Chương 827
CHIA BẢO VẬT
“Bọn họ đâu rồi, tất cả không có việc gì chứ?”
“Đều ở bên ngoài,” Chu Tĩnh Như giận dỗi lườm hắn một cái, “Trông bộ dáng này của huynh, còn quản chuyện người khác nữa sao?”
Diệp Thiếu Dương không thể nói được câu nào, đành phải cười cầu hoà, nhờ cô gọi mọi người vào.
Chu Tĩnh Như có chút chần chừ, nhưng vẫn đứng dậy ra ngoài, một lát sau, mọi người lục tục đi vào, Tạ Vũ Tình là người đầu tiên, ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.
Mới vừa thấy cô, Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ tới chút chuyện, tâm tình lập tức trở nên phức tạp, đành phải cười cười, tỏ vẻ mình không sao cả.
Mấy người Tứ Bảo với Tiểu Mã cũng vây xung quanh, Diệp Thiếu Dương lướt mắt một phen, thấy tất cả đều ở đây, bao gồm cả Dưa Dưa, Quả Cam, Trần Lộ, còn có Tuyết Kỳ, ánh mắt cô ta vẫn lạnh lùng, bất quá trong hình hài một cô bé con, thực khiến người ta vừa thấy đã nhịn không được, muốn nhéo má một cái.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng sau cùng, vẻ mặt điềm tĩnh, nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
“Trông bộ dáng này của các người, cứ như…… tôi sắp không xong đến nơi, tôi không quen bị đối xử vậy đâu, tản ra... tản ra...”
Diệp Thiếu Dương cố sức xua tay, “Tứ Bảo đâu, lúc ấy sao các người lại biết chúng tôi ở dưới đó?”
“Lão đại chẳng phải đã kích hoạt hồn ấn sao,” Dưa Dưa cướp lời, “Ta có thể cảm giác được vị trí của ngươi, nhưng nơi đó không biết có cấm chế gì, ta chẳng thể xuyên tường, không xuống dưới được.”
“Cứ để ta kể...” Tứ Bảo kéo cái ghế dựa qua, ngồi xuống, thuật lại một lượt tình huống lúc đó:
Lúc ấy, sau khi hai nhóm tách ra, hắn và Tiểu Mã theo mạch nước ngầm lên trên thượng du, càng đi càng xa, đi đến cuối hang động, chẳng thấy thứ gì, nên đành phải quay trở lại, xuống dưới hạ du.
Kết quả cũng gặp phải lũ Nhân diện yêu thi, muốn giết cũng giết không xong, chẳng còn cách nào đành phải lui về minh điện của tầng mộ cổ bên trên để chờ.
Tiểu Mã không có việc gì làm nên múc mấy thùng nước, dùng để rửa sạch nước muối tinh còn sót lại trên mặt.
Sau đó Dưa Dưa cảm giác được Diệp Thiếu Dương đang triệu hoán, xác định được vị trí của hắn ở ngay phía dưới minh điện, vì thế một lần nữa trở lại mộ cổ bên dưới, nhưng bị đám Nhân diện yêu thi ép trở về, chỉ có thể đợi trong minh điện.
“Sau đó mặt đất đột nhiên chấn động, giống như có động đất vậy, xuất hiện một khe nứt, tình huống tiếp theo thế nào ngươi cũng biết rồi đó, may mắn Tiểu Mã đổ chút nước còn sót lại xuống dưới, dập tắt ngọn lửa, chúng ta mới có thể thả dây thừng xuống……”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nhớ lại giữa hai tầng mộ cổ, vốn cũng chỉ cách nhau mấy lớp nhũ đá.
Không biết cái tên ôn dịch chết bầm nào, đã lót một lớp ngói lưu ly có chứa Thiên Bảo long hỏa du trên nóc trần, nhất định là lúc đánh nhau đã động đến nhũ đá, bằng không sao có thể mới cháy một hồi đã bị sụp đổ như thế.
Bất quá cũng thực may mắn, sau khi cột trụ nhũ đá sụp xuống, hình thành khe nứt, mấy người Tứ Bảo lại đang chờ bên trên. Mình có thể tìm được đường sống từ trong tuyệt cảnh, thật đúng là vạn hạnh.
“Sau đó thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi, “Làm sao chúng tôi ra khỏi đó?”
“Ngươi bị nhũ đá đập vào người dẫn đến hôn mê, ta đã trèo xuống cõng ngươi lên.” Tứ Bảo lườm hắn trách cứ, “Một bộ sách bằng thẻ tre, liệu đáng giá bao tiền, mà ngươi phải liều mạng như vậy, đã lên rồi còn phải leo xuống!”
Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói: “Ngươi vẫn chưa xem đó là cái gì sao?”
“Làm gì có thời gian a, cõng ngươi lên được, ta liền gọi cho tiểu thư Tĩnh Như, đưa ngươi đến bệnh viện, ta mệt muốn chết đi được, mới rồi ở bên ngoài chợp mắt một lúc.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Em không nói cho hắn biết sao?”
“Chờ anh tỉnh lại tự mình nói, cho hắn niềm vui bất ngờ.” Nhuế Lãnh Ngọc khẽ mỉm cười.
Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, sau khi trải qua một phen đồng sinh cộng tử dưới mộ cổ, giữa hai người không cần nói quá nhiều, chỉ một ánh mắt đã có thể hiểu ý đối phương.
