Chương 829-830-831-832

NGƯỜI TÌNH KIẾP TRƯỚC



Tiểu Mã và Tứ Bảo cùng nhau lưu lại Cương Thành, hỗ trợ Tạ Vũ Tình xử lý mộ cổ.

Diệp Thiếu Dương vốn tưởng có thể nhanh chóng hồi phục, cùng Nhuế Lãnh Ngọc đi Nga Mi Sơn, nhưng vừa rồi Tạ Vũ Tình gọi điện, bảo hắn ở nhà dưỡng thương, chuẩn bị sẵn sàng, chờ sau khi cô xong việc bên đó, sẽ cùng đi điều tra sự kiện nháo quỷ ở tiểu khu lần trước.

Diệp Thiếu Dương đành phải bảo Nhuế Lãnh Ngọc lui lại một thời gian.

Nhuế Lãnh Ngọc không có ý kiến gì, nói là muốn đi thành phố lân cận bái phỏng một vị sư thúc, sẽ quay về sau vài ngày, Diệp Thiếu Dương còn muốn giúp Lâm Tam Sinh tìm vợ, nên để nàng đi một mình.

Dưa Dưa, Tuyết Kỳ, Quả Cam, thêm cả Trần Lộ, đều cùng Tạ Vũ Tình xuống mộ cổ đấu Nhân diện thi yêu, không biết khi nào quay về.

Còn lại bên cạnh Diệp Thiếu Dương chỉ có quỷ quân sư Lâm Tam Sinh.

Sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương liền thả hắn từ linh phù ra, cũng không truy cứu việc hắn lừa mình xuống mộ cổ: vì những biểu hiện của Lâm Tam Sinh trước mặt Kiến Văn Đế, đã quyết định tha thứ cho hắn, hơn nữa quan hệ của hai người lại tiến thêm một bậc.

Còn đôi đồng nam đồng nữ kia, lúc đầu Diệp Thiếu Dương thực cũng không biết phải xử lý thế nào, chúng là tà linh, nhưng tu vi chưa đủ, không có tư cách vào lục đạo luân hồi như quỷ hồn.

Đối với tà linh chưa từng hại qua con người, bản tính thiện lương, Diệp Thiếu Dương cũng không đành lòng tiêu diệt bọn chúng, sau đó Lâm Tam Sinh ra chủ ý, đưa bọn chúng cho Lão Quách.

Dùng đất sét nung thành một cặp búp bê sứ, để bọn chúng chui vào trong, bày trong cửa hàng quan tài, làm một đôi gia thần, trấn áp tà khí, tích lũy âm đức, tương lai có thể xuống Địa Phủ luân hồi.

Đồng nam đồng nữ này vốn cũng muốn nhận Diệp Thiếu Dương làm chủ nhân, nhưng bị hắn từ chối: mình đã có quá nhiều quỷ phó yêu phó linh phó, chẳng muốn thu thêm ai nữa, nếu không thực sự có thể tổ chức một đạo quân toàn âm binh.

“Uyển Nhi, rốt cuộc khi nào mới có thể tìm được nàng đây, thật là Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy……”

Buổi tối, Diệp Thiếu Dương đang xem TV, thấy Lâm Tam Sinh đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, lẩm bà lẩm bẩm.

Hiện tại, hắn đã hoàn thành sứ mệnh với Kiến Văn Đế, Kiến Văn Đế bị Diệp Thiếu Dương tru sát, tuy hắn tiếc nuối, nhưng cũng không trách Diệp Thiếu Dương, giờ chỉ mong tìm lại người yêu ngày xưa.

“Đứng ngơ ngẩn ở đó làm gì.” Diệp Thiếu Dương ăn hạt điều cay, nhìn chương trình ca múa nhạc thiếu nhi đang phát trên TV, bâng quơ nói.

“Dưa Dưa nói, Tiêu Lang Quân đã đồng ý kiểm tra Sổ Sinh Tử, đến tra từ điển cũng mất thời gian a, ngươi cũng phải cho người ta đôi ba ngày chứ.”

Lâm Tam Sinh lướt tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nhìn TV, nói: “Kịch hát à?”

“Ngươi có nghe ta nói không đấy...”

Lâm Tam Sinh trầm mặc một hồi, nói: “Diệp huynh đệ, ngươi nói nếu ta gặp được Uyển Nhi, nàng cũng nguyện ý ở bên ta, vậy phải làm sao?”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn hắn: 

“Ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ, ta để ngươi trông thấy cô ấy đã là không tồi, nếu ngươi dám làm xằng làm bậy, ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Đến lúc đó, chỉ sợ không phải do ta a, ngươi nhẫn tâm chia rẽ bọn ta sao?”

“Đừng hỏi ta mấy cái này, tóm lại người với quỷ không thể dây dưa chuyện tình cảm.”

Diệp Thiếu Dương cố ý không nhìn hắn, tuy nhiên trong lòng lại thầm nghĩ: Trước đây mình cũng đã từng vi phạm nguyên tắc qua một lần, thành toàn cho một đôi uyên ương người - quỷ, đến lúc đó khi phải đối mặt với tình huống của Lâm Tam Sinh, mình thực có thể nhẫn tâm chia rẽ bọn họ sao?

Đột nhiên, trước mắt tối thui...cúp điện.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đứt cầu dao chăng?

