Chương 844-845

 ĐẠI HẠ TRÓC HỒ TINH
(Bắt hồ tinh ở cao ốc)

“Nè, cô thấy như vậy được sao?” Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng.

“Không thì phải làm sao, ta không có lệnh điều tra, đến lúc đó hắn không chịu hợp tác, ta lại không thể xông vào...”

“Cô cứ lẻn vào như vậy…… chẳng phải càng nghiêm trọng ư?”

Tạ Vũ Tình lập tức nói, “Thì lẻn vào kiểu này, mới không bị phát hiện a.”

Vào trong thang máy, nhìn thấy tổng cộng có 32 tầng, Tạ Vũ Tình nói: “Đi từng tầng một à?”

“Lên tầng cao nhất trước đã. Tìm trên sân thượng xem, nơi đó có khả năng hơn cả, nếu không có, chúng ta sẽ theo thang lầu đi xuống.”

Diệp Thiếu Dương rút Kinh hồn linh (chuông gọi hồn) từ đai lưng ra, vẽ một đạo phù văn kích hoạt, dắt vào bên hông.

Thang máy mở ra, trước mặt là một hành lang, có thể là do buổi tối không ai làm việc, hành lang tối om, chỉ có dưới chân sáng lên một loạt vạch huỳnh quang dẫn đường.

Trên cửa dọc hai bên hành lang, có gắn đủ loại biển, đề tên các công ty khác nhau.

Diệp Thiếu Dương đơn giản nhìn lướt qua một lượt, hầu hết công ty liên quan đến viễn thông, cửa công ty đều đóng, đương nhiên người cũng đã về hết.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi lướt qua.

Tạ Vũ Tình đuổi theo, hỏi: “Sao ngươi không lấy pháp khí gì đó ra, để kiểm tra một chút?”

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đai lưng. “Tôi đã kích hoạt Kinh hồn linh rồi, chỉ cần nó là đủ.”

Đi được một nửa, bên phải xuất hiện cửa kính, bên ngoài là một cái sân rất lớn.

“Keng... keng!”

Kinh hồn linh đột nhiên vang lên một tràng lanh lảnh.

Nhanh vậy đã tìm thấy mục tiêu?

Diệp Thiếu Dương tinh thần chấn kinh, dùng ngón tay tiêu hủy phù văn trên Kinh hồn linh, để nó không phát ra tiếng nữa.

Giơ tay kéo cửa, phát hiện giữa hai cánh cửa chỉ quàng sợi xích, không hề khóa, vội vàng đẩy cửa, chạy như bay ra ngoài.

Tạ Vũ Tình theo sát phía sau.

Sân to như vậy, nhưng lại chất đầy tạp vật, cản trở tầm mắt.

Không hơi đâu đi từng góc kiểm tra, Diệp Thiếu Dương trực tiếp mở ra thiên nhãn, cảm nhận khí tức xung quanh, vòng qua một đống giấy được đóng gói thành từng bó, chăm chú quan sát:

Đối diện bãi đất trống bên sườn của sân thượng, một con hồ ly màu trắng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, dựa vào chân sau cùng hai cái đuôi, chân trước chụm lại, ngẩng đầu hướng ánh trăng, giống như một người rành chuyện cúng bái.

Miệng khẽ nhếch lên, một quả cầu pha lê kích thước như viên châu đang lập loè, phát ra hồng quang.

Bộ lông trên người nó trắng tinh, dưới ánh trăng bao phủ một tầng hàn quang dày đặc.

Quả nhiên ở đây bái nguyệt trị thương.

Hơn nữa xem bộ dáng này, dường như nó không phát hiện ra hai người.

Hồ Tinh có tri giác rất nhạy bén, bọn họ cũng không dán Ẩn khí phù, đi đến gần nó như vậy mà cũng chưa bị phát giác, Diệp Thiếu Dương đoán rằng, thứ nhất là do nó đang thổ nạp nhập tâm quá mức, thứ hai nó bị thương quá nặng, yêu khí không đủ, ảnh hưởng khả năng cảm nhận.

Lập tức cười lạnh, từ đai lưng lấy ra tám đồng tiền Ngũ Đế, kẹp giữa hai ngón tay, dùng sức quăng về phía Hồ Tinh.

