Chương 833-834

TIÊU THẤT ĐÍCH ÁI NHÂN
(Người yêu đã mất)

Kim Oánh nghiêng đầu, cau mày suy nghĩ một hồi, nói: “Thực sự không thể nhớ nổi chút nào, Diệp tiên sinh, tôi không nói dối đâu.”

Qua lời cô nói, Lâm Tam Sinh đã đoán được thư sinh kia chính là mình, mặt lộ vẻ kích động tột độ.

Diệp Thiếu Dương dùng ánh mắt ra hiệu, bảo hắn không nên vội vàng, quay sang gật đầu với Kim Oánh, nói: “Tôi tin cô, cứ nói tiếp đi, cô còn mơ thấy gì nữa?”

“Chỉ là một số đoạn ngắn…… tôi không thể xác định, bất quá có một cảnh tượng, đã in sâu trong ký ức của tôi, trên một quảng trường thời cổ đại, tôi nhìn thấy thư sinh đó bị chém đầu, trước lúc hắn chết, còn nhìn tôi khẽ mỉm cười……

Tuy nhiên bộ dáng của hắn không hề đáng sợ, hắn cười thực ôn hoà, không làm tôi kinh hãi, sau khi tỉnh lại, tôi cũng không sợ, chỉ cảm thấy rất quái dị.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã mơ đi mơ lại cùng một giấc mộng như vậy. Đến khi trưởng thành, tôi có đi bác sĩ tâm lý, bác sĩ giải thích: do ngày thường tôi xem quá nhiều phim cổ trang, cho nên trong tiềm thức còn đọng lại chút ấn tượng, mấy thuật ngữ chuyên nghiệp gì đó tôi cũng không nhớ lắm, tuy nhiên tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy……”

Kim Oánh lắc đầu, “Mấy năm nay đã khá hơn rồi, tôi không còn mơ vậy nữa, bất quá chuyện này vẫn luôn ám ảnh trong lòng không thể quên được, tôi rất muốn có một cách lý giải khoa học… à không, cách giải thích hợp lý cho vấn đề này.”

Nói xong, quay sang cười ngại ngùng với Diệp Thiếu Dương, “Thực xin lỗi, gặp Diệp tiên sinh, tôi nhịn không được nên mới nói nhiều như vậy, Diệp tiên sinh thứ lỗi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nếu cô muốn tìm cách lý giải khoa học, thì đã tin lời bác sĩ nói rồi, giải thích của tôi khẳng định không khoa học.”

Kim Oánh hai mắt sáng ngời: “Diệp tiên sinh biết vì sao ư?”

“Rất đơn giản, những việc này, đều là kiếp trước của cô…… hay còn gọi là hồi ức tiền kiếp, còn sót lại trong thần thức của cô, thường ngày cô không nhớ ra, nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, thần thức được giải phóng, những ký ức đó sẽ tái hiện, biến thành mộng cảnh.

Rất nhiều người cũng có tình trạng như vậy, trong lúc nằm mơ, vô tình thấy được một đoạn ngắn của kiếp trước, tuy nhiên người mơ thường xuyên như cô, hơn nữa mộng cảnh lại rõ ràng như thật, vẫn rất hiếm có.”

“Kiếp trước,” Kim Oánh ngẩn người ra nhìn hắn, lẩm bẩm nói, “Con người thực sự có kiếp trước sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Tôi nói nhiều như vậy, nếu cô vẫn không tin, thì vô pháp nói tiếp.”

“Nếu thực như vậy,  chẳng phải con người sau khi chết sẽ uống canh Mạnh Bà ư, sao còn có thể nhớ rõ hết thảy?”

“Đúng vậy, nhưng có một số ký ức đã ăn sâu vào thần thức, cho dù có uống canh Mạnh Bà, vẫn sẽ lưu lại một chút tàn niệm, cô thuộc về trường hợp này, những tàn niệm đó không liền mạch, cho nên cô không thể nhớ được bất kỳ việc gì cụ thể.”

Ánh mắt Kim Oánh chớp chớp, hỏi Diệp Thiếu Dương:

“Nếu vậy, thư sinh xuất hiện trong mộng của tôi, là ai hả?”

Diệp Thiếu Dương đưa mắt sang nhìn Lâm Tam Sinh mắt ngấn lệ long lanh, nói: “Có lẽ là người yêu kiếp trước của cô, hai người đã trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm, cho nên mới lưu lại tàn niệm.”