Mò mẫm đứng dậy, muốn đi kiểm tra một phen, đột nhiên cửa sổ bật mở, một trận âm phong thổi tới, mang theo một cỗ khí tức trang nghiêm đặc trưng của Âm Ty.

Người tới từ Âm Ty sao?

“Không xong!” Diệp Thiếu Dương chớp mắt đã minh bạch, nhất định là chuyện tru sát Kiến Văn Đế đã bị bại lộ, nay Âm Ty phái người tới bắt mình.

Lập tức mò mẫm đi vào phòng ngủ, tìm túi da.

Sự tình đã đến nước này, nếu ngoan cố chống lại đến cùng, thì chỉ có một con đường là đi vào hắc đạo, nếu không với trọng tội như vậy, một khi xuống Âm Ty chịu thẩm, khẳng định không thể bình an quay về.

“Nè, họ Diệp, thấy ta mà trốn cái gì.”

Một thanh âm pha chút giận hờn trẻ con vang lên sau lưng.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, nhờ ánh trăng thì thấy, đó là Tiêu Dật Vân, đang bất mãn trừng mắt nhìn mình chằm chằm.

“Tham kiến Tiêu Lang Quân.” Lâm Tam Sinh cúi đầu hành lễ, tuy đã mấy trăm năm hắn không xuống Âm Ty, nhưng đã từng qua luân hồi, hồn khai thiên nhĩ, nhận ra Tiêu Lang Quân.

Tiêu Dật Vân xua tay, cũng không nhìn hắn, tiếp tục trừng mắt lườm Diệp Thiếu Dương.

“Ngươi…… Diêm Vương phái ngươi tới bắt ta hả?” Diệp Thiếu Dương ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ, không thấy quỷ sai, lòng có chút hoài nghi.

Nhân gian không thể so với Quỷ Vực, khí tức hoàn toàn bất đồng, đám người ở Âm Ty kia khi tới nhân gian thực lực sẽ giảm đi, chỉ một mình Tiêu Dật Vân, Diệp Thiếu Dương tin chắc hắn tuyệt không thể bắt được mình.

Tiêu Dật Vân nghe vậy sửng sốt, “Bắt ngươi làm gì, ngươi lại gây hoạ gì hả?”

“Không có... không có, con bà nó, hù chết bảo bối của ta rồi.”

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, cười hì hì, lấy từ trong túi ra một cây nến, châm lửa đốt, đi tới ôm vai hắn, quay sang Lâm Tam Sinh chu môi hỏi, “Ngươi tới vì chuyện của hắn sao?”

“Chính là hắn?” Tiêu Dật Vân liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh một cái.

Lâm Tam Sinh khẩn trương cười cười, không phải hắn sợ, mà là đang nóng lòng chờ mong nghe tin tức mình muốn biết.

“Ba mươi cây hương nến, bốn mươi tệp giấy.”

“Cái gì... sao ngươi tham quá vậy!” Diệp Thiếu Dương kêu ầm lên, tuy mấy vật này trên dương gian mà nói, cũng không đáng giá lắm, nhưng không thể chiều theo hắn, bằng không từ nay trở đi sẽ càng lúc càng đòi nhiều.

“Tham?” Tiêu Dật Vân thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, “Không phải ngươi không biết, tiết lộ thông tin trong Sổ Sinh Tử, là trái với quy định, nếu không nể mặt ngươi, cho ta thêm gấp ba lần số đó ta cũng không làm, à không... gấp bốn lần.”

“Gấp năm lần thì sao?” Diệp Thiếu Dương xua xua tay, “Đừng nói với ta bằng cái giọng quan cách đó nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi làm, tế phẩm cho ngươi sẽ không thiếu. Nói đi, tra được gì rồi?”

Tiêu Dật Vân nâng tay phải lên, khẽ phất tay áo.

Diệp Thiếu Dương hiểu rõ quy củ, thò tay vào trong tay áo của hắn, lấy ra một tờ giấy.

Tai vách mạch rừng, không lo có người nhìn được, chỉ sợ có kẻ nghe lén. Cho dù là ở Nhân gian hay là Quỷ Vực, thính giác của quỷ hồn đều vô cùng tốt.

Trong tay hắn là một tờ giấy màu xanh, mỏng như cánh ve, thô ráp giống như giấy bản.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã nhận ra đây là giấy của cõi âm.

Bên trên có hai hàng chữ Hán toả ánh huỳnh quang.

Hàng thứ nhất viết tên Lưu Uyển Nhi cùng ngày sinh ngày mất, nguyên nhân chết: Thắt cổ tự vẫn.

Hàng phía dưới là thông tin kiếp này của “Lưu Uyển Nhi”: Kim Oánh, sinh ngày 29/09/1985, chưa từng kết hôn.

“Không sai, là Uyển Nhi! Kim Oánh, Kim Oánh……” Lâm Tam Sinh tay cầm tờ giấy, kích động không thể kiềm chế, không lâu sau đó, tờ giấy kia hóa thành một làn khói, từ từ tiêu tán.

Tiêu Dật Vân dí mặt vào Lâm Tam Sinh nói: “Bổn quan tra được trên Tam Sinh Thạch có tên họ của hai người các ngươi, duyên phận thiên định, lằng nhằng rối rắm, đâu chỉ có ba kiếp, cô ấy vì ngươi mà chết, Phán Quan thương tình, ra lệnh để cô ấy chờ ngươi ba lần.

