Chương 824-825-826
CHÔN THÂN NƠI BIỂN LỬA
Sùng Trinh ngẩn ra, “Với pháp lực của lão tổ tiên, chẳng lẽ còn không thể……”
“Ngươi đừng quên, hắn đã đánh bại Tam Pháp Vương của Ty Luân Hồi, cô nương kia cũng không phải dễ động vào, hai người bọn hắn nếu một lòng muốn chạy, hai chúng ta chưa chắc đã cản nổi...”
Sùng Trinh suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu, sinh thời ở nhân gian, bọn họ đều từng là Đế Vương quân lâm thiên hạ, sau khi chết tuy được thụ phong Âm Thần, nhưng pháp lực cũng như địa vị ở Âm Ty cũng chỉ là bậc trung, còn kém Tam Pháp Vương của Ty Luân Hồi biết bao nhiêu bậc.
“Cứ thử một lần đi...” Sùng Trinh không cam lòng.
Chu Lệ thở dài nói: “Không đánh còn đỡ, nếu lỡ khai chiến, thì giá nào cũng phải bắt hắn, bằng không một khi để hắn đào tẩu, tất nhiên sẽ đối địch với toàn bộ Âm Ty, chiến tranh trước mắt sắp xảy ra, nếu hắn đứng về phía bên kia, thì bên đó sẽ trở thành một lực lượng rất đáng sợ.
Trầm ngâm một hồi, Chu Lệ lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, ta cũng không nghĩ ra ai đã truyền thụ Đâu Suất Bát Quái Tiên cho hắn.”
Sùng Trinh cau mày nói: “Thế thì đã sao?”
“Đâu Suất Bát Quái Tiên chính là pháp thuật của Âm Phủ, dĩ nhiên phải có người truyền thụ hắn mới có thể biết được, đây có lẽ là việc làm của một đại nhân vật nào đó, ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
Sùng Trinh trầm ngâm một lát, nói: “Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng cũng mơ hồ nghĩ đến vài chuyện.”
“Với tình huống trước mắt, hắn tàn sát một hai quỷ phậm Âm Phủ, thực chẳng đáng là gì, nếu ta cứ dùng vũ lực câu dẫn hắn, có lẽ ngược lại sẽ khiến Âm Ty khó xử……” Chu Lệ hạ thấp giọng.
Sùng Trinh gật đầu, “Vẫn là lão tổ tiên anh minh, có điều Diêm La Vương phái hai chúng ta tới bắt Huệ Tông, nay hắn đã bị diệt hồn, quay về biết ăn nói sao đây. Theo ý của lão tổ tiên vừa rồi, nếu chúng ta nói thẳng ra, chỉ sợ Diêm La Vương e ngại luật pháp, cũng không thể không tầm nã Diệp Thiếu Dương, tuy nhiên cũng không phải nguyện ý……”
Chu Lệ đứng lại, cau mày suy nghĩ một hồi, nhìn Sùng Trinh nói: “Nếu nói chúng ta đến muộn một chút, Kiến Văn Đế đã bị Diệp Thiếu Dương chém chết, không thể câu hồn...”
Sùng Trinh ánh mắt sáng ngời: “Hay là thế này: Kiến Văn Đế kia dùng Đế Vương tâm thuật tạo thành ảo giác, Diệp Thiếu Dương vì phá trận mà giết địch là lẽ đương nhiên, bằng không chính hắn sẽ phải chết……”
Chu Lệ cười nhạt, “Nhớ kỹ, đó chính là chân tướng, hôm nay không nói, sau này cũng không thể nói, để tránh rước phiền phức vào người.”
“Cẩn tuân tổ mệnh!”
Lúc này, tinh phách Kiến Văn Đế từ minh điện bay ra khỏi mộ đạo.
Chu Lệ ngẩng đầu nhìn tinh phách của Kiến Văn Đế, âm thầm thổn thức.
“Bao đời sau, khi hồn phách của hắn được tụ sinh, có một bộ dáng khác, nhân gian sẽ chẳng còn Chu Duẫn Văn nữa rồi……”
Hai người đứng lặng một hồi, Sùng Trinh đột nhiên nói: “Đúng rồi lão tổ tiên, Kiến Văn Đế Nương Nương, vẫn còn trong ngọc ấn của người, cô ta biết rõ chân tướng, phải làm sao cho ổn đây?”
