Chương 842-843

NHỊ VĨ LINH HỒ
(Linh hồ hai đuôi)



“Lão nương vất vất lắm mới dạy dỗ được hai con tiểu quỷ, nay lại bị ngươi thu phục, đại pháp sư, hay là ta bắt ngươi bù vào nha!”

“Nghiệt chướng!” Diệp Thiếu Dương mắng, một tay nắm dây Câu Hồn, một tay kéo Tạ Vũ Tình.

Căn bản không có cách nào đối phó con Hồ Tinh này.

Tạ Vũ Tình lúc này đã tỉnh lại, phát hiện tình thế của mình, ban đầu là kinh ngạc, sau đó thất thanh hét lên.

“Đừng kêu nữa, mọi chuyện đã có tôi, không chết được đâu!” Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn cô.

Tạ Vũ Tình rốt cuộc cũng là cảnh sát, đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, rất mau lấy lại bình tĩnh, dùng sức bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, không dám nhúc nhích chút nào.

Hiện giờ, cô thực sự lực bất tòng tâm, điều duy nhất có thể làm chính là im lặng bất động, không làm phiền Diệp Thiếu Dương thêm nữa.

Hồ Tinh theo cánh tay của Diệp Thiếu Dương, nhẹ nhàng leo lên trên, bò đến đâu, Diệp Thiếu Dương liền cảm thấy nơi đó có yêu khí xâm nhập, mềm mại bất kham, không thể giữ được lực khí.

Cũng may Tạ Vũ Tình đã tỉnh, nắm chặt tay hắn, bằng không khi Diệp Thiếu Dương buông tay, cô đã sớm rơi xuống.

Diệp Thiếu Dương lập tức vận cương khí, dồn đến cánh tay, ép yêu lực ra ngoài, một lần nữa nắm chặt tay Tạ Vũ Tình, trong lòng rối loạn:

Hắn luyện thể thuật Mao Sơn từ nhỏ, khí lực mạnh hơn người bình thường rất nhiều, hiện tại dùng tay kéo một người, muốn duy trì 10 phút cũng không thành vấn đề, mấu chốt là tình thế quá bị động, bản thân mình không thể làm được gì, lại còn có Hồ Tinh vẫn luôn bám trên người, không biết tiếp theo nó muốn làm gì, nhưng nhất định không phải chuyện tốt.

Hồ Tinh thấy Diệp Thiếu Dương có thể dễ dàng ép ra yêu khí của mình, trong lòng kinh hãi không thôi, lập tức thay đổi sách lược, bò lên trên dây Câu Hồn, hai tay nắm chặt xiềng xích, phóng thích yêu khí, vốn định dùng yêu thuật đánh rớt xiềng xích.

Nhưng nào ngờ dây Câu Hồn chẳng phải vật phàm, bị yêu khí xâm nhập, bỗng nhiên loé lên một đạo hắc quang, phản lại Hồ Tinh, đánh bay nó ra xa.

May mắn Hồ Tinh này chỉ xuất hồn phách, thân nhẹ như không, tung người lộn nhào hai vòng, lại đậu trên vai Diệp Thiếu Dương, cười khanh khách nói:

“Đại pháp sư thân thủ cũng không tồi a, may mà ta không cùng ngươi đấu pháp, bằng không đã chết chắc rồi, bất quá đại pháp sư, ta muốn xem lần này ngươi có thể chống đỡ được nữa hay không……”

Miệng bỗng nhiên há to để lộ hai hàm răng sắc nhọn, dùng sức cắn vào vai Diệp Thiếu Dương một cái.

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết từ cả hai phía cùng lúc phát ra, bất quá tiếng Hồ Tinh lớn hơn rất nhiều, thân hình lảo đảo, ngã nhào từ trên vai Diệp Thiếu Dương xuống.

Diệp Thiếu Dương nắm bắt cơ hội, vận dùng toàn lực, huy động cánh tay, đẩy Tạ Vũ Tình lên cao thêm một đoạn.

Một tay Tạ Vũ Tình lập tức bắt lấy vai hắn, hai tay đều có chỗ bám, đối với một tinh anh của Cục Cảnh Sát như cô mà nói, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Lập tức hít sâu một hơi, lấy thân thể Diệp Thiếu Dương làm điểm tựa, dẫm lên vai hắn, bật người nhoài lên.