Nhưng ngươi lưu luyến nhân gian, chậm chạp không xuống Âm Ty đoàn tụ, cho nên đã bỏ lỡ duyên phận của hai người, cô ấy đã đầu thai và được kết duyên một người khác, ngươi không cần phải tìm nữa.”

Lâm Tam Sinh nghe xong, lạy một lạy nói: “Đa tạ Tiêu Lang Quân chỉ điểm, nhưng tiểu sinh không cam lòng, vẫn muốn thử một lần.”

Tiêu Dật Vân nói: “Đã thành người vô duyên, sao còn phải cố chấp?”

“Tuy duyên phận do thiên định, nhưng tiểu sinh tin, chỉ cần chân thành, sắt đá cũng phải mòn. Tiểu sinh đã đợi hết 600 năm, lần này, thực không muốn bỏ lỡ, xin Tiêu Lang Quân thành toàn.”

Tiêu Dật Vân nhìn hắn, rồi lại quay sang Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Người bên cạnh ngươi, sao tính tình cũng giống như ngươi vậy, không tin số mệnh, chẳng theo ý trời.”

Vật dĩ loại tụ (😌vật họp theo loại) mà lại...” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.

“Ta thấy.... là xú vị tương đầu (😌cùng một giuộc) thì có.” Tiêu Dật Vân hừ một tiếng, “Các ngươi cẩn thận hành sự, đừng có gây phiền phức cho ta! À... mà hương nến tiền giấy, trong vòng 3 ngày nhớ đốt đủ đó nha!”

Nói xong cũng không chần chừ, trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.

Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, đèn điện trong phòng lại sáng lên.

“Kim Oánh…… hiện giờ nàng tên là Kim Oánh,” Lâm Tam Sinh bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, “Diệp huynh đệ, mau đưa ta đi tìm nàng!”

“Gấp cái gì, ta đâu biết cô ấy sống ở chỗ nào.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt, lấy di động ra, gọi cho Tạ Vũ Tình, kết quả không kết nối được, lúc này mới nhớ có lẽ cô vẫn còn trong mộ cổ.

Nghĩ một hồi, tìm được số điện thoại của Kỳ Thần để lại trước đó, liền gọi cho hắn.

Kỳ Thần đang hẹn hò, nhận được điện thoại của hắn tỏ vẻ hưng phấn, nghe xong việc hắn ủy thác, nói lập tức sẽ nhờ đồng sự trực ban kiểm tra một phen.

Có cả họ tên lẫn ngày tháng năm sinh, việc điều tra trở nên vô cùng đơn giản.

Mười phút sau, Kỳ Thần nhắn tin lại, là địa chỉ nhà Kim Oánh, Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, ở ngay Thạch Thành.

“Ta đã nói rồi!” Lâm Tam Sinh thực sự kích động, “Ta cảm giác được, nàng không phải ở Thạch Thành, mà là Cương Thành!”

Phía dưới địa chỉ còn có nơi làm việc: nhân viên phòng Kinh Doanh, Công ty Phát Triển Địa Ốc Greenland.

Greenland…… Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩn người, đây chẳng phải công ty bất động sản thuộc Tập đoàn nhà Chu Tĩnh Như sao, Kim Oánh là nhân viên công ty cô, sao mà trùng hợp thế chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, tập đoàn nhà Chu Tĩnh Như lớn nhất Thạch Thành, có rất nhiều cô gái trẻ chọn làm việc trong ngành địa ốc, xem ra cũng là lẽ thường, trong đầu tính toán cân nhắc……

“Bây giờ chúng ta đi tìm nàng sao, ta muốn mau chóng được gặp nàng!”

“Ngươi điên à, giờ mới quá nửa đêm!” Diệp Thiếu Dương có thể lý giải tâm trạng của hắn, nhưng chuyện này cần phải thận trọng.

Diệp Thiếu Dương dựa người vào sofa, suy nghĩ một hồi, nói: “Thế này vậy, ta đưa ngươi đi gặp Kim Oánh trước, để tìm hiểu ít nhiều tình trạng hiện tại của cô ấy, sau đó…… nếu cần thiết, ngươi có thể đánh thức ký ức của cô ấy, cùng người ta trò chuyện hàn huyên, sau đó lại xoá đi, thấy thế nào?”

“Ngươi có cách xoá ký ức của người khác?”

“Ta đâu thần thông quảng đại như vậy, bất quá muốn xoá sạch ký ức về kiếp trước của một nười, ta vẫn có thể làm được.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng mặt lên, “Tuy nhiên, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể để các người hàn huyên một lúc, thỏa mãn chút ít tâm nguyện mấy trăm năm của ngươi, sau đó ngươi phải theo ta đi Âm Ty! Đây là điều kiện mà Tiêu Lanh Quân đồng ý giúp ta!”

Lâm Tam Sinh gật đầu, “Hiểu rồi, cùng lắm thì ta đi Âm Ty, chờ nàng hết dương thọ, sau đó mới nói.”

Diệp Thiếu Dương tắt đi TV, đi vào phòng ngủ, cởi quần áo lên giường.

Lâm Tam Sinh đi theo, ngồi trên giường, tự mình lẩm bẩm, “Không biết hiện tại nàng  trông như thế nào nhỉ, nàng sinh năm 85, giờ cũng gần 30 tuổi, vẫn còn độc thân, xem ra chúng ta vẫn còn duyên phận……”

Lâm Tam Sinh nói luyên thuyên mãi không ngừng, Diệp Thiếu Dương đuổi cũng không đi, vốn định lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra nghiên cứu một lúc, bị hắn lải nhải làm cho cụt hết cả hứng, trực tiếp niệm một lần Tĩnh tâm chú, chìm vào giấc ngủ.