“Người yêu kiếp trước…… chẳng phải anh ta sẽ cùng tôi đi đầu thai, làm  người yêu kiếp này sao?”

“Không hẳn như vậy, nếu sau khi chết các người vẫn còn yêu thương đối phương, cùng nhau đầu thai kiếp sau, thì có thể tái tục tiền duyên, trừ phi một bên không đồng tình.”

Diệp Thiếu Dương nhấc ly rượu vang uống một hớp, cảm giác thời cơ chín mùi, nói: “Để tôi kể cô nghe một câu chuyện về kiếp trước kiếp sau....”

“Có một nam nhân, lúc còn sống cùng với một nữ nhân yêu nhau say đắm, tuy nhiên về sau bọn họ bị chia rẽ, nam nhân này đã bị hại chết, còn nữ nhân vì hắn cũng đã quyên sinh.

Hồn phách nàng đã xuống Âm Ty, Phán Quan cảm động tấm lòng kiên trinh của nàng, nên đã phán cho bọn họ kiếp sau có thể tiếp tục tiền duyên. Nhưng thật không may, hồn phách nam nhân kia, vì một số lý do bất khả kháng, bị nhốt mấy trăm năm không thể xuống Âm Ty.

Phán Quan cũng không thể để nữ nhân này kiếp nào cũng cô đơn lẻ bóng cả đời, vì thế đã chia rẽ nhân duyên bọn họ……

Sau này, quỷ hồn của nam nhân đó thoát ra được, hắn không muốn đi Âm Ty báo danh, một lòng muốn gặp lại người yêu kiếp trước, tìm rồi lại tìm, rốt cuộc cũng tìm được nữ nhân này, tuy nhiên cô ấy đã luân hồi mấy kiếp, đã không còn nhận ra hắn……”

Nói tới đây, Diệp Thiếu Dương cười một cách ý vị sâu xa, “Cô nói đi, hai người bọn họ còn có cơ hội bên nhau không?”

Lâm Tam Sinh vẻ mặt khẩn trương, chờ đợi câu trả lời của Kim Oánh.

Chu Tĩnh Như cũng nhìn chằm chằm, chờ cô đáp lại.

“Cô gái này đã kết hôn chưa?”

“Giả sử.... chưa thì sao?”

Kim Oánh vẫn không hề biết nhân vật chính trong câu chuyện chính là mình, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói: “Tình duyên giữa người với quỷ, thực sự không thể tưởng tượng được. Bất quá nếu kiếp trước bọn họ từng có mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, cũng không phải là không thể tiếp tục.”

“Nếu là cô thì sao?”

“Tôi ư...” Kim Oánh cười, nói, “Nếu anh ta có thể chứng minh mình chính là người yêu kiếp trước của tôi, tôi cũng sẽ không cự tuyệt.”

Lâm Tam Sinh vừa nghe lời này, nước mắt lưng tròng.

Diệp Thiếu Dương cùng Chu Tĩnh Như nhìn nhau, lặng lẽ mỉm cười.

“Kỳ thực, câu chuyện này……” Diệp Thiếu Dương bắt đầu hé lộ, định nói thẳng với Kim Oánh, đúng lúc này di động của Kim Oánh vang lên, nói tiếng xin lỗi, rồi đứng dậy qua một bên nghe máy.

“Diệp huynh đệ, lát nữa ngươi muốn nói thẳng với nàng sao?” Lâm Tam Sinh nhoài người qua, ánh mắt khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Đúng vậy, sau đó…… xem cô ấy trả lời thế nào.”

“Vừa nãy nàng đã nói... đồng ý rồi mà.”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, lấy ra một tấm linh phù, dùng bút chu sa vẽ vài nét.

“Huynh làm gì vậy?” Chu Tĩnh Như tò mò hỏi.

“Tôi sẽ dùng Đề hồn phù câu dẫn hồn phách Kim Oánh ra ngoài, nói rõ chân tướng với cô ấy, xong việc lại trả lại, chỉ như vậy mới có thể huỷ đi đoạn ký ức này,” Diệp Thiếu Dương vừa vẽ phù vừa nói.

“Ý của huynh là……”

“Nếu cô ấy đồng ý, đương nhiên dễ xử, còn nếu không đồng ý, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống hiện tại của cô ấy, tuyệt đối không thể lưu lại đoạn ký ức này.”