Chu Lệ ngẩn người, nhất thời cũng không thể nghĩ ra biện pháp gì tốt, hai người thương lượng một hồi, quyết định cứ giam Quách Thiếu Di lại trước đã, quay về rồi từ từ nghĩ cách.
Chu Lệ vung tay một đường, phá vỡ hư không, hai người tiến vào Âm Ty.
Hồn phách Kiến Văn Đế bay đến cuối mộ đạo, nhưng không vào Âm Ty, mà bay vòng vòng trên mặt đất, sau đó hội tụ trên tay một thanh y nhân (người mặc áo xanh).
Bên cạnh thanh y nhân, một thân ảnh hư ảo không có mặt đang đúng cúi đầu, nhìn bị đám tinh phách bị thanh y nhân thu hồi, nói: “Xin hỏi chủ thượng, người muốn tinh phách tàn hồn này để làm gì ạ?”
“Kiến Văn Đế là Đại Minh Thiên tử duy nhất không vào luân hồi, cũng không được thụ phong Âm Thần, nhân gian cũng như Quỷ Vực có vô số u hồn triều Minh, nhất thời khó thu phục được hết, tử thương cũng có mấy chục vạn người, đám ma quỷ đó đều đã vào hết Âm Ty, mà vẫn duy trì sự trung thành tuyệt đối như lúc làm người.”
Vô diện nhân ảnh nói: “Hiểu rồi, chủ thượng muốn lợi dụng hắn tập hợp đám du hồn đó lại phải không? Ý tưởng rất hay, nhưng hắn đã bị hồn bay phách tán, tinh phách sao có thể tụ hợp lại đây?”
“Biện pháp.. chắc sẽ có.” Thanh y nhân nhìn đám tinh phách trong lòng bàn tay, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Bên trong minh điện dưới mộ cổ, Diệp Thiếu Dương mới vừa kết thúc thổ nạp một vòng Chu Thiên, tiến vào điện thờ phụ, sưu tầm mấy thứ tốt trong bích động.
Tuy trên người đã có mấy bảo bối do Quách Thiếu Di lấy từ bích động này ra, Diệp Thiếu Dương vẫn còn tiếc rẻ.
“Huynh không lo Âm Ty sẽ xử trí huynh thế nào, mà còn có tâm tư sưu tầm bảo vật sao?” Nhuế Lãnh Ngọc đứng ngay phía sau hắn, khẩn trương nhắc nhở.
“Chuyện đã thế này, nghĩ cũng vô dụng, ngộ nhỡ Âm Ty không tới tìm tôi tính sổ, mà lúc đó mộ cổ lại bị cảnh sát tiếp nhận, thì làm gì còn cơ hội tầm bảo nữa chứ.”
Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa tìm kiếm, bích động có rất nhiều đồ cổ, nhưng nhìn qua đều là mấy thứ không liên quan đến tu luyện pháp thuật, hắn cũng chẳng có hứng thú.
Nhuế Lãnh Ngọc cau mày hỏi: “Sao lại không tới tìm huynh tính sổ?”
“Cảm giác vậy thôi, lời nói của Chu Lệ trước lúc rời đi, cho tôi một cảm giác…… rất kỳ quái, hy vọng trực giác của tôi không sai. Đậu má, sao toàn là chai lọ bình bát lung tung thế nhỉ……”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn bộ dáng ham tài của hắn, lại nghĩ đến biểu hiện của hắn trong ảo cảnh, trong lòng vô ngữ, đây là thực sự là cùng một người sao?
“Cái này....”
Diệp Thiếu Dương phát hiện một vật rất nặng, Nhuế Lãnh Ngọc dùng đèn trên đầu chiếu vào, vật này phản xạ ánh lục quang chập chờn, nhịn không được cầm lên tay quan sát.