Một bàn tay Diệp Thiếu Dương đỡ dưới mông cô, dùng sức nâng lên cao.

Tạ Vũ Tình bám được vào dây Câu Hồn, nhanh nhẹn leo lên trên, cuối cùng cũng trở lại mái nhà, vội vàng nằm sấp xuống, thò tay kéo Diệp Thiếu Dương lên.

Liếc mắt qua, nhìn thấy một bóng trắng thoăn thoắt bò trên vách tường, nhanh chóng tiếp cận.

“Nó đến đấy, cẩn thận!”

Tạ Vũ Tình dùng hết toàn lực, kéo mạnh Diệp Thiếu Dương lên trên.

Diệp Thiếu Dương một tay bám vào mép sân thượng, ngẩng đầu nhìn, vừa lúc Hồ Tinh trên một cửa sổ gần đó, bất ngờ nhún mình nhảy lên, lao về phía mình.

“Còn dám tới hả!” Diệp Thiếu Dương thò tay vào trong đai lưng, kẹp một tấm linh phù, nghênh diện đánh qua, trúng ngay giữa mặt Hồ Tinh.

Hét lên một tiếng thảm thiết, Hồ Tinh cong người ngã xuống.

Diệp Thiếu Dương thuận thế bò lên trên sân thượng, cúi người xuống nhìn, Hồ Tinh kia đã theo chân tường, chạy nhanh như chớp về phía xa.

“Nguy hiểm thật……” Diệp Thiếu Dương ngồi thụp xuống đất, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, toát mồ hôi lạnh, nếu mình với Tạ Vũ Tình chỉ cần một người phản ứng chậm một nhịp, e rằng hiện tại cả hai đã đoàn tụ dưới chân toà nhà.

Toà nhà chỉ có 4 tầng lầu, rơi xuống có chết hay không khó mà nói, nhưng ít nhất cũng gãy xương, thậm chí bán thân bất toại……

Nhìn Tạ Vũ Tình cười cười, Diệp Thiếu Dương nói: “Lần này hai ta cứu lẫn nhau, coi như hoà nha.”

“Vừa rồi... sao lại thế, chẳng phải ta đang giúp ngươi hoá vàng mã sao, thế mà khi tỉnh…… lại rơi vào tình cảnh này?”

Diệp Thiếu Dương kể lại một lượt sự tình, sau đó phân tích:

“Hồ Tinh quả nhiên quỷ kế đa đoan, nó không dám chính diện đối địch với tôi, nên nhân lúc tôi siêu độ hai tiểu quỷ kia, phải tập trung tinh thần cao độ, bám lên người cô, vốn định phun một ngụm yêu khí vào mặt tôi……

Hồ Tinh này xem như có sở trường đặc biệt, một ngụm yêu khí có thể khiến người bị lạc tâm trí, sau khi bị tôi phát hiện, nó lại…… khụ khụ, lại giả bộ, muốn thừa lúc chúng ta hôn môi để chui vào trong cơ thể tôi……”

Thấy Tạ Vũ Tình biểu tình kỳ quái che miệng, Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, “Nó không thành công, tuy lúc ấy tôi có chút ngơ ngẩn, nhưng cũng không chiếm tiện nghi trắng trợn như vậy a...

Nó thấy tôi đứng dậy, biết tôi sẽ nhanh chóng tìm ra sơ hở, cho nên khống chế cô làm bộ xấu hổ rồi giận dữ nhảy lầu, dụ tôi qua đó, mới hình thành cục diện như bây giờ, có thể nói nó đã lên kế hoạch trước.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, thở dài: “Không hổ đứng đầu Ngũ đại gia tiên, giỏi về tâm kế, đáng tiếc rốt cuộc nó cũng không thể nhìn thấu thực lực của tôi, cắn tôi một miếng, bị Thiên sư huyết ngược lại gây thương tích, nếu lúc ấy nó dùng khác yêu thuật, hai chúng ta tám phần là đã nằm trong bệnh viện rồi.”

Tạ Vũ Tình nghe xong, cũng không khỏi cảm khái nói: “Hồ ly quả thực rất thông minh a, giống như trong truyện “Liêu Trai.”

