Chương 839-840-841
TIỂU QUỶ THÔI MA
(Quỷ nhỏ xay gạo)
“Đây là…… Cái gì?” Tạ Vũ Tình vội chạy tới, sửa sang lại quần áo.
Diệp Thiếu Dương đưa tay dính một chút máu trên gương, ngửi ngửi, nói: “Nó đi rồi.”
“Còn có tiểu quỷ khác nữa sao?”
“Không phải, là yêu khí!”
Tạ Vũ Tình vừa nghe, giật mình sừng sốt. “Yêu quái đâu?”
“Tôi đâu biết.” Diệp Thiếu Dương nhìn mặt quỷ đang dần tan đi, cười nói: “Nó muốn cảnh cáo chúng ta đó.”
Diệp Thiếu Dương phủi phủi lớp bụi trên người, đứng dậy đi về phía ban công, kéo tấm rèm ra, mở toang cửa sổ, để gió thổi vào.
Tiếp đó dùng hoàng phiếu bọc một dúm lá ngải, châm lửa dốt, ném xuống đất, khói mù tản ra, theo gió thổi tan âm khí trong phòng ra ngoài cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương lấy Âm dương bàn, khẩy khẩy một hồi, nhìn qua kim đồng hồ, nói: “Nơi này không có âm khí, chứng tỏ đã không còn quỷ, con tiểu quỷ còn lại đã trốn thoát.”
“Thế... phải làm sao bây giờ?” Tạ Vũ Tình có chút lo lắng.
Diệp Thiếu Dương nhìn lòng bàn tay trái, tiểu quỷ vẵn còn bị phong ấn trong Chưởng tâm lôi, chỉ có một quỷ ảnh mờ nhạt, bộ mặt dữ tợn.
“Hay là... ngươi tra khảo tiểu quỷ này một chút?” Tạ Vũ Tình đề nghị.
“Vô dụng, ác linh không thể tra khảo.” Diệp Thiếu Dương để một tấm linh phù lên lòng bàn tay, thu hồi tiểu quỷ, trầm ngâm một hồi, nói:
“Ban ngày ban mặt, tiểu quỷ đó tu vi có hạn, không có khả năng chạy ra ngoài, khẳng định vẫn còn trốn đâu đó trong khu nhà này, chúng ta đi ra ngoài tìm xem!”
Hai người rời khỏi căn hộ, đi ra hành lang, Diệp Thiếu Dương tay cầm Âm dương bàn, đi tới đi lui, sau đó quay lại cửa thang lầu, nói với Tạ Vũ Tình:
“Tiểu quỷ đích thực còn ở trong khu nhà này, tuy nhiên phạm vi không nhỏ, vô pháp tìm ra chỗ nó ẩn thân, nhưng có thể khẳng định, tám phần là nó đang bám lên người nào đó tại một trong những hộ gia đình ở đây!”
“Hay là…… chúng ta đi kiểm tra từng nhà một?” Tạ Vũ Tình buột miệng, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, “Khu nhà cũ này lớn như vậy, thực không dễ tìm a.”
“Tra xét cũng vô dụng, người bị nó bám vào hoàn toàn có thể không mở cửa, hoặc trốn tránh, cô không có lệnh điều tra lệnh, sẽ rất phiền phức.”
Diệp Thiếu Dương ấm ức lườm cô một cái, oán giận nói: “Đều tại cô xô tôi ngã, làm chậm trễ thời gian, bằng không khẳng định nó chạy không thoát.”
“Nói ta à! Ta bị ngươi lợi dụng nhiều như vậy, còn bị sờ mó…… Ngươi sướng quá rồi còn gì!”
“Cô còn dám nói,” Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, “Tôi đã bảo là không phải cố ý mà!”
“Dù sao cũng đã xảy ra, đừng có không chịu thừa nhận.” Tạ Vũ Tình cười gian xảo.
“Ta mặc kệ, ngươi sờ cũng sờ rồi, mau bắt con tiểu quỷ đó lại cho ta, bằng không tỷ sẽ không để ngươi yên đâu!”
“Cái gì mà không để yên? Hay để tôi sờ thêm chút nữa hả?” Diệp Thiếu Dương nói giỡn.
“Đồ lưu manh!”
Tạ Vũ Tình tung chân đá về phía hắn, Diệp Thiếu Dương vội né tránh, sợ cô lại động thủ, nghiêm mặt nói:
“Nói chính sự đi, muốn tìm được gia hỏa đó cũng không khó. Cô nghĩ lại đi, hai tiểu quỷ này một lớn một nhỏ...?”
“Đúng vậy, tiểu quỷ ngươi vừa bắt là ca ca, còn trốn thoát là em gái của nó.”
“Âm dương tương sinh…… thảo nào chúng lại có tu vi đến mức đó.” Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi nói, “Hai anh em cùng nhau làm người, rồi lại cùng biến thành quỷ, cảm tình nhất định rất sâu đậm, em gái sẽ không bỏ mặc ca ca, chỉ cần cảm nhận được khí tức của nó, khẳng định sẽ tìm đến tận cửa.”
Diệp Thiếu Dương nói kế hoạch của mình: “Tìm một nơi trống trải, bày trận pháp, chờ tiểu quỷ này tới, cùng nhau siêu độ.”
Tạ Vũ Tình nói: “Còn muốn bày trận hả? Với bản lĩnh của ngươi, bắt có hai con tiểu quỷ cũng phiền phức vậy sao, trực tiếp thu chúng lại đi.”
“Trực tiếp thu thì dễ, nhưng quỷ hồn loại này do bị chết quá thảm, oán khí sâu nặng, căn bản vô pháp hóa giải, dù có xuống Âm Ty, cũng không cách nào cho đi luân hồi, quá nửa là sẽ bị giam giữ, thậm chí còn phải chịu hình.”
Diệp Thiếu Dương giải thích, “Giống như người có khuynh hướng bạo lực trên nhân gian phải bị cách ly, tôi bày Khu ma trận, chính là để hoá giải oán khí của bọn chúng, sau đó đưa xuống Âm Ty, sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Việc này tốt nha. Hai đứa trẻ này lúc còn sống rất đáng thương, không thể để bọn chúng sau khi chết còn phải chịu khổ.” Tạ Vũ Tình cảm khái nói, “Ngươi định làm phép ở đâu?”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, nói: “Tìm một khoảng đất trống, không cần quá lớn, nhưng trong quá trình làm phép, tuyệt đối không thể bị quấy rầy, chỗ này nhiều người qua lại, chắc chắn không thích hợp.”
“Hay là... lên sân thượng đi, đến lúc đó ta canh cho ngươi, không để ai đi lên là được.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu đồng ý.
Hai người men theo hành lang, tìm được một cửa sổ trên trần nhà thông lên sân thượng, nhưng đã bị khoá lại, vì thế Tạ Vũ Tình đi tìm người mở.
Nhân lúc này, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lão Quách, nhờ sư huynh mang một số vật phẩm cần thiết để bố trí Khu ma trận cùng pháp khí qua đây.
Tạ Vũ Tình dẫn theo một công nhân xây dựng, bê thang tới, mở cửa sổ trên trần ra, hai người trèo lên trên, thấy mái nhà trống trải, thích hợp để bày trận.
Lão Quách cũng không thể đến trong chốc lát, Tạ Vũ Tình nhìn đồng hồ thấy đã 5 giờ chiều, đề nghị đi ăn bánh bao nhân thịt, Diệp Thiếu Dương cũng đang đói, liền vui vẻ đồng ý.
Chầu bánh bao này ăn rất vui vẻ, Diệp Thiếu Dương ăn một lèo hết sáu cái, uống thêm hai bát canh nóng, Tạ Vũ Tình ăn cũng không kém.
Sau khi ăn xong, hai người no căng bụng, cảm thấy đã thoả mãn, lái xe quay lại khu nhà có quỷ.
Lão Quách đã sớm tới nơi, dựa theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, đang lúi húi bày trận, vừa thấy Tạ Vũ Tình liền tìm cô đòi phí dịch vụ.