Tiền Ngũ Đế bay được nửa chừng, thì bị Hồ Tinh phát giác, liếc mắt một cái, vội vàng thu nội đan vào trong bụng, bất ngờ nhảy chồm lên.

“Còn muốn chạy!” Diệp Thiếu Dương sớm đã đoán được, tay phải giơ lên, dây Câu Hồn lăng không quất về phía nó, trúng ngay giữa gáy Hồ Tinh, nó kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã gục xuống.

Tám đồng tiền Ngũ Đế cũng rơi theo, sắp thành một vòng quanh thân nó, lơ lửng xoay tròn không ngừng.

Hồ Tinh xoay người nhảy dựng lên, hòng thoát ra ngoài, kết quả tám đồng Ngũ Đế cùng nhau toả ra thanh quang trụ ảnh (cột sáng), nhẹ nhàng đánh nó rớt xuống.

“Chạy đi, chẳng phải ngươi muốn chạy lắm sao?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi qua đó, nghĩ xem nên làm gì, bảo Tạ Vũ Tình theo sát mình, đề phòng nơi này còn có Hồ Tinh, vạn nhất tình huống lúc trước lại phát sinh lần nữa, đây là sân thượng hơn 30 tầng, ngã xuống chỉ có nước xương cốt nát vụn.

Hồ Tinh biết mình không thể chạy thoát, cuống cuồng hoảng loạn, quỳ rạp dưới đất, giống như một con pet ngoan ngoãn, bái lạy Diệp Thiếu Dương, miệng phát ra tiếng người, nghe thực bi thương:

“Đại pháp sư, thương tình ta tu luyện không dễ, xin hãy tha cho ta, ta nguyện lấy nội đan tặng người, đổi lấy mạng nhỏ này……” Lập tức há mồm nhả ra một viên châu lập loè hồng quang, chính là nội đan mà nó vừa dùng để thổ nạp dưới ánh trăng.

“Bổn thiên sư không cần thứ này.”

Diệp Thiếu Dương không muốn thu nhận, nhìn nó, hỏi: “Ngươi trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ siêu độ cho ngươi, bằng không sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán, ta không nói đùa đâu.”

“Sào huyệt của ngươi ở đâu, ngoại trừ ngươi còn có bao nhiêu Hồ Tinh, các ngươi ở tòa nhà này làm gì?”

“Đại pháp sư đừng hỏi, lấy nội đan của ta rồi mau đi đi, tránh họa sát thân.”

“Họa từ đâu tới?”

Hồ Tinh không trả lời, bắt chước giọng điệu con người, oà lên nức nở, bi thương thảm thiết, dập đầu kính cẩn lạy Diệp Thiếu Dương, cầu xin tha thứ, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Tạ Vũ Tình nhìn vậy cũng không đành lòng, giữ chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Hay là ngươi…… tha cho nó đi?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, quay sang nói với Hồ Tinh: “Ta thu nội đan của ngươi, sau đó siêu độ ngươi, thế nào hả?”

“Xin tuỳ đại pháp sư xử lý.” Hồ Tinh giọng điệu vui mừng.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống trước mặt nó, đưa tay vào trong cấm chế do tiền Ngũ Đế Tiền tạo thành, bắt lấy nội đan, chưa kịp rút tay về, bỗng toàn thân Hồ Tinh lông tóc dựng ngược.

Một bóng trắng từ thân thể nó bay ra, chính là bổn mạng nguyên thần của Hồ Tinh, nhanh như chớp bám vào mu bàn tay Diệp Thiếu Dương.

“Thiên địa vô cực!” 

Diệp Thiếu Dương lập tức lật ngửa bàn tay, không biết từ khi nào đã giấu một thanh Đào Mộc Kiếm dài ba tấc, dùng ngón tay bắn ra, lăng không lao tới, đánh trúng nguyên thần của Hồ Tinh.

Một tiếng kêu lên thảm thiết, nguyên thần của Hồ Tinh vỡ vụn, vô số tinh phách bay ra, cuốn về phương bắc.

“Cô còn vì nó mà xin tôi à, có thấy không hả, nó hại ít nhất cũng mười mạng người rồi đó.”

Tạ Vũ Tình ngẩn người nhìn đám tinh phách bay đi, nói: “Nhưng lúc ấy trông nó thật sự rất đáng thương a.”