Là một khối ngọc ấn, bên trên chễm trệ một con thần thú đầu rồng mình hổ, miệng ngậm Hạo nhật thần châu, điêu khắc cực kỳ tinh tế, nhìn qua sống động như thật.
Dưới đáy là một hàng chữ triện nổi, Nhuế Lãnh Ngọc không biết đó là gì, nhưng Diệp Thiếu Dương lại rất tinh thông, vừa nhìn thấy đã đọc ngay ra được:
“Thiên mệnh minh đức, biểu chính vạn phương, tinh nhất chấp trung, vũ trụ Vĩnh Xương…… Nói vậy, đây chẳng phải là Ngọc tỷ truyền quốc của Kiến Văn Đế ư?!”
Bất chợt nhớ lại, lúc trước Kiến Văn Đế có nói qua Ngọc tỷ của Chu Lệ là đồ rởm, nếu vậy... cái gọi là chính phẩm, đương nhiên là nằm trong tay hắn.
“Đây nhất định là Ngọc tỷ truyền quốc.” Nhuế Lãnh Ngọc vuốt ve thần thú điêu khắc trên ngọc tỷ, cảm nhận được một cỗ chính khí uy nghiêm, toát ra từ trong ngọc tỷ.
“Ngọc tỷ đại biểu cho chính khí quốc gia, có thể ngăn chặn bất kỳ tà khí nào, quỷ yêu cũng phải tránh xa.” Diệp Thiếu Dương có chút phấn khích, “Vật này nếu đã được khai quang, nằm trong tay pháp sư, tuyệt đối là một pháp khí thượng đẳng!”
“Ngọc tỷ này không phải người thường nào cũng có thể khống chế, tôi là nữ nhân, không đủ cương khí chí dương, khẳng định không dùng được, huynh cầm lấy mà dùng.” Nhuế Lãnh Ngọc nói rồi trả lại ngọc tỷ cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận ngọc tỷ, mân mê trong tay, nói: “Tôi là Thiên sư, không phải Đế vương, vô pháp khống chế này Đế vương chi khí trong ngọc tỷ này, có thể phát huy một nửa công hiệu đã là không tồi, tuy nhiên nếu đã có duyên tìm được, chẳng cần nghĩ nhiều cho mệt, hắc hắc...”
Bất chợt, một tiếng động lớn từ phía minh điện truyền lại, hình như có thứ gì rớt xuống.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy ra, vừa thấy tức khắc sợ đến ngây cả người:
Trên nóc minh điện bỗng nhiên nổi lửa, hơn nữa từng giọt dầu kèm theo lửa cháy không ngừng chảy xuống, giống như một trận mưa lửa, khắp nơi trên mặt đất đều bốc cháy, cảnh tưởng thực sự choáng ngợp.
“Ngói lưu ly chứa Thiên bảo long hỏa du đã bị vỡ! Long hỏa du gặp gió sẽ bùng cháy, toàn bộ mộ thất sẽ bị thiêu rụi, mau ra khỏi đây thôi!”
Nhuế Lãnh Ngọc đưa tay kéo Diệp Thiếu Dương còn đang ngẩn ngơ đứng đó, chạy như bay về phía lối ra.
Diệp Thiếu Dương thất thần suy nghĩ một chặp, chợt nhớ ra, tám phần là do lúc trước đấu pháp, không cẩn thận đã làm vỡ ngói lưu ly.
Đúng rồi, chính là lúc Kiến Văn Đế bị đánh bay lên không, đập vào nóc minh điện……
“Ầm” một tiếng, một cột nhũ đá rơi xuống ngay trước mặt, lưu hỏa bắn tung toé, hai người vội vàng lui về phía sau, cúi đầu nhìn kỹ lại, suýt chút nữa thì nghẹt thở:
Khối nhũ đá khổng lồ này vừa lúc rơi xuống ngay tại ở cổng vòm, chặn đứng lối ra, mặt trên dầu loang, lửa cháy ngùn ngụt.
“Bị chặn đường rồi!” Diệp Thiếu Dương hét lớn, nếu cố tình vượt qua nhũ đá này ra ngoài, thể nào cũng bị thành thịt nướng.