“Đem kim nguyên bảo các người đã lấy từ mộ cổ ra đây!” Tạ Vũ Tình đáp trả.
Lão Quách lập tức cười hì hì.
“Chẳng phải đều bị cô tịch thu hết rồi sao, hắc hắc, không có, thật sự không có mà.”
“Đừng có tưởng ta không biết, huynh, Tứ Bảo, Tiểu Mã, ba người các ngươi, ai cũng giấu ít nhất hai khối kim nguyên bảo trong người, trông vẻ mặt mừng rỡ sung sướng của các người là biết ngay, chẳng qua ta mắt nhắm mắt mở thôi, giờ lại còn dám đòi tiền à!”
“Rồi rồi rồi, coi như ta chưa nói gì hết.” Lão Quách im tịt, tiếp tục bày trận, nhìn hai người bọn họ đến ngồi dưới mái hiên bên cạnh, hóng gió mát, ngắm hoàng hôn, trong lòng ấm ức, giận mà không nói được gì.
“Siêu độ tiểu quỷ, tôi không ngại, chỉ có duy nhất một điều khiến tôi lo lắng, chính là không biết con yêu tinh kia là gì.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, “Yêu tinh đó, không giống như tiểu quỷ, thậm chí còn luyện hoá tu vi cho bọn chúng”
Tạ Vũ Tình cau mày nói: “Sao ngươi biết?”
“Còn nhớ bài đồng dao mà tiểu quỷ đó hát không, Muội muội bối trứ dương oa oa…… khỉ nó chết còn chưa đến 2-3 tuổi, cũng không được ra ngoài, sao có khả năng nhớ được nhiều ca từ như vậy.
Con người sau khi chết đi có thể nhìn thấu mọi chuyện, nhưng ai cũng biết có một số thiên địa đại đạo (đạo lý hiển nhiên😌), là người hay quỷ, dù có tài năng đến đâu cũng không thể tự thu nạp kiến thức mà mình không hiểu, cho nên, bài đồng dao kia nhất định là có người dạy. Ngoại trừ con yêu đó ra, tôi cũng không thể nghĩ được là ai khác.”
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, “Nói vậy, xem ra yêu tinh kia rất khó đối phó?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nếu nó thực có tu vi thâm hậu, sẽ không bỏ chạy ngay lúc đó, đặc điểm lớn nhất của yêu tinh, chính là quỷ kế đa đoan, đến lúc đó cẩn thận đề phòng hơn thì được rồi.”
Lão Quách đã bố trí xong trận pháp, gọi Diệp Thiếu Dương qua đó nghiệm thu:
Dẫn Hồn Đạo được tạo thành bởi hồng tuyến cùng Hạnh hoàng giác kỳ, bên trong dùng tro hương viết một chữ “Thân” (申)thật lớn.
Phía cuối Dẫn Hồn Đạo là một pháp đàn, trên có đặt bức hoạ của Vu Khiêm, trong cùng là một cái chậu sứ màu vàng, bên cạnh bày một đống lớn tiền vàng, hai bình nước khoáng đựng đầy pháp thủy, cùng một chiếc cối xay.
(*Chú thích: Vu Khiêm 于谦 hay còn gọi Vu Thiếu bảo là nhà chính trị cũng như quân sự nổi tiếng thời Minh)
“Làm gì đây?” Tạ Vũ Tình nhìn cối xay, tò mò hỏi.
“Cối xay, đương nhiên là để làm sữa đậu nành.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Đừng có nói linh tinh, ta hỏi bày cối xay ở đây làm gì, ngươi định làm sữa đậu nành ở đây à?” Tạ Vũ Tình trừng mắt lườm hắn một cái.
“Có câu: Hữu tiền năng sử quỷ thôi ma - Có tiền có thể sai được quỷ xay cối”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào đống lớn tiền giấy dưới chân, “Đến lúc đó tôi nhờ cô hoá vàng mã, cô phải đốt liên tục không ngừng, lửa không thể bị tắt, tiểu quỷ sẽ không ngừng đẩy cối xay, nghiền nát hết oán khí trên người bọn chúng, đây là pháp thuật hóa giải oán khí lệ quỷ của Đạo gia.”
