Chương 852
NGƯU BỈ ĐẠO SĨ
(Đạo sĩ so tài)
Diệp Thiếu Dương cũng dùng ngón tay kết ấn phản kích.
Kết ấn đối địch, là phương thức chiến đấu văn minh nhất giữa các pháp sư, giống như tỉ thí so tài, uy lực ấn pháp tuy không mạnh, nhưng vì hai người giáp mặt đấu pháp, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, hết thảy đều xảy ra ngay tức thì, là cách thức khảo nghiệm khả năng ứng biến cũng như pháp lực cao thấp của các pháp sư.
Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, bản thân mình từ nhỏ đến lớn, theo Thanh Vân Tử hàng yêu tróc quỷ khắp nơi, mỗi lần đi ngang qua một đạo quan, Thanh Vân Tử đều tới gõ cửa kết giao, nếu đối phương là pháp sư, sẽ cùng người đó kết ấn đấu pháp.
Bắt đầu từ năm 10 tuổi, Diệp Thiếu Dương chưa từng bại dưới tay bất kỳ kẻ nào, đương nhiên cũng là vì một số nhân vật cấp tông sư coi mình có bối phận cao, không muốn giao thủ với hắn.
Bất quá đó là khi còn nhỏ, hiện giờ Diệp Thiếu Dương rất tự tin, nếu chỉ là kết ấn đấu pháp, thiên hạ không mấy người có khả năng vượt quá 20 chiêu của mình.
Thế nhưng.... càng tiếp tục đấu pháp, vẻ mặt tươi cười của Diệp Thiếu Dương càng cứng lại: chỉ trong chớp mắt, Lão đạo sĩ đã hoá giải hơn 30 chiêu của hắn.
Hơn nữa, lão nhân này nhìn qua yếu đuối mong manh, nhưng trong lúc đấu pháp, tốc độ tay cư nhiên cực nhanh, một lần ra tay có thể biến hoá thủ ấn tới năm lần. Thế này đúng là muốn tuyệt đường sống của mình đây a!
“Ông rốt cuộc là ai!” Diệp Thiếu Dương vừa phản kích, vừa sửng sốt hỏi.
Lão đạo sĩ cụp mí mắt xuống rồi chậm rãi mở ra, ánh mắt cũng tỏ vẻ kinh hãi như hắn.
“Từ khi nào Mao Sơn lại xuất hiện một người kỳ như ngươi vậy hả?”
“Ông mắng ai kỳ hả!”
“Mắng ngươi cái gì?” Lão đạo sĩ có chút bất ngờ.
Diệp Thiếu Dương ngay sau đó ngẫm lại, thì ra mình đã hiểu lầm, Lão đạo sĩ này đang muốn khen mình, kỳ này là kỳ tài chứ không phải kỳ quái a.
Hai người đều có trình độ tông sư, nhất tâm lưỡng dụng, vừa nói chuyện vừa đấu pháp cũng không hề ảnh hưởng, trong chớp mắt đấu quá trăm chiêu.
Diệp Thiếu Dương lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ, càng đánh càng hăng, hưng phấn nói: “Được đó... được đó..., đại chiến ba trăm hiệp nha!”
Không ngờ Lão đạo sĩ bỗng nhiên nhẹ nhàng lui người về phía sau, hai tay thay vì kết ấn, lại tập hợp một đạo hỗn nguyên cương khí, từ lòng bàn tay phóng ra.
Mạnh thế sao?
“Dùng kiếm là khinh người.” Diệp Thiếu Dương dắt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vào đai lưng, hai tay cũng kết ấn, đánh liền qua đó.
“Uỳnh!” Hai cỗ cương khí va chạm, Diệp Thiếu Dương trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, còn Lão đạo sĩ thân hình chỉ khẽ lay động, vẫn đứng yên đó.
Sau khi rơi xuống đất, vừa lúc ngã bên cạnh tấm bia đá.
Thấy Lão đạo sĩ cười một cách dữ dằn, đi tới, Diệp Thiếu Dương vội vàng ghé vào bia đá, một lần nữa mở ra Bát Trận Đồ với tốc độ nhanh nhất, chui vào bên trong, đằng sau còn vang lên tiếng Lão đạo sĩ:
“Tiểu tử... ngươi đừng có đi nha!”
Trước mắt chợt tối sầm, cảm giác thân thể nặng nề, Diệp Thiếu Dương mở to mắt, phát hiện mình đã quay lại phòng ngủ, vẫn đang nằm trên giường, kiểm tra toàn thân, tay chân đều còn đủ.
Cuối cùng cũng đã quay lại…… cảm giác này thật tuyệt vời.
May mắn thay Lão đạo sĩ kia không có bám theo tới đây.
Không đi? Ở lại chờ chết à?
“Cậu tỉnh rồi a, không tỉnh tôi phải gọi cấp cứu 120.”
Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu, nhìn thấy Tiểu Mã ngồi trên tủ đầu giường, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, hỏi: “Tôi vẫn nằm đây nãy giờ à?”
“Ừ, giống như lợn chết vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh, Lâm Tam Sinh nói cậu vào trong bức họa, nên cũng vào đó tìm cậu, cậu có gặp hắn không?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, trong lòng thập phần khó hiểu: Thân thể mình rõ ràng ở đây, chứng minh vừa rồi là hồn phách vào đó, vậy thân thể mình trong bức họa, là từ đâu ra? Chẳng lẽ là hình ảnh phản chiếu từ trong quá khứ?