“Cô cho rằng “Liêu Trai” đều là chuyện bịa sao? Rất nhiều chuyện xưa do Bồ tiên sinh (😌Bồ Tùng Linh - tác giả bộ truyện Liêu Trai Chí Dị) sưu tập từ dân gian, vốn chính là sự thật.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đột nhiên cứng lại.

“Làm sao vậy?” Tạ Vũ Tình thấy hắn biểu tình khác lạ, cho rằng lại xảy ra chuyện quái dị, hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy gì hết, liền cau mày nhìn Diệp Thiếu Dương, lúc này mới phát hiện thứ hắn đang nhìn chính là ngực mình, cúi đầu kiểm tra, lập tức muốn độn thổ:

Áo ngủ có năm cái cúc đã bị mở ba cái, khuôn ngực lộ ra, nội y mua vội lúc chiều lại làm bằng ren, nửa kín nửa hở, nhìn qua sexy hết cỡ .

Diệp Thiếu Dương cúi đầu, lấy tay che mắt. “Trời tối, cái gì tôi cũng không thấy a...”

“Ngươi thấy rồi!” Tạ Vũ Tình cài lại nút áo, vừa xấu hổ vừa giận dữ.

“Được rồi, cô…… cứ coi như tôi chưa nhìn thấy gì đi.” Diệp Thiếu Dương không dám ngẩng đầu, “Việc này thực không phải do tôi……”

“Ta muốn đi tìm chết, đi nhảy lầu!” Tạ Vũ Tình dậm chân thình thịch, làm bộ đi về phía mép sân.

“Mới vừa lên được, cô còn muốn nhảy xuống sao!” Diệp Thiếu Dương một tay giữ chặt cô lại, định tìm vài câu an ủi, buột miệng thốt ra, “Chẳng phải bên trong cô có mặc áo sao, đâu phải không mặc gì, mà đây cũng không phải lần đầu tiên a, lúc trước khi chúng ta mới quen, ở Quỷ Lâu, tôi cũng không nhìn thấy gì, lúc ấy cô còn thiếu vải hơn bây giờ a……”

“Ngươi...ngươi nhìn thấy cái gì hả?!” Tạ Vũ Tình quay sang hắn gào lên.

“Không có... không có, cái gì cũng không nhìn thấy!”

Diệp Thiếu Dương hai tay ôm đầu, “Tôi thề, nếu tôi nhìn thấy thứ không nên thấy, đời này sẽ không cưới được lão bà……”

Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Cái gì là không nên thấy?”

“À thì……”

“Ngươi nói vậy, chứng tỏ đã thấy rồi, đúng không?”

Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngây ngốc, hoàn toàn vô ngữ, xa xẩm mặt mày.

Tạ Vũ Tình xoay người quay lưng về phía hắn, giọng ấm ức nói: “Vì sao lần nào đi cùng ngươi, cũng đều bị chiếm tiện nghi, đặc biệt là hôm nay, sau lưng thì bị ngươi sờ soạng, đằng trước thì bị ngươi thấy hết, haizz.....đúng là kiếp trước thiếu nợ ngươi mà……”

Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại, chất vấn Diệp Thiếu Dương: “Tí nữa thì quên, ban nãy ta đã làm gì ngươi, còn ngươi đã làm gì ta hả?”

“Đâu có làm gì, thật đó, không có gì hết……” bị chất vấn liên tục, Diệp Thiếu Dương thực muốn khóc bằng tiếng mán.

“Thật sự không làm gì hết?”

“Không có…… haizz, chuyện sao lại thành ra thế này, hãy nghe tôi, chúng ta có thể quay lại việc chính hay không, tôi còn muốn đuổi bắt con Hồ Tinh kia.”

Tạ Vũ Tình sửng sốt, “Chẳng phải nó chạy rồi sao?”

Nhắc tới chuyện này, Diệp Thiếu Dương lập tức khôi phục thần thái, kéo cô một phen, “Mau, chúng ta xuống trước đã, vừa đi vừa nói chuyện.”

Thu lại mấy vật dụng trên pháp đàn, còn mỗi cối xay, vật nặng như vậy, cứ để lại cho Lão Quách tự mình tới thu dọn, dù sao thứ này cũng chẳng ai thèm ăn trộm.