Tạ Vũ Tình nghe xong, ngơ ngẩn nói: “Vậy rốt cục tiểu quỷ đó xay cối hay là bị nghiền đây?”
“Đẩy là nó, mà bị xay cũng chính là nó. Cái này gọi là lấy mỡ nó rán nó, tự thân gột sạch oán khí……” Diệp Thiếu Dương vuốt cằm, tỏ vẻ đắc ý.
Tạ Vũ Tình trợn mắt nói: “Có phải ngươi ở chung với thư sinh kia lâu quá, nên đã biến thành ngốc nghếch hay không.”
“Khụ khụ, có phải lúc nào tôi cũng ra bộ thế đâu, hà tất phải bóc tẩy tôi vậy chứ.”
Diệp Thiếu Dương vốn định giữ Lão Quách lại, đến lúc đó vạn nhất kia yêu tinh kia tới, thì cũng có thêm người hỗ trợ, nào ngờ Lão Quách nói là tối nay tổ chức sinh nhật cho lão bà, bất luận thế nào cũng phải về.
“Tiểu Ngư tối nay cũng ở nhà, hai mẹ con nó bảo ta gọi cho đệ, vốn đang định gọi điện mời qua nhà, nhưng xem tình huống này có lẽ đệ không đi được rồi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, có chút ngại ngùng, “Sao huynh không nói sớm, nếu không đệ đã không gọi huynh đến rồi, khiến huynh bỏ lỡ việc ở nhà.”
“Lỡ cái rắm, chẳng qua là sinh nhật thôi mà, đâu phải đại sự gì.” Lão Quách liền nói, “Đúng là đàn bà rách việc, còn học đòi lũ trẻ trâu tổ chức sinh nhật nữa chứ……”
Diệp Thiếu Dương cười ha ha, nói: “Đệ ghi âm rồi đó nha.”
“Ta đi đây!” Lão Quách thu thập vật dụng, mới đó đã bỏ chạy mất tiêu.
“Thay đệ chúc đại tẩu sinh nhật vui vẻ nha, ngày mai rỗi rãnh đệ qua nhà tìm huynh!”
“Hai vợ chồng bọn họ đúng là đáng ngưỡng mộ, bao năm vẫn còn ân ân ái ái.” Tạ Vũ Tình nhìn theo Lão Quách, nói.
“Hắc hắc, không ân ái thì sao mà đẻ ra con gái xinh đẹp thế.”
Tạ Vũ Tình trợn mắt, “Với đức hạnh này của Lão Quách, không phải ta muốn hạ nhục huynh ấy, nhưng ta không tin con gái Lão Quách có thể xinh đẹp a.”
“Không tin ngày mai cùng tôi tới nhà huynh ấy, cô bé Tiểu Ngư, mới 16 hay 17 tuổi gì đó, chà chà……”
Tạ Vũ Tình lập tức lườm hắn, “Đến trẻ vị thành niên cũng không buông tha, đồ biến thái!”
Diệp Thiếu Dương im tịt.
Tạ Vũ Tình nhìn Dẫn Hồn Đạo, có chút lo lắng nói: “Ngươi làm dềnh dang như vậy, tiểu quỷ kia liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, nhỡ nó không chịu đi vào thì sao?”
“Không thể nào, cô không thấy được âm vật, quỷ không thấy được pháp khí. Vật chúng ta có thể nhìn, quỷ lại không thấy được, cho nên khi pháp sư bắt quỷ hàng yêu, nếu có thể bày trước trận pháp thì nhất định sẽ bày.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Hơn nữa, bất kể tiểu quỷ này từ đâu tới, nhất định sẽ bước vào Dẫn Hồn Đạo, đây chính là sự kỳ diệu của trận pháp.”
Tạ Vũ Tình cau mày nói: “Theo như ngươi nói, thì bất kỳ quỷ yêu nào cũng sẽ dễ dàng bị trận pháp vây khốn?”