Nhưng đây là lối ra duy nhất, cứ tiếp tục chần chừ, tình huống sẽ chỉ càng tệ hơn.
“Liều thôi!” Nhuế Lãnh Ngọc cắn răng một cái, kéo Diệp Thiếu Dương xông lên, kết quả một đống gạch ngói cùng nhũ đã vỡ vụn rơi ào ào xuống, lối ra duy nhất trước mặt đã hoàn toàn bị bịt kín.
“Rõ rồi.” Nhuế Lãnh Ngọc thở dài một tiếng, “Đây là cơ quan đã được thiết kế trong mộ thất, một khi Thiên Bảo long hỏa du bị thiêu đốt, nhũ đá ở gần lối ra sẽ rơi xuống trước tiên, phong toả toàn bộ mộ thất, khiến đạo mộ tặc vô pháp chạy thoát……”
Nhìn quanh trái phải, nhũ đá cùng gạch ngói không ngừng rơi xuống, nóc trần mộ thất đã biến thành biển lửa.
Hai người cẩn thận tránh né nhũ đá rơi xuống cũng như lưu hoả đang ngày càng lan rộng, cảm giác xung quanh càng ngày càng nóng, trong lòng vô cùng khẩn trương.
“Vào Ngọc Tuỷ Quan trốn một phen!”
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn Ngọc Quan, bất chợt nhớ đến việc Ngọc Quan có tác dụng ngăn cách khí tức trong ngoài, hơn nữa khí lạnh tự sản sinh ra trong Ngọc Quan, xem chừng có thể ngăn cản nhiệt độ từ bên ngoài.
Hai người nhanh chóng chui vào Ngọc Quan, tức khắc cảm giác được khí lạnh bao trùm thân thể, thực rất thoải mái.
Ngọc Quan này không những có thể ngăn cách khí nóng, mà còn cản trở khói bụi xâm nhập.
Hai người liền cảm thấy hô hấp thoải mái, hít vào một hơi thật sâu.
“Thật tiếc Vong Xuyên Thủy lúc giúp Kiến Văn Đế tụ hồn đã bị rút cạn rồi, bằng không làm ướt toàn thân, có cơ hội chạy thoát ra ngoài.”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, tứ phía lửa cháy ngùn ngụt, Thiên Bảo long hoả du tựa như vô cùng vô tận chảy xuống, toàn bộ mộ thất dường như đã bị thiêu rụi, nếu không ẩn thân trong Ngọc Quan, xem chừng hai người đã chôn thân nơi biển lửa.
“Không còn hy vọng nữa rồi……” Nhuế Lãnh Ngọc thu hồi ánh mắt, buồn bã nhìn Diệp Thiếu Dương, “Chúng ta ở trong này nhất thời không sao, nhưng một khi dưỡng khí bị thiêu sạch, khẳng định hai ta sẽ bị ngạt ở đây…… chết là cái chắc.”
Diệp Thiếu Dương cầm tay nàng, nhìn cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra xung quanh, không nói mấy câu vô nghĩa như “Trời không tuyệt đường con người”, bởi hắn biết pháp thuật của mình tuy mạnh, nhưng dù sao cũng là thân thể phàm nhân, đối mặt tai hoạ như vậy, cũng chẳng cách nào tránh khỏi.
Không ngờ bao phen cửu tử nhất sinh, đến Hoàng Đế cũng giết, thế mà cuối cùng lại chôn thân nơi này……
Hai người bần thần vô ngữ, nhũ đá không ngừng rơi xuống, lửa cháy ngút trời, dập tắt gần như toàn bộ hy vọng chạy thoát của bọn họ.
“Tiêu rồi, thế là tiêu rồi,” Diệp Thiếu Dương thở dài một tiếng, quay sang nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Em qua đây ngồi cạnh tôi đi.”
Ngọc Quan rất lớn, đủ chỗ cho hai người sánh vai.
Diệp Thiếu Dương duỗi tay kéo Nhuế Lãnh Ngọc lại, nàng cũng không phản đối, ngồi dịch lại gần hắn, hai người vai sánh vai, tay trong tay.
“Có hối hận không?” Biết chắc sẽ phải chết, Nhuế Lãnh Ngọc ngược lại rất bình tĩnh, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.