“Đáy mắt nó ngập tràn hắc khí, đương nhiên là yêu tinh tà tu, lúc đó nó làm vậy, chỉ để chúng ta lơi lỏng cảnh giác, đi lấy nội đan. Sau đó nó liều mạng bỏ lại thân thể, nguyên thần bám vào tay tôi, hòng thoát khỏi cấm chế, chỉ cần còn nguyên thần, nó sẽ có thể nhập xác hồi sinh.”

Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa nhặt mấy đồng Ngũ Đế từ dưới đất lên, quay lại nhìn thân thể Hồ Tinh, lúc này đã là một cái xác khô.

Tạ Vũ Tình chậm rãi lắc đầu, “Ta không rõ, vì sao nó lại không chịu hợp tác, để cho ngươi siêu độ, ngược lại còn muốn mạo hiểm một phen, rốt cuộc bị hồn bay phách tán……”

“Căn bản nó sẽ không hợp tác, yêu với quỷ không giống nhau, yêu tinh vô cùng trung thành với dòng tộc, thà chết cũng không muốn bán đứng đồng loại, tôi hỏi nó một lần là biết ngay kết quả, cho nên không cần phải lao lực.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, nói: “Đi thôi, tòa cao ốc này nhất định có sào huyệt của Hồ Tinh, chúng ta kiểm tra từng tầng một, tốt nhất có thể tận diệt cả ổ.”

“Cái xác này làm sao đây?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, cười nói: “Da lông của bạch hồ đều là thứ tốt, nhưng tôi chẳng có hứng thú, lưu lại coi như cảnh cáo những con Hồ Tinh khác đi.”

Nói rồi vẽ một đạo Thiên hỏa phù, ném lên người bạch hồ, “bùm” một tiếng thiêu rụi.

Diệp Thiếu Dương không hề chậm trễ, dẫn theo Tạ Vũ Tình rời khỏi sân thượng, tìm được cửa vào lối thoát hiểm, đi xuống lầu dưới, liên tiếp kiểm tra hai tầng, đều không phát hiện vấn đề.

Xuống đến tầng thứ 4, vừa từ hàng hiên bước ra, ngẩng đầu đã thấy mấy bóng người đang đứng đối diện:

Ba nhân viên bảo an, đứng giữa là một nam nhân trung niên đeo kính.

Một trong số đó chính là tên bảo an lúc trước đã gặp dưới lầu, vừa thấy hai người Diệp Thiếu Dương, lập tức nói: “Phương tổng, chính là hai người họ, nói là cảnh sát, cũng không biết là thật hay giả.”

Phương tổng kia đi tới, nhìn hai người cười rất khách khí, “Ta là giám đốc toà nhà này, Phương Hoành Vĩ.”

“Ta nghe nói có chuyện, lập tức xuống dưới lầu, tưởng sẽ gặp hai vị ở đó, không ngờ hai người đã tự ý lên đây, nếu không phải ta xem camera an ninh, còn nghĩ hai vị đã rời khỏi. Các người cứ thế xông vào, rốt cuộc có chuyện gì?”

Tạ Vũ Tình chìa thẻ cảnh sát ra.

Phương Hoành Vĩ xem qua, sau đó quan sát cô từ đầu tới chân.

“Nhìn cái gì, chưa thấy cảnh sát mặc thường phục bao giờ à.”

“Mặc áo ngủ đi tuần tra, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Phương Hoành Vĩ cười cười, trả lại thẻ cảnh sát cho cô, nói: “Hai vị cảnh sát điều tra sao rồi, cao ốc của chúng tôi đã đóng cửa, nếu các người muốn điều tra, ngày mai có thể quay lại trong thời gian làm việc.”

Tạ Vũ Tình đương nhiên không chịu, nhưng thứ nhất: không có lệnh điều tra, thứ hai: giờ này người làm việc tại toà nhà đã về hết, không có lý do gì để điều tra, vì thế quay sang liếc mắt ra hiệu cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không muốn làm cô khó xử, chỉ biết gật đầu đồng ý.

Hai người được mấy tên bảo an “hộ tống” rời khỏi toà nhà văn phòng.
“Dù sao cũng đã giết chết con Hồ Tinh kia.” Sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương an ủi chính mình, ít nhất chuyến này cũng không về tay không.