“Cũng không hẳn như vậy, đạo cao một thước ma cao một trượng, tà vật có tu vi càng cao, năng lực cảm nhận được trận pháp cũng như pháp khí càng mạnh, bất quá cũng có giới hạn. Pháp thuật nhân gian, ưu thế lớn nhất chính là trận pháp và pháp khí, theo tôi được biết, chỉ một người có thể bắt quỷ hàng yêu mà không cần trận pháp.”
“Ai cơ? Là sư phụ ngươi sao?”
“Lão cáo già rất bảo thủ, bắt tiểu quỷ đều phải bày trận. Coi nhẹ trận pháp, chỉ có tên khác người Đạo Phong đó thôi, bắt quỷ hàng yêu toàn dựa vào tự thân bản lĩnh, trước giờ chưa từng thất bại…” Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói đến chuyện này, hắn cũng thấy cảm khái không thôi.
Tạ Vũ Tình nói: “Ta thấy... chẳng phải ngươi cũng vậy sao? Rất nhiều lần đối phó lệ quỷ hay Thi Vương gì đó, đều là trực tiếp đấu pháp, cũng không cần bày trận a.”
“Đó là trường hợp tham chiến đột xuất, chẳng còn biện pháp nào khác, trong tình huống có thể bày trận, tôi tuyệt sẽ không làm bậy, tôi không phải anh hùng trong truyện tranh (😌 chỗ này TT viết là anh hùng manga nha), không muốn lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.”
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Diệp Thiếu Dương bắt đầu hướng dẫn Tạ Vũ Tình đến lúc đó phải làm thế nào, Tạ Vũ Tình ghi nhớ trong lòng.
Hai người trèo lên sân thượng, đóng cửa lại, đi vào trong Dẫn Hồn Đạo, đứng trước pháp đàn, thấy trời đã tối hẳn.
“Bắt đầu thôi.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy, vươn vai mấy cái, châm lửa thắp sáng hương nên xung quanh pháp đàn, dâng hương cầu khấn một lượt trước bức hoạ Vu Khiêm.
Tại đó cầm lên ba tờ giấy bản, gấp thành hình người vô cùng thuần thục, dùng bút chu sa điểm hai mắt, lấy linh phù có chứa tiểu quỷ ra, dán lên hình nhân bằng giấy.
Hình nhân giãy giụa, khua tay múa chân liên hồi, ngũ quan do bút chu sa vẽ trở nên dữ tợn, lộ ra hình quỷ, nghiến răng bặm môi doạ Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, dùng một sợi hồng tuyến xỏ tiền Ngũ Đế buộc vào cổ người giấy, ép hồn phách ra ngoài, hóa một chén nước bùa, uống một ngụm, phun lên người hình nhân.
Tiếp đó, hơ người giấy trên lửa nến, một tiếng thét vang lên.
“Á… á...!” Người giấy tay chân vặn vẹo, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, miệng vẫn lầm rầm, từng luồng quỷ khí từ trên mình người giấy toát ra, ngăn cản ngọn lửa thiêu đốt.
Tạ Vũ Tình đứng một bên nhìn vậy, có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Có thể đừng giết chết nó hay không?”
“Muội muội của nó nhất định sẽ tới cứu.” Diệp Thiếu Dương nói xong chưa lâu, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tới rồi.”
Tạ Vũ Tình lập tức quay đầu nhìn xung quanh, thấy có một bé gái rất nhỏ, còn chưa đầy một tuổi, trên người mặc một bộ quần áo trẻ em nhăn nhúm dơ bẩn, đang đi lại quanh quẩn bên ngoài Dẫn Hồn Đạo.
Tuy bộ dáng bé xíu, nhưng bé gái này bước đi vô cùng vững vàng, trước ngực còn ôm một con búp bê vải, vừa đi, vừa mơ hồ nhìn tứ phía.
“Ca ca! Ca ca ở đâu, sao muội không nhìn thấy ca ca. “Búp bê đừng sợ, chị mang em đi tìm ca ca……” cô bé ôm chặt búp bê vải trong tay, chưa đầy một tuổi mà tiếng nói chuyện lại rất rõ ràng.