Đang ngủ ngon, mơ một giấc mơ khá xxx, đột nhiên cảm giác có người thổi phù phù lên mặt, giật mình tỉnh lại, thấy Lâm Tam Sinh đang dí sát mặt mình, không ngừng thổi khí.

“Ngươi muốn chết à! Dám thổi quỷ khí lên người ta!” Diệp Thiếu Dương tùy tay cầm cái gối quăng vào người hắn, kết quả gối xuyên qua thân thể rớt xuống đất.

“Ngươi là Thiên sư, mấy ngụm quỷ khí này không gây tổn hại gì đến ngươi đâu, ta chỉ muốn đánh thức ngươi dậy...” Lâm Tam Sinh cười làm lành, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, “Trời đã sáng, đến lúc chúng ta làm chính sự rồi đó”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức cảm giác như muốn úp sọt hắn ngay tại chỗ: Sắc trời vừa hửng, nhiều nhất cũng chỉ 5 giờ là cùng.

“Đúng là kiếp trước thiếu nợ ngươi mà.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, mặc quần áo xuống giường, đi thẳng vào WC, đánh răng rửa mặt xong xuôi, bên ngoài lúc ấy mới tờ mờ sáng.

Uể oải lết ra ngoài ăn sáng, đến khoảng 6 giờ, cho gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như.

Chu Tĩnh Như vẫn còn đang trong chăn.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất ngại, sáng sớm tinh mơ đã hẹn cô gặp mặt.

“Được a, Thiếu Dương ca tìm tôi có việc gì?”

“À, có chút chuyện, không tiện nói qua điện thoại, gặp mặt hẵng hay.”

Diệp Thiếu Dương nói đang tìm người tên Kim Oánh, cùng với nơi làm việc của cô ta, Chu Tĩnh Như biết có chuyện, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói mình không quen biết cô gái này, phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút.

Một lát sau, Chu Tĩnh Như gọi lại, nói hắn biết, Kim Oánh hiện mới được bổ nhiệm làm giám đốc phòng kinh doanh, cùng với địa chỉ công ty.

Diệp Thiếu Dương rủ cô cùng qua đó gặp mặt.

Lúc hai người gặp nhau, phòng kinh doanh còn chưa làm việc, bất quá do thân phận đặc biệt của Chu Tĩnh Như, đương nhiên không bị hạn chế, đưa Diệp Thiếu Dương vào thẳng phòng họp.

Một vị tổng giám đốc mập mạp tự mình qua châm trà, chào hỏi, cũng không dám nói nhiều, lập tức cáo từ.

Chu Tĩnh Như hỏi thăm thương thế của Diệp Thiếu Dương, biết hắn thực sự không sao, lúc này mới yên tâm.

Vừa uống trà, Diệp Thiếu Dương vừa kể cho cô nghe chuyện của Lâm Tam Sinh.

Chu Tĩnh Như nghe xong, đưa mắt nhìn Lâm Tam Sinh, giật mình nói không nên lời.

“Lâm tiên sinh…… Thật là si tình.” Chu Tĩnh Như nhìn hắn, trong lòng rất cảm động, “Ta sẽ tận lực giúp ngươi, cần ta làm gì đây?”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Cái cô Kim Oánh này, cô có biết thông tin gì không?”

“Tôi đã kiểm tra qua, cô ấy là nhân viên công ty chúng tôi, đã làm được ba năm, là giám đốc kinh doanh, cán bộ trung cấp.” Chu Tĩnh Như khoát tay, “Có lẽ tôi đã từng gặp qua cô ấy, nhưng không có ấn tượng.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nghĩ thầm đừng nói là cán bộ trung cấp, đến cả cao cấp, chỉ e cô cũng không nhớ được mấy người.

“Như vậy đi, tôi có cách này, nơi đây chẳng phải bán nhà sao? Tôi giả bộ muốn mua căn hộ, sau đó cô an bài cô ấy dẫn tôi đi xem nhà, như vậy tôi sẽ có cơ hội tiếp xúc cô ấy, thứ nhất có thể hỏi thăm một số tình huống, hơn nữa cũng có thể để hắn gặp cô ấy cho thoả lòng.”

“Biện pháp này tốt nha. Bất quá tôi có một đề nghị.”

Chu Tĩnh Như cười ngọt ngào, “Tôi muốn Thiếu Dương ca từ diễn thành thật, nghiêm túc xem nhà. Tiểu khu này hoàn cảnh thực không tồi, huynh có thể suy nghĩ mua một căn.”

“Nhà ở đây…… giá bao nhiêu?”

“Một vạn hai một căn, không tính lãi.”

Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, với số tiền mình hiện có, xem ra cũng chỉ đủ mua cái WC, liền nhún vai, “Tôi muốn đi tham quan trước đã.”

Chu Tĩnh Như gọi điện thoại cho vị tổng giám đốc vừa rồi, nói sau khi Kim Oánh tới, bảo cô ấy mau lên đây.

“Mấy trăm năm không gặp, ngươi khẩn trương lắm phải không?” Chu Tĩnh Như nhìn Lâm Tam Sinh đứng ngồi không yên, tò mò hỏi.