Hai người thương lượng một hồi, Tạ Vũ Tình trở về trước hội báo tình huống, sau đó nghĩ cách can thiệp với quản lý cao ốc - Phương Vỹ, khi nào thu xếp ổn thoả sẽ báo lại cho Diệp Thiếu Dương, cùng nhau vào điều tra.

“Mặt khác có thể phái người âm thầm điều tra, nếu nơi này có sào huyệt của Hồ Tinh, không thể không phát sinh mấy chuyện thần quái.” Diệp Thiếu Dương nói.

Tạ Vũ Tình lái xe đưa hắn về nhà, trên đường nhớ tới cái gì, hỏi: “Ta nhớ rõ lúc trước, ngươi có nhắc tới Ngũ đại gia tiên, đó là cái gì?”

“Hồ - Hoàng - Bạch - Liễu - Hôi: Hồ tiên chính là hồ ly, Hoàng (đại) tiên là chồn, Bạch tiên là nhím, Liễu tiên là rắn, Hôi tiên là chuột (lão thử). Năm loại yêu tinh này, thường xuyên làm ổ (tổ) trong nhà dân ở nông thôn, dân chúng không dám đắc tội, cho nên gọi chúng là Gia tiên.

Nếu trùng hợp, tinh quái tới nhà là chính tu, lại được cung phụng đầy đủ, đích thực có thể được hưởng một số điều tốt, vạn nhất là tà tu thì rất phiền phức, vì loại tinh quái này thích nhất là nhập thân quấy phá.

Bất quá đám Gia tiên làm ổ ở nhà dân quê, tu vi cũng chẳng ra gì. Mấy thầy cúng phù thủy ở nông thôn, phần lớn đều kiếm sống dựa vào xua đuổi mấy loại gia tiên này.”

Diệp Thiếu Dương cầm nội đan của Hồ Tinh, mân mê trong tay, nói: 

“Thứ này không tồi, bên trong có chứa không ít tu vi của Hồ Tinh, mang về cho Quả Cam.”

Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi giết Hồ Tinh, lại còn lấy nội đan của nó, ta cảm thấy có chút không ổn.”

“Thế thì đã sao, tôi giết nó không phải để lấy nội đan, dù sao nó cũng đã chết, cũng không thể vứt nội đan đi, lãng phí mới đáng xấu hổ.”

Ô tô chạy đến dưới lầu, Tạ Vũ Tình cũng xuống xe, nói: “Ta cùng ngươi lên nhà.”

“Cô lên đó…… làm gì?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói thêm một câu, “Mấy người Tiểu Mã đều ở nhà.”

Tạ Vũ Tình trừng mắt lườm hắn một cái: “Nếu bọn họ không có ở đó, ta  với ngươi trai đơn gái chiếc, về nhà định làm cái gì hả?! Ta muốn tìm tiểu muội muội Tuyết Kỳ a, dù sao cô ấy cũng là con gái, ở cùng hai đại nam nhân các người, thực sự không ổn chút nào, hơn nữa ta thật sự thích Tuyết Kỳ, định đón cô ấy qua nhà ta ở.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn. “Cô ấy là quỷ thi, có gì mà không tiện, cô nghĩ đi đâu vậy.”

“Ta biết, nhưng dù sao cũng là một tiểu muội tử a. Hơn nữa ta thật sự thích cô ấy, sao ngươi không để cô ấy đến ở cùng ta?”

“Nếu Tuyết Kỳ đồng ý, cô cứ đưa cô ấy đi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai. Nghĩ thầm dù sao Tuyết Kỳ là Quỷ Phó của mình, chỉ cần mình triệu hoán, bất kể ở đâu, cô ấy cũng sẽ tới.

Cửa mở ra, Diệp Thiếu Dương trông thấy cảnh tượng khiến người giật mình:

Tiểu Mã đang dùng máy tính ở phòng khách chơi game, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái đã biết là game cậu ta vẫn thường chơi, gọi là Liên minh anh hùng gì đó, Dưa Dưa ngồi vắt vẻo trên vai Tiểu Mã, Quả Cam ngồi trên tay vịn sofa, cả Trần Lộ cũng đứng bên cạnh.