Cô bé quanh quẩn ngoài Dẫn Hồn Đạo một hồi, dừng lại trước lối vào, không tự chủ được tiến đến, đột nhiên mơ hồ thấy được Diệp Thiếu Dương cầm người giấy trong tay, khuôn mặt nhỏ xíu lộ vẻ dữ tợn, phát ra tiếng kêu kỳ quái, xông về phía hắn.
Tạ Vũ Tình vội rút súng chu sa, nép vào phía sau Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương một tay nắm chặt người giấy, tay còn lại rút Đào Mộc Kiếm từ đai lưng, ngồi dưới đất bất động, vô cùng bình tĩnh chờ đòn tấn công của tiểu quỷ.
Diệp Thiếu Dương không dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bởi hắn lo nhất thời thất thủ, sẽ đánh nát hồn phách tiểu quỷ, do đó mới không lấy dùng.
Diệp Thiếu Dương căn đúng thời cơ, nhằm ngay yết hầu tiểu quỷ, một kiếm đâm tới, búp bê vải trong tay tiểu quỷ đột nhiên bay ra, hai mắt loé hồng quang, vẻ mặt còn hung tợn hơn cả tiểu quỷ.
Con búp bê vải này, quá nửa là bị nhiễm oán khí trên người tiểu nữ quỷ, đã biến thành tà linh.
Diệp Thiếu Dương vung kiếm quét ngang một đường, Đào Mộc Kiếm không sắc bén, nhưng dựa vào cương khí của hắn, chém đứt búp bê vải thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất, tà khí tiêu tán.
“Muội muội... muội muội!” Tiểu nữ quỷ gào khóc, thắt ruột thắt gan.
Diệp Thiếu Dương cũng có chút không đành lòng, nhưng nếu không làm vậy, sẽ không có cách nào chặt đứt tâm tư lưu luyến của tiểu quỷ, bài trừ oán khí bất lợi, lập tức đứng dậy, tay kẹp một tấm linh phù, đánh về phía đầu tiểu nữ quỷ.
Tiểu nữ quỷ bộc phát quỷ khí, quyết liều mạng, nhưng bất quá nó chỉ là oán linh cấp bậc quỷ hồn, thực lực hai bên cách nhau quá xa, hồn phách chạm vào linh phù, chưa đầy ba giây đồng hồ, đã bị hút vào trong đó.
Diệp Thiếu Dương theo đúng cách thức, chuyển hồn phách tiểu nữ quỷ lên trên người giấy, tụ cùng một chỗ với ca ca của nó, dùng Thái Ất Phất Trần quấn quanh cổ, xuất ra ba hồn, hợp lại thành hình, chỉ chừa lại bảy phách bên trong người giấy, nhanh tay ném vào trong phía cối xay.
Tiếp đó, tay trái bắn ra hai sợi hồng tuyến, lần lượt buộc bảy phách của hai anh em, tạo thành quỷ ảnh, miệng niệm tâm chú, tay trái dịch chuyển, dẫn giải hai tiểu quỷ đi về phía cối xay, quay sang ra hiệu với Tạ Vũ Tình đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh.
Lúc này, Tạ Vũ Tình mới sực nhớ tới nhiệm vụ chính của mình, vội vàng đi tới, đổ nước khoáng trong hai bình pháp thủy vào trong cối xay, bắt đầu đốt tiền giấy trong chậu sứ màu vàng.
Tro bụi bay về phía cối xay, tựa như một luồng gió xoáy ngả nghiêng cuộn lên, bao chùm lấy toàn bộ cối xay lẫn hai tiểu quỷ ở bên trong.
Diệp Thiếu Dương ép hai con tiểu quỷ, nắm lấy tay cầm, bắt đầu xay cối.
“Á, á……” bên trong cối xay, không ngừng phát ra tiếng thét chói tai của hai tiểu quỷ, tuy nhiên tam hồn bản thể của bọn chúng, do bị phong bế Ngũ uẩn (😌bao gồm: sắc, thụ, tưởng, hành, thức), nên chỉ có thể chịu sự sai khiến của Diệp Thiếu Dương, không ngừng đẩy cối, xay nát bảy phách của chính mình.
Nguyên thần của quỷ tồn tại trong ba hồn, còn tu vi cùng oán khí đều nằm trong bảy phách, nhưng ba hồn cùng bảy phách không thể tách lìa trong thời gian dài, bằng không bảy phách vì thiếu sự khống chế của nguyên thần, sẽ dần dần tiêu tán, ba hồn cũng sẽ trở thành bán hồn quỷ.
Diệp Thiếu Dương lợi dụng trận pháp chi thuật, tạm thời rút bỏ ba hồn của bọn chúng ra, dùng cối xay nghiền nát bảy phách.
Tuy Lão Quách không nói, nhưng Diệp Thiếu Dương biết, chiếc cối xay này nhất định phải dùng hơn trăm năm trở lên, không biết đã nghiền nát bao nhiêu ngũ cốc, mỗi một đường vân vết xước trên đó đều bám đầy ngũ cốc tinh khí, có công hiệu hun hồn.
Về nguyên lý, công năng của cối xay chính là chuyển hóa, có thể loại trừ tạp chất trong ngũ cốc, tích trữ tinh hoa, nếu dùng làm pháp khí, có thể nghiền nát quỷ hồn, tiêu trừ oán khí lệ khí.
Đốt tiền giấy, cũng là một phần của Khu ma trận, dùng khói hun nướng hồn phách, được hưởng cúng tế, có thể khiến Khu ma trận phát huy hiệu quả nhanh chóng.
Cùng với sự chuyển động của cối xay, bên trong bắt đầu phát ra thanh âm vỡ nát, từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Tạ Vũ Tình nghe vậy, quả thực có chút không đành lòng, cố ép bản thân phải bình tĩnh trở lại, nhớ kỹ lời Diệp Thiếu Dương dặn, không ngừng đốt vàng mã, thúc giục hai tiểu quỷ không ngừng xay cối.
Nước tinh khiết từ lỗ nhỏ trên cối xay chảy ra, bị oán khí tiêm nhiễm nên hoá thành màu đen, chưa rớt xuống đất, đã biến mất tiêu……
“Nhất thời sân niệm sinh, tam khắc bất đắc đình, sinh nan lập nhân gian, tử bất nhập thanh minh, ngã kim thỉnh pháp chỉ, khai đàn độ u hồn, Tử Vi Đại Đế liên mẫn chung sinh, nhất kinh độ kiếp nhân quả minh chứng……”
Diệp Thiếu Dương rung động hồng tuyến, không ngừng tác pháp……
Mười lăm phút sau, mấy bó giấy đã sắp thiêu xong, hai tiểu quỷ đẩy cối xay động tác càng ngày càng chậm, pháp thuỷ từ cối xay chảy ra cũng dần thanh triệt, không còn chứa oán khí, tiếng quỷ khóc ma gào cũng ngừng lại.
Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, bảo Tạ Vũ Tình đốt nốt chỗ giấy còn thừa, chờ lửa tắt hẳn, dùng hai tấm phù lót đáy chậu sứ, đặt trươc cối xay, thổi mạnh một hơi vào đống tro bụi.
Trong nháy mắt đã bụi tung lên, ba hồn bắn vào người hai tiểu quỷ.
Diệp Thiếu Dương tháo hồng tuyến trên người hai tiểu quỷ ra, hét lớn một tiếng: “Mau vào đi!”
Hai con tiểu quỷ ngoan ngoãn chui vào lỗ nhỏ trên cối xay, hợp thể với bảy phách của mình.
Diệp Thiếu Dương dán một tấm linh phù phong bế lỗ, chờ đến khi phù ấn trên linh phù sáng lên, liền thu lại, tháo linh phù xuống, một lần nữa quay trở lại trước pháp đàn, dặn dò Tạ Vũ Tình: “Bọn chúng mới vừa hợp thể với hồn phách, quỷ lực rất yếu, giữa chừng không được xảy ra sự cố, tôi còn bận siêu độ bọn chúng xuống Âm Ty, cô đừng quấy rầy tôi nha”
Nói xong chắp tay trước ngực, kẹp tấm linh phù, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú siêu độ.
Thời khắc sắp hoàn thành, bất chợt cảm thấy trước mặt có bóng người di chuyển, mở mắt ra, thấy Tạ Vũ Tình đang đứng ở trước mặt, khom lưng nhìn mình, mở miệng thổi một hơi.
“Cô làm gì vậy?!” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nghi thức siêu độ bị gián đoạn, nên thất bại.
Diệp Thiếu Dương tạm thời thu lại hai tiểu quỷ vào trong linh phù, vừa muốn đứng dậy, Tạ Vũ Tình đột nhiên nhếch miệng cười, “Ta muốn ngắm ngươi a, bộ dáng vừa rồi của ngươi thật là soái ca.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, trong lòng khó hiểu, đây không phải là tác phong của cô, từ khi nào Tạ Vũ Tình lại biết khen mình thế chứ?
Tạ Vũ Tình đột nhiên nhào vào người hắnhai tay ôm cổ hắn, giọng nói ỡm ờ: “Ta muốn thử xem, ngươi có động lòng chút nào với ta hay không...”
“Cô bị điên à!”
“Đúng, ta bị điên đó.”
Tạ Vũ Tình cười lả lơi, vừa nói vừa đưa tay cởi cúc áo.
Diệp Thiếu Dương trông thấy cảnh tượng nóng bỏng đến độ xì máu này, vội vàng vươn tay đem kéo áo cô lại, Tạ Vũ Tình liền bắt lấy hai tay hắn, để lên ngực mình.
Sau đó hai tay nâng mặt hắn, dí sát miệng vào, Diệp Thiếu Dương vội vàng dùng một bàn tay chắn lại, giằng ra, ngơ ngác nhìn cô, đầu óc trống rỗng, thầm nghĩ: cái quái gì đang xảy ra thế này!?.
“Ngươi không thích ta phải không,” Tạ Vũ Tình che mặt khóc oà lên, “Ta muốn tự tử!”
Nói rồi, xoay người chạy về phía mép sân thượng.
Diệp Thiếu Dương bất chợt phục hồi lại tinh thần, một bước lao tới.
Nhưng rốt cuộc vẫn chậm mất một nhịp, Tạ Vũ Tình đã từ mái nhà nhảy xuống!
Diệp Thiếu Dương chẳng kịp nghĩ nhiều, chạy như bay tới, chân móc vào lan can, nhoài người bắt lấy bàn tay Tạ Vũ Tình, nhẹ nhàng thở phào một hơi, dùng sức kéo lên trên.
Tạ Vũ Tình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn cười một cách tà ám, hai mắt đỏ ngầu như máu!
“Đại pháp sư thực khó lường, sao không bay nữa đi!” Một giọng nữ nhân nhẹ nhàng, từ miệng Tạ Vũ Tình trong phát ra.
Ngay tức khắc, Diệp Thiếu Dương cảm thấy thân mình nặng chĩu, bàn chân trụ không xong, liền cùng Tạ Vũ Tình rơi xuống, trong lúc tình thế cấp bách, tay trái rút dây Câu Hồn, ném lên trên mái nhà.
Đầu Dây Câu Hồn móc vào lan can.
“Khà khà…… Đại pháp sư thủ đoạn lợi hại nha.”
Trong mắt Tạ Vũ Tình hồng quang chợt lóe, toàn thân run rẩy, một đạo hư ảnh từ trong thân thể cô chui ra, theo cánh tay hai người leo lên.
Toàn thân trắng như tuyết, phía sau hai chân thò ra cái đuôi bóng mượt, là một con bạch hồ!
Thì ra là Hồ Tinh!
Hồ Tinh nhảy lên mu bàn tay của Diệp Thiếu Dương ngồi, nhếch miệng cười giống như con người, nhìn qua vô cùng tà ác, miệng nói tiếng người rành rọt:
(Hết chương)
Hay quá ❤️❤️❤️ Cảm ơn jess nhiều nhiều ☺️
ReplyDeletehồ tinh là yêu quái mà hư quá toàn thích trai đẹp soái ca như DTD thôi
ReplyDeleteTuyệt vời chị ạ :))
ReplyDelete