Lúc xuống lầu, Diệp Thiếu Dương nói rõ chân tướng: “Kỳ thực lần tiếp xúc cuối cùng đó, tôi có thể một chưởng đánh chết hoặc thu nó lại, nó là Nhị Vĩ Linh Hồ, dùng hồn phách hiện thân, cũng không khó đối phó.

Tôi đã dùng Toả hồn phù khiến nó bị thương, đánh phù ấn vào trong cơ thể nó, yêu hồ chạy đến đâu, tôi cũng có thể cảm nhận được.”

Tạ Vũ Tình nói: “Làm thế là vì ngươi muốn tìm xem sào huyệt nó ở đâu sao?”

“Đúng rồi, Hồ Tinh rất ít khi xuất hiện đơn độc, nhất định phải là một bầy, giết một con chẳng bõ tốn công, tốt nhất là tìm ra hang ổ của nó rồi hốt một mẻ!”

Hai người nhanh chóng rời khỏi tiểu khu, sau khi lên xe lúc, Diệp Thiếu Dương niệm Truy hồn chú, cảm nhận vị trí của Hồ Tinh nơi, “Hướng đông bắc, cách đây khoảng 7-8 cây số, nó vẫn đang chạy, mau đuổi theo.”

Tạ Vũ Tình khởi động ô tô, có Diệp Thiếu Dương chỉ đường, một mạch đuổi theo.

“Cái gì là Nhị vĩ linh hồ?” Tạ Vũ Tình tò mò hỏi.

“Miêu sinh bì, hồ sinh vĩ. Nói vậy là vì, Hồ Tinh tu luyện một trăm năm, sẽ mọc ra cái đuôi thứ hai, sau đó lại qua hai trăm năm, vượt qua thiên kiếp, mọc thành ba cái đuôi, từ đó về sau cứ tu luyện tăng thêm trăm năm sẽ mọc thêm một cái đuôi, vì chưa từng giao đấu với Hồ Tinh, cụ thể tôi cũng không rõ lắm.

Chỉ biết số lượng đuôi, biểu thị cho cấp bậc Hồ Tinh, nhiều nhất là chín đuôi hay còn gọi là Cửu Vĩ, dưới 4 đuôi là Linh hồ, từ 4-8 đuôi là Yêu hồ, còn cao nhất - Cửu Vĩ thì là Thiên hồ.”

“Cửu Vĩ Hồ?”

“Không sai, Cửu Vĩ Thiên Hồ, nếu là chính tu, thì chính là yêu tiên, danh liệt tiên tịch, cũng giống cấp bậc Địa Tiên trên nhân gian, có thể hưởng thụ hương khói cung phụng. Nè, con đường bên trái kìa!”

Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa nhẩm tính một hồi, nói: “Nếu tính mỗi cái đuôi thêm một trăm năm, vậy thì... muốn tu luyện thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, ít nhất cũng phải mất 3000 năm, sao có thể a!”

“Đúng là không thể, Hồ Tinh có rất nhiều thiên địch, hơn nữa nội đan của nó, bị một số pháp sư tà tu muốn chiếm đoạt, có thể sống mấy ngàn năm, hơn nữa trải qua tám lần thiên kiếp, tu thành Cửu Vĩ Thiên Hồ…… Từ cổ chí kim chỉ có một, người đời gọi là Hồ Tam Thái Gia.”

Tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương nói tiếp:

“Cho nên Hồ Tinh bình thường sẽ lựa chọn tà tu, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, tuy nhiên nếu như vậy, muốn tu luyện thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, gần như là không thể, từ cổ chí kim, Cửu Vĩ Thiên Hồ được ghi chép trong điển tịch, không vượt quá ba con, có một con rất nổi danh, cô cũng biết đó.”

“Ta? Sao ta lại biết chứ?” Tạ Vũ Tình thoáng sửng sốt, chợt nhớ ra cái gì: “Đát Kỷ?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu.

“Sau Đát Kỷ, không còn xuất hiện Cửu Vĩ Thiên Hồ, hay ít ra điển tịch không ghi chép lại.”