Hai quỷ một yêu, say sưa xem chơi game, Quả Cam thỉnh thoảng còn giúp Tiểu Mã bày mưu tính kế.

“Thiệt tình……” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, “Trò chơi này hay đến vậy sao, đến quỷ hồn yêu quái cũng thích.”

Thấy hai người vào nhà, mấy người chỉ chào hỏi qua loa, rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình, la lớn, bày mưu tính kế.

Diệp Thiếu Dương vốn định cùng Tạ Vũ Tình bàn luận một chút, kết quả Tạ Vũ Tình cũng đi tới xem họ chơi game.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đi tắm rửa thay quần áo, vừa từ WC ra tới, vừa lúc đã đánh xong một ván, phe Tiểu Mã thua, bị hai quỷ một yêu giễu cợt.

Tiểu Mã cho rằng mình không sai, nên tranh luận với Dưa Dưa, một người một quỷ sai chỉ vì trò chơi mà cãi nhau ỏm tỏi.

Tạ Vũ Tình biết được Tuyết Kỳ đang ở trong phòng một mình, vì thế vào trong thuyết phục cô đi theo mình.

Diệp Thiếu Dương gọi Quả Cam tới, đưa nội đan cho cô, Quả Cam mừng rỡ vô cùng, liền hỏi làm sao có được, Diệp Thiếu Dương đơn giản giải thích.

“Lão đại vẫn là tốt nhất!” Quả Cam ghé vào mặt hắn, hôn chụt một cái.

Diệp Thiếu Dương ngại ngùng xoa mặt, lại nghe cô nói:

“Lão đại, nhà ta chút việc, đang giục ta trở về, phải đi ngay bây giờ.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Là chuyện gì thế, có cần ta hỗ trợ không?”

“Ta về trước xem sao, nếu cần hỗ trợ, nhất định sẽ tìm lão đại.”

Quả Cam cười ngọt như mật, “Lão đại mau trang bị bồn tắm lớn cho nhà mới, chờ ta quay lại dùng a!”

“Tìm Mã ca của ngươi í, bảo hắn cống hiến một cái kim nguyên bảo ra đây, thì cái gì cũng có.”

Tiểu Mã đảo mắt lia lịa, nhưng vẫn giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục chơi game.

Lúc này Tạ Vũ Tình khoác vai Tuyết Kỳ ra tới, quay sang Diệp Thiếu Dương ra hiệu đã thành công, nói: “Ta sẽ đưa tiểu cô nương này đi nha.”

Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Có việc nhớ triệu hoán ta.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, mình là một đại nam nhân, còn chưa có thành gia, đã dẫn theo bên người một tiểu cô nương, đích thực có chút không tiện.

Quả Cam vốn sốt ruột, muốn mau chóng quay về, còn nán lại là vì chờ Diệp Thiếu Dương về gặp mặt, nói lời tạm biệt, sau đó cùng hai người Tạ Vũ Tình rời đi.

Diệp Thiếu Dương tiễn bọn họ ra xe, lại dặn dò Quả Cam một lượt, lúc này mới để bọn họ rời đi.

Trần Lộ trêu chọc Diệp Thiếu Dương một hồi, rồi chui vào trong Âm Dương Kính tu luyện.

“Dạy cho cậu bộ tâm pháp đó, tu luyện thế nào rồi?” Quay lại phòng khách, thấy Tiểu Mã đang chuẩn bị chơi ván mới, Diệp Thiếu Dương hỏi thăm một chút.

“Ừ, rất tốt, tôi cảm thấy toàn thân tràn ngập năng lượng!” Tiểu Mã ngẩng đầu, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Diệp Thiếu Dương, “Đúng rồi chẳng phải cậu có bộ tâm pháp Đại Chu Thiên gì đó sao, còn lợi hại hơn cái này, dạy cho tôi đi?”

“Hiện tại Kỳ kinh bát mạch của cậu vẫn chưa hoàn toàn thông suốt, để sau hẵng nói.”

“Cái gì mà Kỳ kinh bát mạch, chẳng phải là đả thông hai mạch Nhâm Đốc sao?”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, tiểu tử này, xem nhiều phim võ hiệp quá rồi nha.


(Hết chương)

Comments

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894