Nói xong liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh, nói: “Nếu cô ấy đồng ý, ta đưa ngươi đi Âm Ty làm quỷ dịch, tích lũy âm đức, chờ sau khi cô ấy chết, ta sẽ nghĩ cách cho các người nối lại tình duyên, cùng nhau đi đầu thai.”

Lâm Tam Sinh cảm kích, chắp tay bái tạ.

“Đừng cảm ơn vội, cô ấy vẫn còn chưa đồng ý mà...”

“Nàng nhất định sẽ đồng ý. Thái độ vừa rồi của nàng, đã chứng minh điều đó.” Lâm Tam Sinh khẽ bật cười, cảm khái nói: “Mấy trăm năm qua, cuối cùng cũng chờ được ngày này……”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu thở dài, bọn họ thì tốt rồi, chỉ tội mình lại bận bịu lu bu: phải tìm Tiêu Lang Quân trả lễ, sắp xếp cho Lâm Tam Sinh lưu lại Địa Phủ, chờ đến khi Kim Oánh tận dương thọ, rồi lại nghĩ cách giúp bọn họ tiếp tục duyên phận, thực đúng là một chuỗi phiền phức.

Chu Tĩnh Như nhận thấy hắn có chút khó xử, vỗ vỗ tay hắn, cười nói: “Thiếu Dương ca đừng quá khó khăn, tác hợp một đôi uyên ương, chính là đang tích âm đức đó nha.”

“Lấy đâu âm đức mà tích!” Diệp Thiếu Dương cả giận, “Vi phạm quy củ Âm Ty thì có!”

Lâm Tam Sinh nghe vậy, liền cười cầu hoà, nói: “Việc này cũng chỉ Diệp thiên sư mới có thể làm được, các pháp sư khác cho dù có gan, cũng không đủ thực lực a!”

“Thôi đi cha, nịnh bợ vừa thôi!”

Vẽ xong Đề hồn phù, Kim Oánh cũng đã quay lại, xin lỗi, ngồi xuống.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nói: “Xin đắc tội.” rồi nhanh tay dán Đề hồn phù sau gáy cô.

Với pháp lực của hắn, hoàn toàn có thể dùng Câu hồn thuật câu dẫn hồn phách của cô ra ngoài, tuy nhiên nếu làm vậy, sau khi câu hồn, nguyên khí trong người sẽ bị hao tổn, còn nếu sử dụng Đề hồn phù, sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Đương nhiên Diệp Thiếu Dương không hy vọng chuyện này sẽ khiến cô bị thương tổn chút nào.

Niệm chú ngữ một lượt,hai ngón trỏ và giữa của Diệp Thiếu Dương ấn chặt vào nhân trung của Kim Oánh, sau đó nhẹ nhàng vuốt từ chóp mũi, kéo hồn phách cô ra ngoài.

Chu Tĩnh Như quan sát xung quanh, cũng may nhà hàng Âu này  tương đối tối, cũng không nhiều người lắm, bọn họ lại chọn vị trí trong góc khuất, căn bản chẳng ai chú ý tới.

Sau khi hồn phách Kim Oánh bị rút ra, đứng trước bàn ăn, ánh mắt mê man nhìn tứ phía, miệng thì thầm: “Sao tôi lại đứng dậy……”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cô quay lại nhìn xem.”

Kim Oánh quay đầu lại, nhìn thấy một “Kim Oánh” khác đang dựa vào sofa, hai mắt nhắm nghiền, giống như ngủ say.

Sau một hồi sửng sốt, hồn phách lúc này mới sực tỉnh, oà khóc, nói: “Tôi chết rồi sao……”

“Cô chưa chết, không cần sợ.” Diệp Thiếu Dương đơn giản nói về việc tách hồn, cũng cam đoan lát nữa sẽ giúp cô hoàn hồn, Kim Oánh nghe xong cảm thấy nghi hoặc.

“Diệp tiên sinh, vì sao phải làm như vậy?”

“Là vì hắn.” Diệp Thiếu Dương chu môi hướng về phía Lâm Tam Sinh đang đứng sau lưng cô, Kim Oánh quay đầu, nhìn thấy Lâm Tam Sinh, liền cau mày.

“Chúng ta…… dường như đã gặp qua đâu đó?”

Lâm Tam Sinh lau nước mắt, “Uyển Nhi, ta đây, Tam Sinh đây, 600 năm rồi, ta không ngờ vẫn còn có thể gặp lại nàng!”

Diệp Thiếu Dương thấy cô do dự, liền giải thích: “Câu chuyện xưa mà tôi  vừa kể, không phải hư cấu đâu, nữ chính trong câu chuyện đó, chính là cô……”

“Sao…… có thể như vậy!!!”

Kim Oánh hoàn toàn ngây người, nhìn Lâm Tam Sinh, chậm rãi lắc đầu.

“Là sự thật, nàng nhìn kỹ ta xem, chính là thư sinh trong mộng của nàng a, kiếp đó, ta tên Lâm Tam Sinh,  còn nàng tên Lưu Uyển Nhi. Ta vì giữ chữ trung với Kiến Văn Đế, bị cha nàng tố giác là mưu phản, bị chém đầu thị chúng, sau đó nàng vì ta cũng thắt cổ tự vẫn mà chết……”

Lâm Tam Sinh thử tiến lên, Kim Oánh lập tức lui lại phía sau, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Lâm Tam Sinh đưa ngón trỏ tay phải khẽ ấn lên huyệt Thái Dương, đầu ngón tay liền hội tụ một đạo ánh sáng lập loè, bay về phía Kim Oánh.

“Đây là một sợi thần niệm mà nàng đã lưu lại trong hồn phách của ta, giúp ta có thể tìm được nàng, nó có thể đánh thức ký ức kiếp của nàng.” Lâm Tam Sinh đưa tay, nhìn cô với ánh mắt mong chờ.

“Tôi cảm thấy, ít ra cô cũng nên biết rõ chân tướng, để không uổng công người ta chờ đợi 600 năm.” Chu Tĩnh Như khuyên giải, “Sau đó lựa chọn thế nào, hoàn toàn do cô quyết định.”

Kim Oánh hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn tiến lên phía trước, tuỳ ý để Lâm Tam Sinh đưa sợi thần niệm đó vào ấn đường của mình.

Một đạo ánh sáng loé lên, Kim Oánh từ từ nhắm mắt.

Một lát sau, chân mày cau lại, trên mặt hiện vẻ bi thương, con ngươi dưới mí mắt chuyển động ngày càng nhanh.

“Cô ấy đang đắm chìm trong hồi ức.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng nói, không muốn tra xét xem rốt cuộc Kim Oánh đã thấy những gì, chẳng cần nói cũng biết, nhất định là một đôi tài tử giai nhân, chàng chàng thiếp thiếp ngọt ngào như trong mấy tiểu thuyết ngôn tình.

Lâm Tam Sinh đứng đối diện cô, vẫn không hề nhúc nhích.

Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương cảm thấy tay mình bị ai đó giữ chặt, quay đầu lại nhìn, thì ra là Chu Tĩnh Như, vẻ mặt khẩn trương nhìn Kim Oánh.

Qua khoảng hai ba phút, toàn thân Kim Oánh run lên, bỗng nhiên mở to mắt, nhìn về phía Lâm Tam Sinh.

“Lâm lang!”

Kim Oánh tiến lên, nhào vào trong lòng Lâm Tam Sinh.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng hít vào một hơi, cái ôm này...đã đến muộn 600 năm.

Cảm giác được bàn tay Chu Tĩnh Như cũng run lên nhè nhẹ, cô cũng thực sự kích động.

“Uyển Nhi, ta rất nhớ nàng……”

Lâm Tam Sinh ôm chặt cô, bàn tay vuốt ve mái tóc, thanh âm run rẩy, trên mặt nở một nụ cười thật ngọt ngào.

“Sáu trăm năm qua, mỗi ngày, từng giờ từng khắc ta đều mong gặp lại nàng, dưới cổ mộ u ám không ánh sáng, là nàng, nàng đã cho ta dũng khí để kiên trì vượt qua tất cả……”

Lâm Tam Sinh hai tay vuốt ve mặt Kim Oánh, lau hai hàng nước mắt trên mặt cô, “Hôm nay gặp lại, thực không phụ những năm tháng đó!”

“Thì ra, huynh là người yêu kiếp trước của tôi……”

Kim Oánh gục trong lòng ngực Lâm Tam Sinh một hồi, bất chợt nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chậm rãi lui lại hai bước, vẻ mặt bắt đầu trở nên thống khổ, ngơ ngẩn nhìn hắn.

“Nàng, có phải nàng vẫn chưa thể tiếp nhận ta hay không?”

Lâm Tam Sinh thấy thái độ Kim Oánh có chút khác lạ, vội vàng nói, “Nương tử yên tâm, giờ nàng là người, ta là quỷ, ta có thể chờ nàng mấy chục năm, chờ sau khi dương thọ nàng tận, chúng ta sẽ tiếp tục tiền duyên……”

Kim Oánh hai tay che mặt, khóc oà lên.

Lâm Tam Sinh ngơ ngẩn một hồi, muốn tiến đến an ủi, Kim Oánh lại lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn hắn, đau khổ lắc đầu. “Chậm rồi, huynh đã đến chậm mất rồi, sao huynh không tới sớm hơn mấy năm, vậy thì……”

“Sao thế...!” Lâm Tam Sinh ngơ ngẩn.

“Tôi đã có bạn trai, tháng sau sẽ kết hôn……” Kim Oánh khóc nấc không thành tiếng, “Đây là mối tình đầu trong kiếp này của tôi, tình cảm chúng tôi tốt vô cùng, tôi…… tôi không thể phụ lòng anh ấy.”

Tựa như sét đánh ngang tai, thân thể Lâm Tam Sinh loạng choạng, thiếu chút nữa không thể đứng vững.

Nếu hắn là con người, xem ra giờ này đã ngất xỉu.

Diệp Thiếu Dương với Chu Tĩnh Như đưa mắt nhìn nhau, cũng hoàn toàn chấn động.

Tính đi tính lại, chỉ nghĩ Kim Oánh chưa kết hôn, đã quên mất khả năng cô có bạn trai, hơn nữa còn sắp kết hôn……

Thế mà mình còn vì hai người bọn họ còn suy tính đủ kiểu, nghĩ đến mọi công sức đều uổng phí, trong lòng Diệp Thiếu Dương bỗng cảm thấy xót xa.

“Thực xin lỗi, tôi không thể……” Kim Oánh thấp giọng nức nở.

“Có lẽ hắn và nàng không có duyên phận đâu,” Lâm Tam Sinh kích động, bỗng nhiên xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương, “Huynh đệ, ngươi giúp ta tìm Tiêu Lang Quân, xem hai người bọn họ có duyên phận hay không...”

Diệp Thiếu Dương thở dài, “Bọn họ đã sắp kết hôn, sao mà không có duyên phận được chứ?”

“Nhưng kết hôn....vẫn có thể ly hôn mà!”

“Thực xin lỗi, Lâm lang, huynh đừng nói nữa.” Kim Oánh dùng sức lắc đầu, “Tôi không biết tôi có thể cùng anh ấy đi đến cuối cuộc đời hay không, nhưng…… tôi thực sự yêu anh ấy, nếu tôi theo huynh, thì anh ấy phải làm sao đây? Sao có thể vì chuyện kiếp trước của hai chúng ta, mà bắt anh ấy phải gánh vác hậu quả?”

Lâm Tam Sinh nghẹn lời.

Kim Oánh lạc giọng, nói: “Tôi với huynh…… sáu trăm năm đã qua, Lâm lang, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, không cách nào có thể tiếp tục được nữa đâu...”

“Ta...ta không cam lòng, ta không cam lòng!” Lâm Tam Sinh nước mắt như mưa, đột nhiên trở nên điên cuồng, hoàn toàn khác hẳn vẻ nho nhã lệ độ thường ngày, vừa khóc vừa la hét ầm ĩ.

Diệp Thiếu Dương từ từ đứng dậy, hắn vốn đã sớm chuẩn bị.

Một khi quỷ hồn mất đi lý trí, việc gì cũng có thể làm.

Đúng lúc này Kim Oánh vội lao tới, ôm chặt Lâm Tam Sinh, thì thầm vào tai hắn:

“Lâm lang, bất kể kiếp trước chúng ta từng có những gì, xin huynh hãy quên đi, tôi hy vọng huynh có thể đi đầu thai, bắt đầu lại một lần nữa, tôi với huynh, đã sớm kết thúc rồi.”


(Hết chương)

Comments

  1. Thực sự tối đã rơi nước mắt.Vì bụi bay vào :))

    ReplyDelete
  2. Hỡi thế gian hỏi làm tình là chi mà để đôi lứa phải ............lìa xa

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894