Diệp Thiếu Dương khẽ cau mày, lẩm bẩm: “Lẽ ra tộc Hồ Tinh, thường sẽ ở trong núi sâu tu luyện, thỉnh thoảng cùng mấy loại yêu tinh khác tàn sát lẫn nhau, hay tế luyện các kiểu, rất ít khi chạy đến nhân gian, con Hồ Tinh này rốt cuộc có lai lịch gì, sao bây giờ l nó lại chạy về phía khu vực đông đúc náo nhiệt như thế!”

Tạ Vũ Tình nói: “Có phải nó cố tình dụ chúng ta đi lòng vòng hay không?”

“Không có khả năng, nó không cảm nhận được phù ấn tồn tại, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, muốn mau chóng quay lại thân thể, thổ nạp dưỡng thương...” Diệp Thiếu Dương chợt mở to hai mắt, “Nó dừng lại rồi!”

Mười phút sau, xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình dừng lại trước một toà nhà văn phòng ít nhất 30 tầng, hai người ngửa mặt nhìn lên lầu cao.

“Ngươi khẳng định, Hồ Tinh chạy đến đây?”

Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Tạ Vũ Tình lại tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi dùng pháp thuật thăm dò xem, hiện nó đang ở vị trí nào.”

“Chẳng có biện pháp nào đâu, hồn phách nó đã quay lại thân thể, phù ấn không còn tác dụng.” Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, trong lòng cảm thấy thực khó hiểu:

 Một nơi có nhân khí nặng thế này, lẽ ra yêu quái không thích mới phải, sao thân thể hồ yêu lại nằm trong tòa nhà lớn như vậy? Là nơi sống tạm thời, hay là sào huyệt lâu năm?

Nếu là vế sau, vấn đề phức tạp rồi đây.

“Vào kiểm tra từng tầng một xem sao.” Diệp Thiếu Dương nói, “Đành phải vậy thôi.”

Lúc này đã là hơn 8h tối, cửa chính toà nhà đã đóng, bên cạnh có một cái cửa kính nhỏ.

“Đây là nơi kiểm soát ra vào.” Tạ Vũ Tình chỉ vào máy quét phía trên góc cửa. Xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, phía sau là phòng an ninh, vì thế dùng sức đẩy cửa bước vào.

Một bảo an trẻ tuổi đi tới, mở cửa ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người, “Công ty nào?”

“Cảnh sát.” Tạ Vũ Tình lấy thẻ cảnh sát ra, giơ giơ trước mặt hắn, tuy mặc thường phục, nhưng cô vẫn luôn mang theo thẻ cảnh sát. “Có một vụ án kiện liên quan đến người trong tòa nhà này, chúng ta muốn vào điều tra một chút.”

Bảo an một tay chặn cửa, không cho bọn họ vào, hỏi ngược lại: “Công ty đều đã hết giờ làm việc rồi, chỉ có mấy người tăng ca còn ở lại, các người muốn tìm ai, báo tên tuổi ra trước đi?”

Tạ Vũ Tình khó chịu nói: “Cảnh sát phá án, còn phải đăng ký sao?”

Bảo an cười cười, “Đây là quy định, hơn nữa…… Ta cũng chưa thấy qua thẻ cảnh sát bao giờ, không phân biệt được thật giả, đâu dám tùy tiện để các người vào, hai vị vẫn nên đăng ký đi, không cần làm khó bảo an nhỏ bé như ta a.”

Tạ Vũ Tình không nói nhiều lời, tỏ thái độ cứng rắn áp đảo một phen, tên bảo an vẫn không nhượng bộ, Tạ Vũ Tình giận đến mức muốn xông vào cho hắn một trận.

Tên bảo an cũng không muốn đắc tội với cô, bèn nói: “Hai vị... hay là như vậy đi, tổng giám đốc đang ở trên lầu mở cuộc họp, ta đi xin chỉ thị, hai vị chờ một lát, thế nào?”

“Được rồi, ngươi đi đi.” Tạ Vũ Tình hối thúc.

Chờ hắn tiến vào thang máy, Tạ Vũ Tình lập tức hỏi Diệp Thiếu Dương: “Sau khi vào trong, ngươi có cách nào tìm ra Hồ Tinh kia không?”

“Chỉ cần trong vòng khoảng cách 20m, có thể nhận ra được yêu khí.”

“Vậy thì tốt rồi, đi thôi.” Nói xong kéo hắn chui qua cửa.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894