Chương 836
BỘ DÁNG HẮN THỰC KỲ QUÁI
Trên đường về, Kim Oánh cùng bạn trai vừa đi, vừa kể lại câu chuyện thú vị về kiếp trước kiếp sau của Diệp Thiếu Dương.
Bạn trai cô nghe xong cũng bật cười, nói: “Nếu là em, em có muốn cùng người lại tình xưa, bỏ rơi anh hay không?”
“Phải xem đối phương thế nào đã, nếu là một soái ca phú nhị đại, có lẽ em sẽ suy nghĩ lại đó nha!”
(*Phú nhị đại: hay còn gọi là thế hệ giàu có thứ 2 ở TQ, ý chỉ những cô chiêu cậu ấm được thừa hưởng gia sản kếch xù từ cha mẹ😌)
Kim Oánh vỗ gáy một cái, “Tí quên, anh ta là quỷ, chẳng phải phú nhất hay phú nhị gì đó, vậy... chúng ta vẫn là hợp đôi quá đi.”
Hai người khoác tay nhau, thoải mái cười ha ha.
Vừa ngẩng đầu, thấy trước mặt có một người đang đi tới: Tướng mạo soái ca, thân mặc cổ trang, nhìn qua rất giống thư sinh thời xưa, vẻ mặt thất thần, không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Người yêu kiếp trước của em, không chừng chính là người thời xưa vậy đó……” Bạn trai buông câu nói đùa, quay đầu nhìn lại, phát hiện Kim Oánh đang ngơ ngần nhìn người kia chằm chằm.
Thư sinh kia cũng dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn cô không chớp mắt, rồi nhẹ nhàng đi lướt qua nhau.
“Khụ khụ, soái ca đó nha.” Bạn trai cô cố ý trêu đùa.
“Không phải vậy, chỉ là em bỗng cảm thấy người này... vô cùng quen mặt.” Kim Oánh nghiêng đầu.
“Nhất định là diễn viên truyền hình, bằng không sao lại ăn mặc như vậy.”
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại.
“Bộ dáng của anh ta rất kỳ lạ, cứ ngây ngây ngốc ngốc.” Bạn trai cô cười nói.
Kim Oánh quay đầu, cùng bạn trai tiếp tục đi.
Bạn trai cô bắt đầu nói về chuyện mua sắm vật dụng đồ đạc, Kim Oánh dường như bỏ ngoài tai, ngơ ngẩn thất thần, rồi bất chợt quay đầu nhìn lướt qua, vừa lúc thư sinh kia cũng quay lại nhìn cô, hai hàng lệ chảy ròng ròng.
Kim Oánh trong lòng nôn nao, muốn nhìn kỹ hơn nữa, thư sinh kia hướng cô vẫy vẫy tay, đi vào đường lớn,hoà lẫn vào biển người mênh mông.
Cuối cùng cũng không thấy đâu nữa. Kim Oánh thấy lòng mình hụt hẫng, tựa như vừa mất đi thứ gì đó, cảm giác tim nhói đau, nhưng cũng thực nhẹ nhàng.
Ngồi yên tại nhà hàng một hồi, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại ủa Tạ Vũ Tình, nói việc ở cổ mộ đã xong xuôi, đang trên đường về Thạch Thành, muốn hắn về nhà chờ, lát nữa có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Chu Tĩnh Như phải về công ty, vì thế lái xe đưa hắn về đến dưới lầu.
“Ngày mai tôi sẽ bảo Kim Oánh liên lạc, giao chìa khoá căn hộ tận tay huynh, huynh cứ dọn vào ở trước đã rồi hãy nói.” Chu Tĩnh Như chỉ chỉ vào khu nhà hắn đang ở, “Để huynh không phải ở nơi tồi tàn như vậy a.”
Diệp Thiếu Dương quay sang cười với cô, trong lòng thật vui, chỉ là khi nghĩ đến căn hộ mới tuy đã được thiết kế nội thất, nhưng vẫn chưa có đồ đạc gia cụ, trong lòng không khỏi buồn bực.
Về đến nhà thuê, Diệp Thiếu Dương tìm kiếm khắp nơi, không thấy Lâm Tam Sinh đâu cả, trong lòng cũng có chút lo lắng, bất quá nghĩ lại, vào thời khắc này, nhất định hắn muốn một mình yên tĩnh.
600 năm mòn mỏi đợi chờ tìm kiếm, cuối cùng người mình yêu lại trở thành vợ người khác…… Việc này với bất kỳ ai mà nói, đều là một đả kích vô cùng lớn.
Bất quá, Diệp Thiếu Dương tin hắn sẽ quay về.
Đợi khoảng nửa giờ, Tiểu Mã cùng đám người Tạ Vũ Tình và Dưa Dưa cuối cùng cũng vội vã trở về.
Tạ Vũ Tình với Tiểu Mã đều giống như mới chui từ lò than ra, toàn thân lấm lem bụi than, trên mình còn vương thi khí nồng đậm.
“Xử lý thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Xong hết rồi, đám Nhân diện yêu thi đó cũng thật khó giải quyết, may mà bọn tôi bày trận, người lại đông. Hơn nữa, còn có bổn Thiên sư ở đây……”
Tiểu Mã làm bộ thở dài, “Làm Thiên sư thực không dễ a, bắt quỷ hàng yêu đúng là vất vả...”
Diệp Thiếu Dương giơ chân đá qua, Tiểu Mã vội né tránh.
“Tứ Bảo đâu?” Không thấy Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng.
“Hắn từ cổ mộ ra ngoài, quay lại khách sạn chuẩn bị một chút, rồi lập tức quay về Ngũ Đài Sơn, dùng Âm Huyết Linh Chi cứu sư phụ hắn, nói xong việc sẽ lại đây tìm cậu. Còn Quách lão tự mình về nhà rồi.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, ánh mắt lướt qua Dưa Dưa cùng mấy quỷ phó yêu phó của mình.
“Ta thiếu nước, muốn đi ngâm mình một lát.” Quả Cam nói xong chui tọt vào WC.
“Tôi vào cùng cô.” Tạ Vũ Tình chẳng hề để ý, liền chui vào theo.
Trần Lộ trêu chọc Diệp Thiếu Dương một hồi, cuối cùng cũng chui vào Âm Dương Kính nghỉ ngơi.
Tuyết Kỳ giờ đã thành quỷ thi, có thân xác, không thể vào trong Âm Dương Kính như trước, nhất thời không biết phải làm thế nào, đứng im một chỗ, vẻ mặt quẫn bách.
“Cô có thể ở tạm phòng tôi.”
Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi đã mua căn hộ mới, dành cho cô một phòng, cô có thể bố trí thành Âm Sào, trường kỳ tu luyện.”
Tuyết Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, đi vào phòng ngủ của Diệp Thiếu Dương.
“Con bà nó, Tiểu Diệp Tử... cậu mua nhà rồi à?” Tiểu Mã kích động chộp lấy tay Diệp Thiếu Dương, hỏi han tình hình cụ thể.
Diệp Thiếu Dương nói qua một lượt chuyện của Lâm Tam Sinh, Tiểu Mã nghe xong cũng buồn bã không thôi.
“Chờ lát gặp lại hắn, tôi sẽ cùng hắn tâm sự, bất quá mấy chuyện thất tình, vẫn phải dựa vào chính bản thân hắn vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Tiểu Mã đảo mắt, “Bất quá...chúng ta có nhà riêng, thật là tin tốt nhất trong ngày a .”
“Chú ý... dùng từ cho đúng nha,” Diệp Thiếu Dương không muốn bị cậu ta vơ vào, “Là nhà của tôi, chẳng liên quan gì đến cậu.”
Tiểu Mã ngồi xuống cạnh hắn, vẻ mặt nịnh nọt, cười cười.
“Của cậu cũng là của tôi mà, huynh đệ chúng ta sao phải phân chia rõ ràng như vậy. Nếu tôi có xe, có nhà, cậu cứ tùy tiện dùng thoải mái!”
“Hứ, cậu có trước đi rồi hẵng nói!”
“Cái đó tôi không có, nhưng có tấm lòng a.” Tiểu Mã vỗ vỗ ngực. “Huynh đệ chúng ta sống chung bấy lâu, từ khi nào cậu trở nên keo kiệt với tôi như vậy!”
“Cậu cũng hào phóng quá đấy nhỉ.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt, nhớ đến lần duy nhất cậu ta mời mình ăn cái gì đó, hình như là một túi hạt điều cay, đúng rồi... tuy hương vị không tồi, nhưng bất quá cũng chỉ hai đồng một túi……
Tiểu Mã còn đang blah blah. Diệp Thiếu Dương biết tỏng cậu ta muốn gì, nói: “Cậu dọn vào cũng được, nhưng còn Bình Bình thì thế nào? Chẳng phải cậu nói muốn mua nhà sao?”
“Cô ấy... hiện tại cô ấy mới thi đậu nghiên cứu sinh, muốn đi học, nói là chờ sau khi tốt nghiệp rồi mới tính, nên không mua nhà vội.”
Tiểu Mã cười hắc hắc, “Tôi sẽ ở nhà cậu một thời gian, tôi với Quách lão đã bàn qua rồi, sau này tôi cùng huynh ấy đi khai quang, hiện giờ tôi cũng là Thiên sư, sống trong rừng cây, sợ gì không có củi đốt...he he?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghe câu cuối cùng của cậu ta, bỗng cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Đảo mắt qua, nhìn Tiểu Mã nói: “Cậu muốn dọn vào ở cũng được, bất quá trong nhà chưa có gia cụ, giường cũng không có.”
“Mua a, nhà cậu cũng mua rồi, sao không mua đồ đạc?”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì té xỉu, “Nếu tôi còn tiền thì đã chẳng phải nói, tổng cộng tôi có chưa đầy 20 vạn, đã đưa hết cho Tiểu Như rồi, làm gì còn tiền mua đồ đạc dụng cụ. Nếu cậu muốn ở chung, phụ tôi mua đi, đừng nói là cậu không có tiền đó nha!”
Tiểu Mã ngây người, cuối cùng ngập ngừng nói: “Hay là tôi mua trước hai cái giường, cứ ở tạm vậy đã, về sau kiếm được tiền mới nói……”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ.
Lúc này, cửa buồng vệ sinh bật mở, Tạ Vũ Tình cùng Quả Cam trên người mặc áo ngủ giống nhau đi ra.
“Quần áo bẩn quá, nên trên đường tới đây tùy tiện mua hai bộ áo ngủ để thay.”
Quả Cam trực tiếp vào phòng tìm Tuyết Kỳ.
Tạ Vũ Tình đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, ngồi xuống, bắt chéo chân, nói: “Đúng rồi Thiếu Dương, lát nữa mang quần áo của ta đi giặt nha, ta không biết dùng máy giặt của ngươi.” (😂sao DTD nghe như con sen vậy nhỉ!!!)
(Hết chương)
Comments
Post a Comment