“Cái gì? Người muốn tới đây giết Thi Vương chính là tôi, em vì giúp tôi mới đến đây, câu này để tôi hỏi em mới đúng.”
“Không, tôi muốn nói, huynh vì tôi mới giết chết Kiến Văn Đế, có lẽ sẽ bị Âm Ty trọng phạt, huynh có hối hận không?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đã sắp chết, Âm Ty trách phạt hay không trách phạt, cũng chẳng quan tâm nữa rồi.”
“Nhưng lúc ấy huynh không biết sẽ phải chết ở nơi này, nếu hiện tại chúng ta được cứu, Âm Ty sai người tới bắt huynh, huynh có hối hận không?”
“Em có bao giờ thấy tôi hối hận chưa, dù chỉ một lần, tôi còn muốn giết hắn... nữa là lần này.....!”
Diệp Thiếu Dương cười lớn, tựa hồ quên đi bản thân đang nằm trong hiểm cảnh.
Nhuế Lãnh Ngọc thở dài, “Huynh không nên chết tại nơi này, huynh là Thiên sư nhân gian, phải tung hoành thiên hạ, trảm yêu trừ ma, như thế mới là……”
Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay nàng, khẽ mỉm cười, “Tôi cũng không cam lòng chết thế này, nhưng…… có thể chết cùng em, cũng coi như cũng đáng giá, lại còn được nằm chung quan tài, coi như sau khi chết sẽ mãi mãi bên nhau...ha ha... chẳng cần lo hậu sự.”
Nhuế Lãnh Ngọc cắn môi, nhìn khói bụi tràn ngập minh điện.
Bởi nhũ đá không ngừng rơi xuống, cùng với liệt hỏa cháy rừng rực, trên nóc điện xuất hiện rất nhiều khe nứt, không thấy có Long hỏa du rơi xuống.
Trong minh điện lúc này đã chẳng còn vật gì có thể cháy, ngọn lửa duy trì hoàn toàn do Long hoả du, chờ dầu cháy hết, đương nhiên lửa cũng sẽ tắt.
Nhuế Lãnh Ngọc bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, trong lòng phán đoán, nhất định bọn họ không thể cầm cự được đến lúc đó, âm thầm thở dài, từ bỏ hy vọng sống sót cuối cùng, gục đầu vào vai Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng đoán được hoàn cảnh, thực mau rút ra kết luận giống nàng, vì thế quyết định không nghĩ thêm gì nữa.
“Có việc tôi vẫn chưa hỏi em, lúc trước em không phải phản đối tôi giết Kiến Văn Đế, nhưng sau đó khi tôi bắt được hắn, Chu Lệ ra tay cứu giúp, vì sao lại muốn cản tôi lại?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ giọng nói: “Huynh vẫn không hiểu ư?”
“Chính vì không hiểu nên mới hỏi em...”
“Lúc trước, tôi không nghĩ huynh sẽ vì tôi mà làm ra việc không thể cứu vãn như thế, cho nên cực lực ngăn cản, nhưng sau khi huynh bắt được Kiến Văn Đế, thì tôi liền biết, bản thân mình không thể ngăn cản……
Nếu tôi không ngăn cản, khẳng định cho dù liều mạng, huynh cũng quyết bám lấy Kiến Văn Đế. Tôi không muốn thấy huynh bị tổn thương.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Một khi em ra tay, sẽ trở thành đồng lõa, không sợ Âm Ty trách phạt sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc cũng bật cười.
“Chính là tôi muốn như vậy, đến lúc đó nếu huynh phải xuống Địa ngục chịu khổ, tôi cũng có thể cùng huynh sát cánh.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong những lời này, ngẩn người vô ngữ, trong lòng nhất thời kích động, dí sát mặt lại gần, Nhuế Lãnh Ngọc lui về phía sau, đưa tay lên chắn.
“Dù sao cũng đã sắp chết, chẳng lẽ không thể có một nụ hôn vĩnh biệt sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc đỏ bừng mặt, cười nói: “Huynh đã đoán được ba chữ kia chưa?”
“Cái đó…… đã lúc này rồi, còn muốn đoán ư?”
“Đương nhiên, sau khi chết có thành quỷ, vẫn sẽ như vậy.” Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức hít thở, có chút hổn hển nói: “Sau khi chết, huynh có tính toán gì…… đi luân hồi không?”
“Em sẽ đi sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.
“Tôi là pháp sư, nếu không vào luân hồi, hậu quả thực đáng sợ…… Huynh cũng biết đó……” Dưỡng khí càng ngày càng ít, Nhuế Lãnh Ngọc phải ngừng lại hít thờ, mới có thể nói tiếp.
“Một khi chết đi…… Quỷ sai gặp được, sẽ bắt xuống Địa phủ…… Thậm chí lập tức diệt hồn……”
Khoé mắt Diệp Thiếu Dương ươn ướt, dùng sức hít vào một hơi, xiết chặt tay nàng, nói: “Vạn nhất chúng ta không có duyên định tam sinh, kiếp sau không gặp được nhau thì phải làm sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc đưa mắt nhìn hắn.
“Cho nên…… tôi sẽ không đi luân hồi, tôi sẽ lưu lại nhân gian, chờ em chuyển thế…… Lại đi tìm em, đánh thức trí nhớ của em……”
Nhuế Lãnh Ngọc cười, “Vậy tôi cũng không đi luân hồi.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, chợt hiểu ra ý tứ của nàng, đưa tay ôm sát nàng vào lòng, nói: “Không hối hận chứ?”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu.
“Phải rồi…… Chúng ta làm thế, là trái Thiên Đạo a!”
Diệp Thiếu Dương bật cười ha hả, cười đến sặc sụa, chảy cả nước mắt.
“Làm trái thì làm trái, lão tử vui vẻ là được!”
Làm việc bản thân mình muốn làm, miễn sao cảm thấy vui vẻ.
Vì thiếu dưỡng khí, cả hai người đều há miệng thở dốc, ho khan khù khụ, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Hay huynh giết tôi trước đi…… tôi…… tôi không muốn bị ngạt chết.”
“Tôi không thể xuống tay với em…… để tôi tự sát trước.”
Nói rồi, Diệp Thiếu Dương lấy ra Đinh Diệt Linh, nhắm ngay giữa ngực mình, thời khắc này cuối cùng cũng tới, trong lòng không khỏi dấy lên chút bi thương.
Hai mươi năm tu luyện Đạo pháp, một khi thân thể bị hủy diệt, vô pháp thi triển pháp thuật nhân gian, bản thân cũng sẽ không còn là Thiên sư, chỉ là một du hồn bình thường, bị pháp sư cũng như quỷ sai đuổi bắt từ Trung Đông sang Tây Tạng.
Mình…… thực có thể buông bỏ sao?
Luyến tiếc, thì thế nào?
Diệp Thiếu Dương giơ Đinh Diệt Linh, từ từ đâm xuống.
Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy Đinh Diệt Linh, lắc đầu nói: “Tôi…… không muốn thấy bộ dáng lúc chết của huynh, tôi…… để tôi đi trước……”
“Dù sao cũng phải chết, để tôi đi trước……”
“Ầm” một tiếng, ngay giữa minh điện, lại có một khối nhũ đá cực lớn rơi xuống, so với nhũ đá lúc trước còn lớn hơn nhiều, hẳn là nhũ đá chịu lực của nóc trần.
Bất quá, hết thảy mấy chuyện này, đã không còn ý nghĩa gì với hai người nữa rồi, họ chỉ quay đầu nhìn lướt qua, không để ý gì thêm, tiếp tục tự sát.
“Thiếu Dương...Thiếu Dương, Lãnh Ngọc...nè... các người có dưới đó không?”
Thanh âm quen thuộc của Tứ Bảo vang lên, từ trên khe nứt do nhũ đá rơi xuống.
Hai người toàn thân run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám khói mù đang thoát lên từ khe nứt.
Hai người kích động nhìn nhau, nếu khói mù có thể bốc lên, chứng tỏ…… nóc trần có lỗ thông?
“Tôi ở đây! Khụ khụ!” Diệp Thiếu Dương đứng dậy, kích động hét lớn, sau đó lại ho lên sặc sụa.
Ba bóng người bay xuống dưới, là Trần Lộ, Tuyết Kỳ với Dưa Dưa.
Ba bọn họ đều là quỷ, không sợ liệt hoả nhân gian, sục sạo kiếm khắp minh điện, tìm được hai người.
“Lão đại... các người không sao chứ, thật là tốt quá!” Dưa Dưa kích động nhảy chồm lên.
“Bớt nói nhảm đi, mau cứu bọn ta ra ngoài trước đã!”
Ba con quỷ lập tức lộ vẻ khó xử, bọn họ tuy có thể xuống dưới, nhưng vì là quỷ, nên có rất nhiều chuyện đều không thể làm được, đến dập lửa cũng bất lực.
“Lão đại chờ một chút, ta đi gọi bọn họ!”
Dưa Dưa lập tức phi thân chui qua cái khe.
Trần Lộ cùng Tuyết Kỳ ở lại, xem tình huống hai người Diệp Thiếu Dương, vạn phần khẩn trương, nhưng cũng không thể làm được gì.
Đợi một hồi, chỉ nghe tiếng lách tách vang lên, một dòng nước từ khe nứt đổ xuống, dập tắt Long hoả du xung quanh, trên nóc trần nóng rực toát ra khói trắng xèo xèo... tiếp đó một sợi dây thừng được thả xuống.
Diệp Thiếu Dương ánh mắt sáng ngời, không khỏi kích động, nâng Nhuế Lãnh Ngọc lên vai, chui ra khỏi Ngọc quan, bước nhanh qua một đống lửa, bắt lấy dây thừng, dùng sức leo lên.
Lúc trước thổ nạp được một vòng Chu Thiên, sức lực đã khôi phục không ít, tuy trên vai khiêng một người, xem ra cũng không có gì ảnh hưởng.
Trong lúc leo lên trên, lòng Diệp Thiếu Dương chợt cảm thấy hối hận không thôi: Nếu ban nãy lưu lại minh điện thổ nạp điều khí, không qua điện thờ phụ tìm kiếm bảo vật, thì đã có thể rời khỏi ngay lúc đó, sẽ chẳng xảy ra mấy chuyện này. Đúng là tham thì thâm a……
Trong quá trình leo lên, có thể cảm nhận được độ nóng xung quanh nóc trần.
Tuy đã bị nước lạnh dội qua, nhưng nhiệt độ vẫn giống như lò than.
Càng đáng sợ hơn, chính là khói đặc cũng bốc lên theo qua khe nứt, căn bản không cách nào hô hấp.
Diệp Thiếu Dương oxy đã cạn, nhịn không được hít vào một hơi, lập tức bị sặc khói đến mức đầu óc trống rỗng, hai tay đang bám dây thừng cũng suýt chút nữa thì buông ra.
Cũng may dây thừng đã được phía trên kéo lên, chưa đến mười giây, trước mắt bỗng nhiên quang đãng.
Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt, nhìn thấy Tứ Bảo với Tiểu Mã hợp sức kéo dây.
Bò lên phía trước vài bước, tránh khỏi luồng khói đặc đang nghi ngút bốc lên, Diệp Thiếu Dương dùng sức hít vào một hơi, thả Nhuế Lãnh Ngọc xuống, quay sang nhìn mặt nàng, Nhuế Lãnh Ngọc dụi dụi hai mắt, liên tục ho khan.
“Khụ khụ!” Diệp Thiếu Dương bật cười, “Thực nên chụp cho em một tấm ảnh, lưu lại bộ dáng như công nhân khai thác than này, băng lãnh mỹ nhân cũng có lúc chật vật thế a.”
Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt lườm hắn một cái, “Huynh thì cũng đâu có khá hơn tôi.”
Hai người mới dạo một vòng qua Quỷ môn quan về, tâm tình thực tốt.
Diệp Thiếu Dương còn muốn bông đùa vài câu, từ phía dưới khe nứt truyền lên tiếng của Trần Lộ: “Chú em, đệ đánh rơi cái gì đó trên mặt đất, hình như là pháp khí..à... là một cuốn kinh, ta lấy không được!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, vội vàng kiểm tra mấy bảo bối trong túi.
“Hỏng bét, là Đat ma kinh gì gì đó!”
Lập tức đến bên khe nứt, trong lòng có chút nhấp nhổm không yên, hít sâu một hơi, rồi lại trèo xuống.
Nhuế Lãnh Ngọc giữ chặt hắn lại, “Thôi bỏ đi, phía dưới quá nguy hiểm! Không cần phải thế!”
“Đó chính là bảo bối, Quỷ nương nương đã nói vậy mà, tôi tin cô ta!”
Tiểu Mã với Tứ Bảo không biết tình huống thế nào, thấy vậy ngây ngốc cả người, Diệp Thiếu Dương cũng không kịp giải thích cho họ hiểu, cuốn kinh là thẻ tre, vạn nhất bị lửa đốt sẽ coi như xong đời.
Diệp Thiếu Dương không dám chần chừ, bám dây thừng trèo xuống.
Nhắm mắt nín thở xuyên qua làn khói đặc, nhảy vào mộ thất, thấy Trần Lộ đứng bên cạnh Ngọc quan, ngón tay chỉ sang bên cạnh.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cắn răng chịu lửa đốt đau đớn, chạy như bay qua đó, nhìn trên mặt đất thì thấy, may mà thẻ tre không rớt vào đống lửa, bất quá mặt trên bị bắn một chút Long hỏa du, bắt đầu bén lửa cháy như một bó đuốc.
Vội vàng nhặt lên, dập tắt ngọn lửa, cũng không kịp kiểm tra, nhanh chóng theo đường cũ leo lên.
Mới vừa nắm lấy dây thừng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng Trần Lộ kêu lên kinh hãi: “Cẩn thận a!”
Ngẩng đầu thì thấy, bên cạnh khe nứt có một cột nhũ đá to rơi xuống, theo bản năng nghiêng người tránh né.
“Bụp” một tiếng, nham thạch đập vào vai hắn, nhất thời hai mắt tối sầm, mất đi tri giác……
Âm thầm tỉnh lại.
Cảm nhận được ánh sáng, hai mắt Diệp Thiếu Dương từ từ mở ra, đờ đẫn nhìn hết thảy xung quanh.
Đây là một căn phòng trắng toát, ngoài cửa sổ có chiếu sáng chiếu vào.
Ánh mắt nhìn tới thân thể, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường sắt, trên người đắp một tấm chăn mỏng, mặt trên in chữ thập màu đỏ.
Đây là…… Bệnh viện? Mình vẫn chưa chết?
Diệp Thiếu Dương định ngồi dậy, kết quả bên vai bỗng cảm thấy đau nhức.
“Ui cha!” Cúi đầu nhìn lại, thấy trên vai trái mình quấn đầy băng gạc, lúc này mới nhớ ra mình đã bị thương thế nào, hoá ra đau quá ngất xỉu.
“Thiếu Dương ca... huynh tỉnh rồi!” thanh âm quen thuộc vang lên.
Chu Tĩnh Như nhanh chóng đến bên mép giường, đỡ hắn nằm xuống.
“Vai trái của huynh bị thương, không được cử động.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Chu Tĩnh Như, cảm thấy thực tâm an, nở một nụ cười.
“Còn cười được à, thiếu chút nữa huynh đã mất mạng rồi đó!” Chu Tĩnh Như lườm hắn một cái, hai mắt bỗng nhiên đỏ lử, với tay lấy tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, che lại hai mắt, miệng oán trách:
“Huynh đúng là chẳng bao giờ khiến người ta hết lo!”
“Chẳng phải tôi đã không sao rồi ư.” Diệp Thiếu Dương đưa tay phải lên, vỗ vỗ vai cô an ủi.
(Hết chương)
Tham thì thâm đúng là Thiên Sư mà cũng có lúc thâm
ReplyDeleteLần này DTD thu hoạch lớn quá
ReplyDeletehóng mãi không có nụ hôn lãng mạn nào @@
ReplyDelete