Tình huống này căn bản là không thông, vậy thì không nghĩ nữa.
Tiểu Mã còn đang hỏi han lung tung, Diệp Thiếu Dương lười không muốn trả lời, liền xua cậu ta ra ngoài, sau đó lên giường nằm xuống.
Trong đầu suy đi nghĩ lại về những chuyện vừa trải qua ở thế giới trong bức họa, đặc biệt là Lão đạo sĩ kia, thực lực của ông ta quả thực long trời lở đất.
Tuy nói mình đánh nhau một trận với Tào Lôi, pháp lực khô kiệt, thổ nạp một vòng Chu Thiên, cũng chỉ khôi phục chưa đến một nửa pháp lực, chiêu cuối cùng đánh bừa cũng không dùng hết sức, nhưng lão lỗ mũi trâu kia dường như cũng chưa xuất toàn lực.
Nói như vậy, nếu hai bên dốc toàn lực đấu pháp, thì tám phần mình không phải đối thủ của ông ta……
Lão lỗ mũi trâu này, ít nhất cũng là bài vị Địa tiên, thậm chí cũng có thể là Linh tiên trong truyền thuyết!
Nhân gian tuyệt đối không có đạo sĩ bài vị Linh tiên!
Cho nên chỉ có một khả năng, lão đạo sĩ này chính là một trong số những tiền bối Đạo môn năm đó đã tiến vào thế giới trong bức hoạ mà Lâm Tam Sinh đã nói, hiện vẫn còn chưa ra ngoài, ở bên trong tu luyện không biết đã mấy trăm năm, công tham tạo hóa, đăng phong tạo cực.
Cứ nghĩ như vậy, toàn thân Diệp Thiếu Dương bỗng toát mồ hôi lạnh, may mắn đối phương không hạ sát thủ, bằng không mình còn mạng trở về hay không cũng là một vấn đề.
Bất quá…… lão đạo sĩ kia ở trong đó lâu như vậy, lẽ ra nhất định muốn quay về nhân gian mới đúng, sao thấy mình mở ra Bát Trận Đồ, không lập tức tìm cách chui vào, cứ bám lấy mình đòi đấu pháp là có ý gì?
Hay là ông ta không có ác ý với mình?
Cúi đầu thoáng nhìn Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương rất muốn vào đó hỏi lão đạo sĩ kia một số việc, tuy nhiên lại không dám mạo hiểm, hơn nữa tự nhủ bản thân, sau này bất luận thế nào cũng không thể tùy tiện vào đó.
Thế giới trong bức hoạ, quả thực rất đáng sợ, mình cứ an phận ở nhân gian thì hơn.
Thu lại Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương tâm tình rối loạn, cũng không buồn ngủ, vì thế ngồi vào bàn sách, tiếp tục thôi diễn tâm pháp Đại Chu Thiên, sau khi hoàn thành một thiên, mới lên giường niệm Tĩnh tâm chú đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Điện thoại vừa thông, đã nghe thấy tiếng Tạ Vũ Tình vô cùng khẩn trương, “Thiếu Dương, cao ốc Lệ Toa (Lisa Building) xảy ra chuyện rồi!”
“Ở đâu cơ?”
“Cao ốc Lệ Toa a, chính là cao ốc chúng ta đến tối qua, để tìm sào huyệt Hồ Tinh đó!”
Diệp Thiếu Dương sững người một chút, ngồi bật dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có một công nhân vệ sinh cửa kính bị ngã từ trên lầu xuống chết, nhưng ta nghi không phải ngoài ý muốn, không thể trùng hợp như vậy, ngươi có muốn qua hiện trường xem hay không?”
“Đương nhiên!”
“Vậy ngươi tới đó trước đi, ta đang trên đường, lát nữa gặp.”
Gác điện thoại, Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, trong đầu nghĩ đến tình huống Tạ Vũ Tình vừa nói, bất chợt bên người vang lên tiếng nữ nhân: “Có chuyện gì thế?”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái đang nằm trên giường, sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, nhìn kỹ nhận ra đó là Trần Lộ.
“Cô, sao cô lại ngủ trên giường của tôi?”
“Ta thấy trời đã sáng, nên chui khỏi Âm Dương Kính ra ngoài hít thở không khí, mới vừa nằm xuống thôi, đệ khẩn trương cái gì.”
Trần Lộ trợn mắt, “Đệ là người, ta là quỷ, ta có thể thế nào với đệ chứ, hơn nữa ta còn là đại tẩu của đệ đó nha.”
“Thế cũng không được! Nếu cô muốn ngủ thì qua phòng Tiểu Mã mà ngủ, hoặc ngủ trên sofa, cô còn như vậy, tôi, tôi sẽ không khách khí đâu đó!”
Nằm chung giường với một nữ quỷ, chuyện này là thế nào hả……
Trần Lộ hừ một tiếng, lại vào trong Âm Dương Kính.
Hai mươi phút sau, Diệp Thiếu Dương đón xe đi tới cao ốc Lệ Toa, hiện trường đã có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, một số cảnh sát được bố trí thành hàng rào ngăn không cho ai tiến vào, nhìn qua có vẻ như sự việc mới vừa mới xảy ra cách đây không lâu.
Diệp Thiếu Dương không đi vào ngay, vừa định gọi điện cho Tạ Vũ Tình, thì thấy cô đang từ xa đi tới, vẫy tay gọi hắn.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment