Chương 838

MẶT QUỶ TRONG GƯƠNG

Âm thanh mơ hồ, nhẹ nhàng hát bài đồng dao nghe thực cổ quái, ngữ điệu vô cùng quỷ dị.

Tạ Vũ Tình toàn thân lập tức nổi da gà, tuy biết ở đây có quỷ, nhưng không ngờ lại rõ ràng đến vậy.

Vừa định tiến một bước thì lại nghe thấy tiếng hát…… vội quay đầu, khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương khẽ cau mày, đưa trường minh đăng cho cô cầm, chầm chậm đi lên trên lầu.

Giữa tầng hai là một phòng chứa quần áo, hai bên trái phải là phòng ngủ, cửa phòng đều đóng, âm thanh vọng ra từ căn phòng bên phải.

Diệp Thiếu Dương giơ tay đẩy cửa ra, tiếng hát đột nhiên im bặt.

Phòng ngủ cũng được kéo rèm kín mít, không gian tương đối nhỏ, còn u ám hơn cả dưới lầu.

Liếc mắt nhìn qua một lượt, không thấy có quỷ, nhưng cảm nhận được một luồng âm khí ập vào mặt, Diệp Thiếu Dương không hề sợ hãi, trực tiếp đi vào.

Tạ Vũ Tình cầm đèn đi phía sau, trong lòng có chút hồi hộp, không dám quay đầu lại.

“Đã nói với cô nhiều lần rồi, tới những chỗ như thế này không được quay đầu lại!”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng quan sát quanh một lượt, phát hiện trong phòng bài trí rất đơn giản: Một chiếc giường nệm, một cái bàn học, một tủ áo có gương, cùng mấy thứ đồ vật linh tinh...

“Quỷ…… quỷ ở đâu?”

“Ở sau lưng cô kìa!”

“Á!” Tạ Vũ Tình nhảy dựng lên, bỗng nhiên quay đầu lại, chẳng thấy gì cả, tức giận tung chân đá vào mông Diệp Thiếu Dương một cái.

“Đến nơi thế này, ngươi còn dám đùa giỡn à!”

“Vừa rồi rõ ràng sau lưng cô a, giờ không thấy đâu nữa.”

Tạ Vũ Tình biết hắn nói nhăng nói quậy, cả giận mắng: “Mau đi tìm đi, ta không muốn ở đây lâu đâu!”

Diệp Thiếu Dương xoa xoa mông, rút Thái Ất Phất Trần từ đai lưng ra, cúi người phủi phủi mặt đất mấy cái, trong đám bụi bẩn bay mù mịt, bề mặt xuất hiện mấy dấu chân trần, màu đỏ tươi, vẫn còn ẩm ướt, giống như dùng sơn đỏ in xuống đất vậy.

Dùng Thái Ất Phất Trần phủi thêm một đoạn, càng hiện ra nhiều dấu chân, lộn xộn chồng chéo lên nhau.

“Mang đèn qua đây.”

Tạ Vũ Tình hơi bất ngờ, vội vàng cầm trường minh đăng qua đó, hai người cùng nhau ngồi xổm xuống đất quan sát:

Có hai dấu chân khác nhau, một lớn một nhỏ, Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua nói: “Dấu chân nhỏ kia, là của đứa trẻ không quá 1 tuổi, còn dấu chân lớn hơn cũng không vượt quá 3 tuổi. Khớp với tuổi của hai đứa trẻ bị chết, nhất định không sai đâu...”

Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Làm sao tìm được bọn chúng đây?”

Diệp Thiếu Dương vừa ngẩng lên, vẻ mặt lập tức ngưng trọng, chậm rãi nói: “Phía sau cô kìa...”

“Cái gì!” Tạ Vũ Tình mắng, “Đừng có đùa dai thế nha!”

“Lần này là thật a...” Diệp Thiếu Dương từ từ đứng dậy, đưa tay sờ vào đai lưng, dường như lo đối phương sẽ chạy trốn, liền nói “Cô đừng có nhúc nhích!”

Vừa lúc đối diện chính là chiếc tủ quần áo, bề mặt có gắn kính, xuyên thấu qua mặt gương, Tạ Vũ Tình chợt nhìn thấy, một tiểu hài tử đang đứng phía sau mình, toàn thân trắng toát, hai mắt đen láy, miệng đỏ như tô son.

Vẻ ngoài đứa bé này không kinh khủng đáng sợ như mấy con cương thi, lệ quỷ họ đã từng thấy trước đó, càng không thể so với đám Nhân diện yêu thi dưới mộ cổ.

Tuy nhiên loại quỷ thông thường này, chính vì gần giống như lúc còn sống, nên sẽ càng làm người ta không rét mà run.

Tạ Vũ Tình tim đập hỗn loạn, nhưng nhớ đến lời dặn của Diệp Thiếu Dương, không dám manh động, thông qua mặt gương phản chiếu, nhìn thấy quỷ hài tử kia ghé đầu đến sát tai mình, thè đầu lưỡi đỏ lòm, dường như đang muốn liếm láp.

“Thiên địa vô cực!”

Diệp Thiếu Dương giơ tay lên, ném một nắm đậu đồng vào mặt quỷ hài tử, một luồng khói trắng bốc lên kèm theo tiếng “xèo xèo”.

Quỷ hài tử hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng không lùi lại mà tiến tới, giơ hai tay lên, vồ Tạ Vũ Tình.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy tay cô, dùng sức kéo về phía mình, kết quả vì Tạ Vũ Tình quá sợ hãi, thuận thế lao về phía trước, Diệp Thiếu Dương phản ứng không kịp, bị cô nhào vào người, vừa lúc phía sau là giường, hai người ôm nhau ngã lăn trên đó.

Diệp Thiếu Dương chỉ kịp kêu một tiếng “không xong”, muốn bò dậy, nhưng bị đè chặt phía dưới, nhất thời không thể cựa quậy, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy quỷ hài tử đang bám trên lưng Tạ Vũ Tình, nhìn mình chằm chằm, thè đầu lưỡi, định liếm gáy Tạ Vũ Tình.

“Nghiệt chướng!” Diệp Thiếu Dương tay bấm pháp quyết, đánh ra một chưởng, quỷ hài tử bất ngờ tụt xuống phía dưới tránh né.

Tạ Vũ Tình cố sức vùng dậy, Diệp Thiếu Dương tay trái ôm eo cô, kéo sát vào người mình, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”

Nếu bây giờ cô cử động, thì khoảng trống giữa cô và hắn, cũng đủ để tiểu quỷ chui vào trong cơ thể, tuy mình có thể dễ dàng ép nó ra ngoài, nhưng bị quỷ bám vào người chẳng phải chuyện tốt, sẽ sinh bệnh hay bị xui xẻo dài dài.

Quỷ hài tử kia bò lên lưng Tạ Vũ Tình, đầu khẽ lúc lắc, hai tay ôm eo cô, trên người toả ra ánh sáng màu xanh lục.

Quỷ bắc cầu, đây là điệu bộ thường thấy khi quỷ muốn nhập thân.

Diệp Thiếu Dương hai tay hợp lại thành chưởng đánh ra, tiểu quỷ phản ứng cực nhanh, không ngừng di chuyển trên lưng Tạ Vũ Tình, tìm kiếm cơ hội nhập thân.

Diệp Thiếu Dương toàn thân bị đè, hai tay không thể linh hoạt, bắt nửa ngày cũng không trúng, biến thành sờ mó lung tung sau lưng Tạ Vũ Tình.

Tạ Vũ Tình giống như một con rối, nằm ép trên người hắn, không dám cử động, thấy vậy liền nói: “Vẫn chưa xong việc sao?”

“Nhanh thôi, cô đừng nhúc nhích là được!”

Vừa mới dứt lời, nhớ ra tư thế lúc này của hai người, câu nói này của hắn, quả thực tiêu hoá không nổi.

Bất quá tình thế bắt buộc, cũng không rảnh lo nhiều như vậy, lập tức tập trung tinh lực, tiếp tục đối phó tiểu quỷ.

Tiểu quỷ thấy Diệp Thiếu Dương thủ đoạn cao minh, truy kích hung tợn, biết không có cơ hội nhập thân, giận dữ trừng mắt lườm hắn một cái, bò về phía chân Tạ Vũ Tình.

“Giờ lại muốn chạy à!”

Diệp Thiếu Dương đã sớm đợi cơ hội này, lập tức hai tay xếp lại, tạo thành Chưởng tâm lôi, nhắm chuẩn mục tiêu, dùng sức chụp lấy hai vai tiểu quỷ.

“Á……” Tiểu quỷ hồn thân run lên, quỷ khí trong cơ thể toát ra, cố giãy giụa hòng trốn thoát.

Nhưng dựa vào chút tu vi này của nó, sao có thể chống cự Diệp Thiếu Dương, chẳng khác gì châu chấu đá xe. Diệp Thiếu Dương hai tay dồn lực, tiếp tục đè nó lại, thu vào trong lòng bàn tay, sau đó hai tay mỏi rã rời theo bản năng buông thõng xuống, miệng thở hổn hển.

“Xong rồi.”

Tạ Vũ Tình cũng hít sâu một hơi, vô lực gục vào người Diệp Thiếu Dương, một làn khói nhẹ bay ra.

Nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt có chút ngượng ngùng.

“Sao thế?”

“Ngươi có thể bỏ tay ra chưa?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lúc này mới nhận ra hai tay mình đang ấn lên hai vật mềm mềm, toàn thân run rẩy, vội vàng nhấc người lên, đỏ mặt tía tai, “Không liên quan đến tôi a, chỉ vì bắt quỷ thôi!”

“Dù sao ngươi cũng đúng là một tên lưu manh.” Tạ Vũ Tình lườm hắn một cái, lồm cồm bò dậy.

Diệp Thiếu Dương cũng vội đứng lên, lòng cảm thấy ấm ức, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy tấm gương phía sau cô bắt đầu rỉ máu, dần hình thành một khuôn mặt dữ tợn, liền hét lên: “Phía sau có quỷ!”

“Á!” Tạ Vũ Tình vội lao về phía trước, bổ nhào vào người hắn.

Chiếc giường này không có chăn đệm, cứng như đá, phần lưng của Diệp Thiếu Dương đập xuống đau điếng, kêu lên một tiéng, đẩy cô qua một bên, tiến đến phía trước tủ quần áo, nhìn vết máu trên mặt gương, là một khuôn mặt kỳ quái, giống như con vật nào đó, nhưng rất trừu tượng, nhìn không được rõ, đang dần dần tan biến.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894