Lâm Tam Sinh cười khổ gật đầu.

“Có muốn xem trước ảnh chụp của cô ấy không?”

Lâm Tam Sinh rất muốn gật đầu, nhưng sau đó cố kiềm chế, lắc đầu nói: “Dù sao cũng sẽ gặp mặt, ta muốn trực tiếp thấy diện mạo của nàng.”

“Cũng tốt. Nếu các người có thể bên nhau, thực cũng là một đoạn giai thoại, tình yêu sâu đậm trải qua mấy trăm năm...” Chu Tĩnh Như có chút cảm khái.

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.

Chờ đến tám giờ, có người gõ cửa, vị tổng giám đốc bước vào, trước là để rót trà cho hai người, sau đó báo Kim Oánh đã tới rồi.

“Hôm nay có cuộc họp thường kỳ của Bộ phận tiêu thụ, cần cô ấy tới chủ trì, giám đốc Chu, nếu vị bằng hữu này của cô muốn mua nhà, tôi có thể tự mình dẫn đi.” Tổng giám đốc thực không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ (😌trong bản gốc là “vuốt mông ngựa” nha😂)

Chu Tĩnh Như nâng tách trà lên, lạnh lùng nói: “Nhất định phải là cô ấy, tạm huỷ cuộc họp thường kỳ đó đi, khi nào bên này xong việc hẵng tính, gọi cô ấy lên đây.”

Tổng giám đốc vâng dạ liên tục, khom người lui ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương trong lòng thầm kêu một tiếng, thật là khí phách.

“Đúng rồi, lát nữa nếu cô có việc bận, thì không cần phải theo tôi, dù sao có cô ở đây, cô ấy sẽ cảm thấy áp lực, tôi không thể hỏi thăm được gì.”

“Tôi không đi theo đâu, ở đây chờ các người.” Chu Tĩnh Như quay sang cười với Lâm Tam Sinh: “Cố lên nha!”

“Cám ơn tiểu tỷ!”

Chu Tĩnh Như nghe vậy sắc mặt đột nhiên tối sầm.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, có vẻ rất lễ phép.

“Mời vào.” Chu Tĩnh Như nói.

Cửa đẩy ra.

Sáu con mắt cùng nhìn nhau.

Một cô gái mặc đồ vest màu đen đi vào, vóc dáng cao ráo, tóc buộc đuôi ngựa, đeo một cặp kính, trông rất chuyên nghiệp, tướng mạo cũng thực không tồi.

“Uyển Nhi, đúng là Uyển Nhi! Bộ dáng không hề thay đổi, ông trời ơi, sáu trăm năm!” Lâm Tam Sinh nghẹn ngào.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như chứng kiến một đại nam nhân rơi lệ, trong lòng cũng rất xúc động.

Rốt cuộc hắn đã đợi sáu trăm năm, chỉ để gặp mặt một lần, vì thế dù có khóc đến long trời lở đất, cũng có thể hiểu được.

Bất quá Kim Oánh không thấy, cũng không nghe được tiếng hắn, lập tức đi đến trước mặt Chu Tĩnh Như, tươi cười chào hỏi, “Xin chào giám đốc Chu, xin chào tiên sinh.”

“Cô tên Kim Oánh phải không.” Chu Tĩnh Như ngẩng đầu nhìn cô, “Nghe nói nghiệp vụ của cô thực không tồi, vị này là bằng hữu của tôi - Diệp tiên sinh, muốn tới đây mua nhà, muốn đích thân cô dẫn đi tham quan một chút.”

Kim Oánh quay sang Diệp Thiếu Dương, hơi cúi người, nói: “Thật là vinh hạnh.”

“Vậy các người đi đi, cố lên nha.” Chu Tĩnh Như cảm khái liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh một cái.

Diệp Thiếu Dương cùng Kim Oánh xuống lầu. Lâm Tam Sinh cũng theo sau.

Tu vi của hắn cũng đủ thâm sâu, tuy ánh nắng khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng để có thể nhìn thấy Kim Oánh, đừng nói hao phí chút tu vi, dù có hồn bay phách tán cũng thấy đáng giá.

“Diệp tiên sinh công tác ở đâu vậy?” Trên đường qua tiểu khu, Kim Oánh khách khí hỏi.

“Tôi là…… sinh viên.”

Kim Oánh có chút giật mình, học đại học đã mua nhà, đúng là hiếm thấy, nhưng  nghĩ một hồi liền minh bạch, bằng hữu của Chu Tĩnh Như, đương nhiên cũng là con nhà giàu.

Hai người đi rất chậm, dọc đường đi, Kim Oánh cẩn thận tỉ mỉ giảng giải về bố cục cũng như quy hoạch của tiểu khu, Diệp Thiếu Dương nào có tâm tư để nghe, chỉ ậm ừ cho có lệ.

“Diệp tiên sinh muốn mua căn hộ bao lớn, thiết kế căn hộ có yêu cầu gì không ạ?”

“À, cái này…… gì cũng được, cứ tuỳ tiện xem trước đã.”

Vì thế Kim Oánh liền đưa hắn đi tham quan khắp nơi, đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương đi xem nhà, cảm thấy thực mới mẻ, cũng nghiêm túc ngắm nghía, bất chợt quay đầu lại nhìn Lâm Tam Sinh, hắn vẫn giữ bộ dáng si ngốc như thế, nhìn chằm chằm mặt Kim Oánh.

Trong vòng một tiếng, đi xem 5 căn hộ, Lâm Tam Sinh có chút thiếu kiên nhẫn, nói: “Chẳng phải ngươi định hỏi tình huống của nàng sao, mau giúp ta hỏi chút đi!”

“Ngươi gấp cái gì a!”

“À...tôi không gấp a.” Kim Oánh quay đầu lại nói, “Diệp tiên sinh cứ xem từ từ, không phải vội.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ.

Rốt cuộc cũng xem xong, hai người đến bên hồ nước nhân tạo trong tiểu khu, Diệp Thiếu Dương đi tới đình hóng gió ngồi nghỉ.

Kim Oánh gọi điện thoại bảo người mang nước qua đây, người bình thường dĩ nhiên không đãi ngộ như vậy, nhưng thân phận Diệp Thiếu Dương đặc biệt, đương nhiên đối xử cũng không giống nhau.

 Người phục vụ mang trà tới, Diệp Thiếu Dương bắt đầu trò chuyện tán gẫu với Kim Oánh.

“Không biết Kim tiểu thư đã lập gia đình chưa?” Cuối cùng hắn cũng vào đề.

Kim Oánh lắc lắc đầu.

“À…… thế còn, bạn trai thì sao?”

Kim Oánh có chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái, cười cười, “Diệp tiên sinh muốn hẹn hò tôi sao?”

“Á…… cái này...muốn mời cô ăn bữa cơm, được chứ?”

“Ăn cơm, đương nhiên có thể, đợi lát nữa xem nhà xong, tôi mời anh ăn cơm là được chứ gì?”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói: “Tôi xem xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, mặc dù hơi sớm, chúng ta có thể vừa uống trà vừa nói chuyện.”

Kim Oánh có chút kinh ngạc, “Diệp tiên sinh đã chọn được nhà rồi sao?”

“Cái này…… tất cả đều OK, để tôi về suy nghĩ thêm một chút.”

Hai người quay về văn phòng công ty, Chu Tĩnh Như vẫn ở đó.

“Có thích căn nào không?” Chu Tĩnh Như hỏi.

“Ừ, căn trên tầng cao nhất cũng OK,” tuy hợp với hoàn cảnh, nhưng Diệp Thiếu Dương nhớ lại một hồi, căn đó quả thật không tồi, “Khá tốt, có ban công rất lớn.”

“Căn 1458 tầng 30.” Kim Oánh báo lại số ăn hộ chính xác, “Trả góp 13000/tháng, tổng 150m², nếu Diệp tiên sinh muốn mua, tôi sẽ cho anh chiết khấu tốt nhất có thể.”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ vỗ miệng, quay sang cười xin lỗi Chu Tĩnh Như, “Xin lỗi, tôi quên mất giám đốc Chu đang ở đây, về mặt chiết khấu, nhất định có ưu đãi tốt nhất.”

Chu Tĩnh Như nói: “Huynh ấy mua, cô cứ làm thủ tục đi.”

Kim Oánh hai mắt sáng ngời, vội vàng lấy ra notebook ghi chép.

“Hả...!” Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, căn hộ giá 100-200 vạn, nói đùa à. Chẳng lẽ muốn chơi tôi một vố!

Chu Tĩnh Như nhìn hắn cười gian xảo.

“Giám đốc Chu, chiết khấu tính thế nào ạ, để tôi còn lập hồ sơ.”

“Không cần chiết khấu.”

Kim Oánh sửng sốt, “Việc này……”

“Một phân tiền cũng không cần, tặng không cho huynh ấy.” Chu Tĩnh Như nói, “Nếu có vấn đề cứ tìm Trần tổng, bảo ông ta ký tên, sẽ không có phiền phức gì đâu.”

Kim Oánh nhìn cô, ngây ra như tượng. Với tài lực của Chu Tĩnh Như, một căn hộ thực chẳng là gì, nhưng cũng không lý nào lại tặng không a!

“Cô cứ đi làm thủ tục đi, báo lại một tiếng cho Trần tổng là được.”

Kim Oánh xác định không phải cô nói đùa, liền gật đầu rời đi.

“Nè, căn hộ này tôi sẽ không nhận đâu!” Diệp Thiếu Dương hét lên, rốt cuộc cũng minh bạch vì sao Chu Tĩnh Như bảo hắn cẩn thận xem nhà, thì ra đã sớm quyết định tặng mình nhà ở.

“Hôm đó huynh tặng một viên châu gì đó cho Quả Cam, đúng không...” Chu Tĩnh Như nói.

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, thực không thể nghĩ được chuyện này có liên quan gì đến việc mình mua nhà.

“Lúc về cô ấy than thở với tôi, nói huynh đến nhà cũng không có, thuê nhà ở cũng không có bồn tắm, cô ấy muốn ngâm mình hàng ngày trong bồn, dùng viên châu kia tu luyện, không cần phải đi kiếm hồ nước sông suối gì đó, xa xôi vất vả, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ có nguy hiểm...”

“Không a, việc này có liên quan gì đến tôi chứ?” Diệp Thiếu Dương vô cùng bất mãn, “Tôi đã tặng bảo bối cho cô ta, còn phải trang bị luôn bồn tắm nữa hay sao?”

Chu Tĩnh Như nói: “Cô ấy là yêu phó của huynh a, huynh phải có trách nhiệm với cô ấy.”

“Cái gì, sao tôi phải có trách nhiệm với cô ta chứ!” Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Cô ta là yêu phó, không phải lão bà của tôi!”

Chu Tĩnh Như nói: “Thì cứ coi như huynh cưới cô ấy làm lão bà đi?”

“Cái gì ...lúc nào... lúc nào hả?”

“Không riêng gì cô ấy, tôi biết huynh vẫn luôn muốn có một ngôi nhà, tôi đã sớm muốn tặng huynh, nhưng huynh nhất định không chịu nhận, lần này nếu huynh còn từ chối, từ nay về sau đừng có kiếm tôi hỗ trợ nữa, cũng không cần phải gặp lại tôi!” Chu Tĩnh Như tức giận nói.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cái chính là.... hơn trăm vạn, quá nhiều a!”

“Đó là giá bán, chi phí gốc chưa đến một nửa, tôi tặng nhà của mình cho huynh, không phải đi mua nhà cho huynh.”

“Mấy chục vạn cũng quá nhiều rồi!”

Chu Tĩnh Như xoay người, lạnh lùng nói: “Vậy huynh đi đi.”

Lần này, Diệp Thiếu Dương bị dồn vào thế bí, kêu thế nào cô cũng không thèm để ý, gấp đến độ vò đầu bứt tai, cuối cùng cắn răng một cái, nói:

“Bằng không thế này đi, đúng là tôi cũng muốn mua nhà, nhưng tặng không thì không được, cô cứ bán cho tôi giá thấp nhất, à... hiện giờ tôi có khoảng 20 vạn…… lấy hết ra để đóng đợt đầu, còn lại tôi sẽ trả góp dần dần, thế nào hả?”

Diệp Thiếu Dương thương lượng với cô một hồi.

“Tặng không tuyệt đối không được, hai ta tuy quan hệ thân thiết, nhưng tặng không cho tôi căn nhà, như thế tôi sẽ mắc nợ cô, kiếp này không trả hết, sang kiếp sau phải trả gấp bội……”

Chu Tĩnh Như xoay người lại, nhìn hắn, có chút oán giận nói: “Tôi chính là muốn huynh phải mắc nợ tôi, kiếp này không trả hết, kiếp sau tiếp tục trả...”

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô.

Chu Tĩnh Như suy nghĩ một chút, để làm hắn an tâm, đành phải nhượng bộ, nói:

“Như vậy đi, huynh đưa tôi 20 vạn. Sau này giúp nhà tôi xem phong thuỷ cho dự án bất động sản mới một lần là được, trước khi quen biết huynh, mỗi lần cha tôi mời thầy phong thuỷ, chi phí cũng lên đến mấy chục vạn, trình độ chắc chắn không cao bằng huynh, cứ vậy đi, tôi sẽ không tặng không nhà cho huynh đâu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi một hồi, thấy việc này cũng có khả năng, trước giờ Thanh Vân Tử xuống núi xem phong thuỷ cho người ta, mỗi lần ít nhất cũng giá trị bằng nửa căn hộ.

“Một lần không được, từ nay về sau tôi sẽ xem phong thuỷ miễn phí cho gia đình cô.”

Chu Tĩnh Như cười nói: “Thế chẳng phải tôi chiếm tiện nghi (😌lợi dụng) huynh sao...”

“Chiếm ... cứ chiếm đi,” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Giữa chúng ta là quan hệ gì chứ!.”

“Vậy sao huynh không muốn chiếm tiện nghi tôi hả?”

Những lời này nghe có chút khác thường, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Cái này không giống, tôi xem phong thuỷ cho cô chỉ hao chút sức lực, một bữa cơm là có thể bù lại, còn căn nhà này giá trị quá lớn a.”

“Được rồi, đừng tính toán nữa.” Chu Tĩnh Như cả giận lườm hắn một cái, “Các căn hộ trong tiểu khu đều đã có nội thất, huynh mua thêm vật dụng là có thể vào ở ngay, sẽ sớm giao chìa khoá cho huynh, còn giấy tờ chuyển nhượng bất động sản cứ từ từ làm, Kim Oánh sẽ giúp huynh.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến việc sắp có một căn nhà thuộc về mình, trong lòng không khỏi có chút phấn khích, hơn nữa căn hộ đó đích thực không tồi, trang trí cũng rất đẹp.

Chu Tĩnh Như thấy bộ dáng vui vẻ của hắn, bản thân cũng thật cao hứng, nhịn không được nói đùa: “Hay quá rồi còn gì, tốt xấu gì huynh cũng có căn nhà, lần này Quả Cam chắc sẽ ưng lắm đây, có thể tắm nước ngâm mình hàng ngày.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ cười khổ, “Cô nói lời này...  nghe cứ như tôi mua nhà để cưới cô ta về không bằng.”

Trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu mình thực sự có nhà, Quả Cam, Tuyết Kỳ tám phần muốn ở lại, Trần Lộ càng không cần phải nói, còn cả Dưa Dưa nữa……

Bản thân mình vẫn chưa kết hôn, vừa mới mua nhà, đã kéo một đám đàn bà trẻ con đến ở cùng……  xem ra cũng hơi kỳ.

Bất quá, dù thế nào chăng nữa, có nhà ở cũng là chuyện tốt, rốt cuộc đã có đại bản doanh, thoải mái hơn nhiều so với đi thuê nhà người khác ở.

Chu Tĩnh Như lúc này mới nhớ đến chính sự, quay sang hỏi Lâm Tam Sinh: “Xin lỗi, ta thực đã quên chính sự, thế nào rồi?”

Lâm Tam Sinh vẫn ngây ngốc, căn bản không nghe được cô nói cái gì, chẳng cần biết quên hay không quên.

Diệp Thiếu Dương đơn giản kể lại tình huống, tỏ vẻ đã hẹn Kim Oánh dùng cơm trưa, đến lúc đó sẽ tiết lộ sâu hơn.

“Ok, trưa nay tôi mời khách. Tôi cũng muốn xem huynh sẽ giàn xếp chuyện của họ thế nào.” Chu Tĩnh Như nói.

Một lát sau, Kim Oánh quay lại, nói với Chu Tĩnh Như, thủ tục đã được chuẩn bị, chỉ còn thống nhất ngày ký hợp đồng giao bất động sản là xong.

Chu Tĩnh Như nói muốn mời mọi người đi ăn, Kim Oánh dĩ nhiên không cự tuyệt, vì thế đi thay quần áo, lát sau quay lại, trang phục đã thay đổi: trên người mặc một chiếc áo thun đen bó sát, váy dài, tất màu da chân tương xứng với giày cao gót.

Trang điểm rất thời thượng, đúng là biết cách ăn mặc.

Chu Tĩnh Như tự mình lái xe, đưa mọi người đến một nhà hàng Âu, cô với Diệp Thiếu Dương ngồi chung một ghế sofa, Kim Oánh ngồi một mình, Lâm Tam Sinh không biết từ lúc nào đã ngồi sát ngay bên cạnh, ngây ngốc ngắm nhìn nàng.

Chu Tĩnh Như gọi đồ ăn, kèm theo ba ly rượu vang đỏ, sau đó ngồi yên lặng một bên, nghe bọn hai người bọn họ nói chuyện phiếm.

“Kim tiểu thư, cô có tin chuyện duyên phận không?” Diệp Thiếu Dương tìm cơ hội, thử hỏi một câu.

Kim Oánh ngẩn ra một chút, khẽ mỉm cười, không tỏ thái độ gì, trong lòng một lần nữa lại dấy lên nghi ngờ: gia hoả thần bí trước mặt có phải có ý đồ gì đó với mình không, mà nói toàn mấy câu thả thính cũ rích như vậy.

Diệp Thiếu Dương không hề để ý điều này, cầm ly rượu vang đỏ, nghĩ xem nên nói gì cho phải.

“Cô có tin... con người có kiếp sau hay không?”

“Việc này…… Có lẽ có, tôi cũng không biết nữa. Diệp tiên sinh, huynh…… Vì sao lại nói vậy?”

Chu Tĩnh Như nói: “Huynh ấy là đạo sĩ, là đạo sĩ thực sự, không phải mấy loại thầy cúng bịp bợm.”

Kim Oánh vốn tưởng cô nói giỡn, bất hợt nhớ ra chuyện gì đó, đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại quay sang Chu Tĩnh Như, che miệng bật cười. “Chu giám đốc, tôi biết huynh ấy là ai rồi, là Thiên sư Mao Sơn, bạn tr.... bạn tốt của cô.”

“Sao cô biết?” Chu Tĩnh Như thoáng giật mình.

“Chuyện này... mấy lãnh đạo trung cấp của công ty đều biết a, nói tiên sinh đây…… là bạn trai tin đồn của cô.”

Chu Tĩnh Như hai má ửng đỏ, cúi đầu uống hớp rượu, giận dữ nói: “Là ai đã phao tin...”

“Cái này tôi thực sự không biết, xin giám đốc Chu đừng truy cứu, vì bọn họ không nói gì bậy bạ cả, chỉ nói Diệp tiên sinh đây là một cao nhân rất ghê gớm. Không ngờ lại may mắn được kết bạn.”

Diệp Thiếu Dương có chút vô ngữ, bất quá nghĩ lại, đúng là trước giờ mình với Chu Tĩnh Như rất thân thiết, còn từng đi sơn trang Greenland khai quang, nhất định bị người khác trông thấy, cho nên mới đuổi gió bắt bóng, đồn thổi linh tinh, xem ra cũng là chuyện bình thường.

“Diệp tiên sinh, trên người tôi, đúng là đã xảy ra một số việc lạ, huynh có thể giải thích giúp tôi hay không ?” Kim Oánh mở to hai mắt nhìn hắn, khẩn thiết nói.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu. 

“Nói nghe một chút xem sao.”

“Là thế này, tôi nhớ từ khi còn rất nhỏ, tôi vẫn luôn mơ một giấc mơ, không phải ngày nào cũng thế, nhưng mỗi tháng ít nhất cũng có một hai lần, tôi mơ thấy mình là một nữ tử thời cổ đại, sống trong một toà nhà rất cổ kính.

Những cảnh tượng đó…… chỉ là một đoạn sinh hoạt ngắn mà thôi, tôi không thể nhớ rõ.

À, còn có một nam nhân, ăn mặc cổ trang giống như thư sinh trên phim truyền hình, trong giấc mộng, chúng tôi thường xuyên bên nhau trò chuyện, dạo vườn hoa, ngâm thơ đối câu gì đó. Nhưng mỗi lần sau khi tỉnh lại, tôi đều không nhớ được mặt hắn……”


(Hết chương)

Comments

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894