Chương 848
TÊN ĐẠO SĨ ĐÁNG KHINH
Băng qua hai ngọn núi, men theo một khe suối nhỏ khúc khuỷu vòng vèo, đi đến trước một thủy đàm(đầm nước).
Thượng du thuỷ đàm, một bên là vách đá cheo leo, chính giữa có một cánh cửa đá, bên trên là một thạch bàn hình bát quái.
TÊN ĐẠO SĨ ĐÁNG KHINH
Băng qua hai ngọn núi, men theo một khe suối nhỏ khúc khuỷu vòng vèo, đi đến trước một thủy đàm(đầm nước).
Thượng du thuỷ đàm, một bên là vách đá cheo leo, chính giữa có một cánh cửa đá, bên trên là một thạch bàn hình bát quái.
Mấy đạo đồng tiến vào trước, châm lửa đốt đèn trong bích động, sau đó Tào Lôi mời Diệp Thiếu Dương cùng vào.
Trong sơn động có một lối đi bằng đá trải dài về phía trước, lòng vòng một hồi, được khoảng 10 phút, cuối cùng cũng ra khỏi sơn động, men theo con đường mòn lên núi.
Trên đỉnh núi có một đạo quan không lớn lắm, tên đề “Tam Thanh Quan”.
Gạch xanh ngói đỏ, nhìn qua có kiến trúc không khác gì trên nhân gian.
Diệp Thiếu Dương cười thầm, Tào Lôi thực đúng là to gan, cư nhiên dám lấy tên này đặt cho đạo quan của mình.
Tào Lôi không dẫn hắn vào trong tham quan, mà vòng đến một đình hóng gió hình tứ giác bên cạnh huyền nhai(bờ vực), mấy đạo đồng của ông ta đều đứng vây xung quanh.
Diệp Thiếu Dương đi đến cạnh bờ vực, phóng tầm mắt quan sát, xa xa núi non trùng điệp, đan xen là một số thôn trang, khói bếp bốc lên nghi ngút, chẳng khác gì so với nhân gian.
Dưới chân núi có một số bóng người, tay cầm đèn lồng màu đỏ, bay tới bay lui, tuy không thấy rõ mặt, nhưng mấy cái bóng đều lượn lờ như vậy, vừa nhìn đã biết không phải con người.
“Bọn chúng không lên đây sao?”
“Đạo hữu yên tâm, trên núi này của bần đạo có mười hai đạo cấm chế, cho dù là lệ quỷ đại yêu, cũng không qua được cửa.”
Tào Lôi phất tay áo ra hiệu cho đạo đồng phía sau, nói: “Bày rượu.”
“Bọn chúng đều là thủ hạ của Lão Lão kia sao, Lão Lão đó rốt cuộc là quỷ gì vậy?”
“Lão Lão không phải quỷ, mà là Đại yêu, nhưng cụ thể là yêu gì, bần đạo cũng không rõ, bà ta đã nhiều lần phái người đến đây lôi kéo bần đạo, bần đạo trên danh nghĩa là phục tùng, nhưng chưa từng tới lui với bà ta.”
Lúc này có đạo đồng bê đến hai vò rượu, Tào Lôi tự mình mở nắp phong, rót vào hai bát sứ, phía trên chất lỏng, còn bồng bềnh lơ lửng một lớp sương khói.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua rất ngạc nhiên.
“Đây là rượu Hàn tuyền thanh nhưỡng, người hay quỷ đều có thể uống. Nơi này không có trà, chỉ có rượu. Chúng ta lấy rượu thay trà, mời đạo hữu dùng tạm.”
Diệp Thiếu Dương bê lên ngửi ngửi, có mùi của rượu gạo được ủ lâu năm, nhấp thử một ngụm, hương rượu rất nhẹ.
Vừa uống vừa hỏi thăm Tào Lôi một số thông tin về thế giới hồng hoang này, Diệp Thiếu Dương nghe hết nửa ngày, cuối cùng cũng đại khái biết được:
Nơi đây cũng giống như nhân gian thời cổ đại: Có các loại thế lực, quốc gia, tranh đấu với nhau, điểm khác biệt lớn nhất chính là:
Nơi này con người thực lực nhỏ bé, quỷ yêu hoành hành, điều khiển nhân loại. Chỉ có những người hay quỷ hồn từ nhân gian bị hút vào trong này, mới dám bỏ qua một số quy tắc của thế giới hồng hoang, tự lập thành phái, cùng nhau chống lại.
Thế giới này chính là dựa vào tùng lâm pháp tắc(cây lớn chèn ép cây bé), mạnh được yếu thua, hết thảy sinh linh đều phải tu luyện, không phải để thành tiên hay làm gì khác, mà chỉ vì tiếp tục sinh tồn, không bị kẻ khác tiêu diệt.
Lão Lão kia, chính là bá chủ một phương trong thế giới này, các thế lực đều phải quy thuận phục tùng bà ta, bằng không sẽ bị giết chết.
Lão Lão cùng với mấy thế lực lớn lân cận, quan hệ giống như trong Tam quốc, ngang dọc đan xen, ràng buộc lẫn nhau, không ngừng thâu tóm các thế lực nhỏ yếu, trong mấy phương thế lực này, thế lực của Lão Lão là mạnh nhất, mấy trăm năm qua vẫn luôn trụ vững, không những không đổ, ngược lại ngày càng trở nên lớn mạnh, âm thầm nuốt chửng các thế lực xung quanh.
Ngoài ra, tại nơi xa khác còn có thế lực lớn mạnh nào nữa hay không, Tào Lôi cũng không rõ lắm.
Sau khi Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng chấn động, hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.
“Hồng hoang thế giới này, rốt cuộc lớn tới thế nào?”
“Có rất nhiều nơi Hỗn Độn chưa phân, bần đạo có thể chiếm được một phương niết bàn này, đã không dễ dàng, cũng không dám đi xa, cho nên không biết.”
Tào Lôi bưng chén uống một ngụm rượu, nói: “Bần đạo từng quen biết một hòa thượng, hiện giờ hắn đã bị luyện hồn, hắn từng nói với ta, hồng hoang thế giới này, là do Tử Vi Đại Đế dựa vào hình thái trên nhân gian xây dựng thành, phong ấn trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Vốn là để thu nạp lệ quỷ đại yêu vô pháp siêu độ trên nhân gian, ở đây thiên địa tự phân chia, hình thành pháp tắc, vạn vật tự nhiên diễn sinh, tựa như một thế giới bị bỏ mặc, không có sự cai quản, cũng không có lục đạo luân hồi.”
Tào Lôi thở dài thật mạnh, thoáng nhìn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay Diệp Thiếu Dương, dò hỏi hắn vì sao lại có được .
Diệp Thiếu Dương đơn giản nói qua.
Tào Lôi vừa nghe, kích động đứng dậy. “Nói như vậy, đạo hữu chính là chủ nhân của Sơn Hà Xã Tắc Đồ này sao? Đạo hữu chắc cũng biết cách ra ngoài chứ?”
Diệp Thiếu Dương chán nản nhún vai, “Nếu ta biết, còn ngồi ở đây với ngươi sao?”
“Người truyền Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho ngươi, chẳng lẽ không nói ngươi biết khẩu quyết linh tinh gì đó?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nếu vậy tám phần là bị quỷ Hoàng Hậu kia gài bẫy, tặng mình đồ vật, nhưng lại không cho khẩu quyết, có lẽ cô ta đã sớm đoán được, sẽ có ngày mình vô ý lạc vào trong này, sau đó…… không thể ra được.
“Có cách nào ra ngoài hay không?” Diệp Thiếu Dương vẫn ôm một tia hy vọng hỏi.
Tào Lôi cười lớn, “Bần đạo đã ở đây 600 năm, chưa từng thấy ai vào đây mà có thể ra ngoài.”
Diệp Thiếu Dương lập tức hoá đá.
Thật sự…… không ra được sao?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một nỗi bi thương.
Tào Lôi cười nói: “Đạo hữu... tới đâu hay tới đó đi, không bằng ở lại đây với bần đạo, cùng nhau tu luyện, sau này thong thả bàn mưu tính kế mở mang bờ cõi……”
Quả nhiên muốn lôi kéo, bảo sao lại tốt với mình như vậy. Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi: “Tu luyện thế nào?”
“Dưới chân núi có hai thôn trang, do ta phù hộ, mỗi khi thôn dân sinh con, sinh được ba người, thì phải đưa ta một đứa, dùng bí thuật trừu hồn luyện hoá……”
Diệp Thiếu Dương bất ngờ đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Tà tu!”
Tào Lôi điềm nhiên cười, “Đạo hữu, muốn sống sót ở mấy nơi thế này, tất nhiên chỉ tà tu mới có thể nhanh chóng tăng thêm thực lực. Đây là thế giới không có quy tắc, phép tắc, đạo đức trên nhân gian nếu áp dụng ở đây, sẽ chỉ làm ngươi chết nhanh hơn mà thôi.”
Tào Lôi từng bước dẫn dụ, vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Diệp Thiếu Dương, thấy hắn không chút dao động, cười nhạt nói: “Trông bộ dáng của đạo hữu, dường như không muốn làm bạn cùng bần đạo?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Nếu là trên nhân gian, gặp phải pháp sư tà tu như ngươi, ta đã xử lý rồi.”
Tào Lôi ngửa mặt cười lớn, “Giết ta ư? Ngươi cho rằng 600 năm tu luyện của bần đạo là công cốc sao?”
“Rùa rụt cổ còn sống đến ngàn năm, cao tuổi thì được làm càn sao?”
Sắc mặt Tào Lôi trầm xuống, ngay sau đó nhàn nhạt cười, “Đạo hữu tuổi không lớn, nhưng khẩu khí thực không nhỏ, đã vậy, niệm tình ngươi cùng thuộc Đạo môn, bần đạo không giết ngươi. Mau đưa thanh kiếm trên tay cho ta, bần đạo sẽ thả ngươi xuống núi.”
“Ta đang tự hỏi sao ngươi lại có lòng tốt như vậy, hoá ra là thèm muốn đồ vật của ta. Ngươi biết đây là kiếm gì không, đoán đúng ta có thể nghĩ lại, đưa nó cho ngươi.”
Tào Lôi nhìn chằm chằm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm một hồi, nói: “Tuy bần đạo không biết thanh kiếm này tên gì, nhưng cũng không phải đui mù, thanh kiếm dù chưa ra khỏi vỏ, nhưng vẫn toả linh quang, nhất định là thượng đẳng pháp khí.”
“Năm đó ngươi ở Long Hổ Sơn, chắc chắn địa vị không cao.” Đã thành công thăm dò được đối phương, Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nếu là đệ tử quan trọng, lý nào lại không nhận ra thanh kiếm này. Hôm nay coi như ta cho ngươi được mở mang tầm mắt.”
(Hết chương)
Thất tinh quy vị
ReplyDeleteLong tuyền sát địch
Tru tà!!!!!!!!!
Thằng em Long Hổ Sơn này sẽ sớm đứt thôi, không đáng dù đã sống 600 năm
ReplyDelete