Nhuế Lãnh Ngọc ra ngoài lấy túi của Diệp Thiếu Dương vào, lôi mấy thứ bảo vật mà Quách Thiếu Di đã đưa ra, bày trên giường Diệp Thiếu Dương.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều bị chúng hấp dẫn.
“Âm huyết linh chi!” Tứ Bảo giọng run run hét ầm lên, cầm trên tay ngửi ngửi, đích thực là nó, kích động thiếu chút nữa thì khuỵu xuống.
“Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được nó! Sư phụ... được cứu rồi!”
Tứ Bảo kích động muốn chụp vai Diệp Thiếu Dương, tay vừa hạ xuống, đã bị Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy, lúc này mới nhớ Diệp Thiếu Dương đang bị thương trong người, cười hắc hắc, “Phải cảm tạ ngươi thế nào cho phải đây, hay cầu cho ngươi sức khoẻ tráng kiện nha.”
“Sức khoẻ tráng kiện cái quỷ gì?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
Tứ Bảo vừa định giải thích, ngẩng đầu thấy ba vị mỹ nữ đều tối sầm mặt nhìn mình, lập tức hô lên Phật hiệu, làm bộ phong thái cao tăng, “A di đà Phật, bần tăng nói bậy, bần tăng cũng không biết cái gì gọi là giữ gìn sức khoẻ tráng kiện.”
Diệp Thiếu Dương cầm cuốn thẻ tre, đưa cho Tứ Bảo, “Đừng có cảm tạ ta vội, ngươi xem xem đây là cái gì.”
Tứ Bảo hoài nghi nhận lấy, vừa mới mở ra, tức khắc cả kinh: “Phạn văn ...may mà hòa thượng ta xem hiểu…… Đạt Ma Hàng Ma Kinh... Đạt Ma Hàng Ma Kinh!!!”
Tứ Bảo kích động hét lớn, khiến cho y tá đứng ngoài cửa phải kêu lên: “Các người nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền bệnh nhân!”
Tứ Bảo vội vàng bịt miệng, kìm nén sự kích động, đọc lướt qua một lần, lại muốn chụp bả vai Diệp Thiếu Dương, lần này Tạ Vũ Tình đã có đề phòng, thụi cho hắn một quyền.
Tứ Bảo cũng không cảm thấy đau, hai tay run rẩy, miệng rên rỉ nỉ non: “Đạt Ma Hàng Ma Kinh...Đạt Ma Hàng Ma Kinh...”
Tạ Vũ Tình mắng: “Ngươi điên à! Sao cứ như Đường Tăng lấy được chân kinh thế!”
“Chân kinh, đây tuyệt đối là chân kinh!” Tứ Bảo lắc đầu, dừng lại một hồi, cố gắng kìm hãm chính mình, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Đạt Ma Hàng Ma Kinh, ngươi biết nó là cái gì không? Là tâm pháp đả toạ khủng nhất của Phật gia, có giá trị không hề kém tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên của ngươi đâu, tuyệt tích mấy trăm năm, thì ra là nằm trong tay Kiến Văn Đế!”
“Thiệt hay giả vậy...” Diệp Thiếu Dương nghe vậy cũng cả kinh, tuy vẫn biết đó là thứ tốt, nhưng ngờ cư nhiên có thể tương đương với tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên.
“Thật mà ...thật mà... thật 1000% luôn! Đạt Ma Hàng Ma Kinh này, theo như truyền thuyết, chính là một trong năm bộ Chân kinh mà Đạt ma mang đến từ Thiên Trúc, mấy bộ kia đều còn lưu truyền, riêng bộ này sau đó bị thất truyền! Nghe nói tu luyện tâm pháp này, có thể trở thành Kim Thân La Hán, ta cũng không biết nhiều quá, nhưng nghe đồn vô cùng lợi hại……”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Vậy thì tốt rồi, thực không uổng công lão tử liều mạng một phen.”
Tứ Bảo chợt nhớ tới chuyện này, hai mắt chớp chớp, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Đừng có mong ta cám ơn ngươi nha, ta chỉ muốn mắng ngươi thôi, đồ vật tốt thì tốt, nhưng cũng không quan trọng bằng ngươi, ta thà không có nó, cũng không muốn ngươi đi mạo hiểm!”
“Oẹ...nghe buồn nôn quá đi cha...” Diệp Thiếu Dương trợn mắt, nói: “Quả Cam đâu, lại đây.”
“Ta cũng có phần sao?” Quả Cam ánh mắt sáng ngời, vội bước tới, ghé vào mép giường, đôi mắt ươn ướt chớp chớp.
Diệp Thiếu Dương đưa Hỗn Nguyên Châu cho Quả Cam, dặn dò cặn kẽ công dụng kỳ diệu của viên châu này, Quả Cam vừa nghe, hai mắt sáng lấp lánh.
“Sau này ngươi phải siêng năng tu luyện dưới nước, không được ham chơi, trong mấy yêu phó quỷ phó của ta, tu vi ngươi là yếu nhất, cần nỗ lực hơn.”
“Được được, nhất định sẽ thế.” Quả Cam cất Hỗn Nguyên Châu đi, bất ngờ hôn lên mặt Diệp Thiếu Dương “chụt” một cái:“Cám ơn lão đại!” Rồi chạy nhanh ra ngoài.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment