nhạc ở lầu trên, bất quá……”
Mặt nước rung động, thân ảnh Trương Tư Đức càng lúc càng mờ nhạt, thanh âm cũng nhỏ dần.
“Bất quá cái gì?” Diệp Thiếu Dương sốt ruột.
Phụt một tiếng, ngọn lửa tắt ngấm. Thân ảnh Trương Tư Đức hoàn toàn biến mất.
“Đậu má!” Diệp Thiếu Dương thầm mắng một tiếng, “Gia hỏa này quá lề mề, có chút chuyện mà nói 15 phút vẫn chưa xong, thời khắc mấu chốt lại biến mất!”
Tạ Vũ Tình nói: “Hay ngươi làm phép thêm lần nữa đi?”
“Đâu có chuyện tốt như vậy,” Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Đã vào Uổng Tử Thành, là phải dứt bỏ những chuyện trước kia, tuyệt đối không được câu thông với nhân gian, tôi có thể tìm hắn hỏi một lần đã là không tồi, cô cho rằng Âm tào địa phủ là nhà tôi, muốn làm gì thì làm sao?”
Tạ Vũ Tình trầm ngâm một hồi.
“Cũng may chúng ta đã biết tên cô ta, Kiều Ân Kỳ đúng không, cô ta là hồ ly tinh sao?”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, vừa thu dọn đồ vật, vừa tự mình suy nghĩ.
“Cô giúp tôi hẹn cô ta ra ngoài, tìm một chỗ gặp mặt.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tạm thời không cần phải điều tra phòng 1603.”
“Vì sao?” Tạ Vũ Tình rất tò mò. “Chẳng phải ngươi nên lập tức thu phục cô ta ư?”
“Nếu đổi lại là cô, giết người xong, còn lưu tại nơi đó chờ bị bắt không? Huống chi tối hôm qua tôi mới giết chết một con Hồ Tinh, cô ta không thể không phòng hờ.”
Diệp Thiếu Dương cau mày nói, “Nếu bây giờ chúng ta tìm tới tận cửa, chứng tỏ chúng ta đã nghi ngờ, lần này tìm cô ta không được, sau này khẳng định cô ta sẽ trốn mất.”
Tạ Vũ Tình nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta hẹn Kiều Ân Kỳ gặp ngươi, chẳng phải giống như cho cô ta biết, chúng ta hoài nghi cô ta rồi sao?”
“Không giống nhau, vạn nhất cô ta không phải Hồ Tinh, sẽ không rút dây động rừng.”
“Không phải Hồ Tinh? Sao có thể?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Hồ Tinh thiên biến vạn hóa, quỷ kế đa đoan, cô không biết đâu. Cô cứ giúp tôi hẹn được cô ta rồi hẵng nói.”
“Ok, để ta an bài.”
“Còn nữa, phái người điều tra một chút về lịch sử tòa cao ốc này, tôi không tin Hồ Tinh hoành hành như vậy, mà chưa từng phát sinh sự kiện thần quái nào.”
Tạ Vũ Tình gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi phòng nghiệm thi, Tạ Vũ Tình nhận một cuộc điện thoại, “vâng” một tiếng, rồi quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Có vị lãnh đạo muốn gặp ngươi.”
“Lãnh đạo?”
“Lãnh đạo cỡ bự.” Tạ Vũ Tình cười một cách thần bí.
“Tìm tôi làm gì?”
“Không biết, đi thôi.”
Tạ Vũ Tình dẫn hắn đi tới trụ sở cảnh sát.
Diệp Thiếu Dương vốn định thông qua biển hiệu trên cửa văn phòng, phán đoán ra cấp bậc vị lãnh đạo đó là gì, kết quả Tạ Vũ Tình lại dẫn hắn đến phòng điều khiển.
Một nam nhân bệ vệ, trông rất có quan uy, từ ghế sofa đứng lên, chào hỏi Diệp Thiếu Dương thực ôn hoà, “Diệp tiên sinh, đã nghe danh từ lâu, mời ngồi.”
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống đối diện ông ta, Tạ Vũ Tình tự mình đi pha trà.
Diệp Thiếu Dương quan sát, người này không mặc cảnh phục, nhưng trên áo có in chữ “Police” bằng tiếng Anh, nhìn qua khoảng hơn 40 tuổi, đầu hơi hói, Thiên Đình (giữa trán) đầy đặn, dáng người ngay thẳng, tướng mạo uy nghiêm, vừa nhìn đã biết là người có chính khí, trong lòng không khỏi có ấn tượng tốt.
“Chuyện của Diệp tiên sinh, tôi đã nghe nói qua một chút, Đạo môn cao nhân, thực rất kính ngưỡng.” Nam tử nói chuyện khách khí, những lại không hề xa cách.
Lúc này Tạ Vũ Tình bưng hai ly trà qua đây, lúc đưa cho nam nhân, có xoa xoa tay ông ta, quan tâm hỏi: “Hôm nay uống thuốc chưa à?”
Nam nhân gật đầu.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, cấp trên với cấp dưới, sao mà thân mật thế, cái này…… hay là giữa họ có gì đó…… thực không dám nghĩ tiếp nữa.
“Vừa rồi chuyện xảy ra trong phòng nghiệm thi, tôi đều thấy hết, tuy không rõ lắm, nhưng thực vượt quá sức tưởng tượng, Diệp tiên sinh đúng là cao nhân, tôi vẫn luôn nghe Vũ Tình nói chuyện về cậu, còn có chút hoài nghi, bây giờ thì đã hoàn toàn tin rồi.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác gật đầu.
“Có chút án kiện, chúng tôi còn phải nhờ cậy Diệp tiên sinh.”
Nam tử mỉm cười, không tiếp tục nói đề tài này, mà khéo léo chuyển sang thăm hỏi chuyện nhà một hồi.
Tạ Vũ Tình ngồi một bên, có chút không tự nhiên, nhìn đồng hồ nói:
“Được rồi, chúng ta còn có việc phải làm a.”
Nam tử đứng dậy bắt tay từ biệt Diệp Thiếu Dương, tiễn bọn họ ra cửa, đột nhiên hỏi: “Cậu thấy Vũ Tình thế nào?”
“À...chuyện này...” Diệp Thiếu Dương hơi bất ngờ, cười cười, “Rất tốt ạ, chúng tôi là bạn tốt.”
“Vậy thì được rồi, các người cứ hợp tác cho tốt nha, nếu Vũ Tình có làm gì không phải, cậu cứ tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu chủ trì công đạo.”
Tạ Vũ Tình lập tức kéo Diệp Thiếu Dương ra ngoài.
Đến tận đại sảnh, trong đầu Diệp Thiếu Dương vẫn còn mơ mơ hồ hồ, gãi đầu: “Ông ta làm gì thế, tìm tôi nói chuyện nửa ngày, rồi lại hỏi mấy cái này?”
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng.
“Mà, hai người…… rất thân mật a.” Diệp Thiếu Dương trộm liếc cô một cái, chuyện này không thể không hỏi.
“Chúng ta hàng ngày làm việc cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm, ngươi tin không?” Tạ Vũ Tình nhìn hắn nhướng nhướng chân mày.
“Cô nói thì tôi tin.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.
Ngay sau đó, Tạ Vũ Tình bật cười ha ha, “Đó là cha ta a!”
Diệp Thiếu Dương lập tức cứng đờ.
Nửa ngày mới phục hồi tinh thần, ghé sát vào tai Tạ Vũ Tình nói: “Lúc trước tôi cũng đã thắc mắc, cô thăng tiến nhanh như vậy, nhất định có bối cảnh, cô còn không thừa nhận. Thì ra cô cũng là quan nhị đại*!”
*Quan nhị đại: thế hệ làm quan thứ 2, kiểu cha truyền con nối, con cái dựa vào chức quyền của cha/mẹ để thăng quan tiến chức😌
(Hết chương)
Comments
Post a Comment