Chương 823
TA PHẢI GIẾT NGƯƠI!
“Ba vị Hoàng Đế……” Nhuế Lãnh Ngọc thầm tự nhủ, “Nếu Sùng Trinh vào đây, thì đúng là náo nhiệt.”
Kiến Văn Đế quan sát Diệp Thiếu Dương, biết nếu không đi ắt sẽ chết, thở dài một tiếng, “Được thôi, tùy ngươi...”
Xoay người liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nét mặt lại khôi phục vẻ tự tin, “Trẫm sẽ không đi luân hồi, Diệp thiên sư, ta với ngươi dĩ nhiên sẽ còn gặp lại.” Ánh mắt chuyển sang Nhuế Lãnh Ngọc, đầy vẻ thâm ý, “Ái phi, hãy chờ ta.”
Nhuế Lãnh Ngọc tuy trong lòng rất phẫn nộ, nhưng vì không muốn chọc giận Diệp Thiếu Dương, nên đành nén nhịn, cúi đầu thở dài.
“Cuối cùng cũng kết thúc, thật may huynh còn sống, Thiếu Dương……”
Vừa ngẩng đầu, phát hiện Diệp Thiếu Dương không ở bên cạnh, mà đang chặn đường Chu Lệ và Chu Duẫn Văn, trong lòng thoáng ngạc nhiên, chớp mắt hiểu được, cả kinh nói: “Thiếu Dương... không cần phải thế!”
Chu Lệ cau mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp thiên sư còn muốn gì nữa đây?”
Diệp Thiếu Dương cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay, chỉ vào Kiến Văn Đế, lạnh lùng nói: “Để hắn lại.”
Chu Lệ ngẩn người, hỏi: “Vì sao?”
“Hắn bỡn cợt ta…… Bằng hữu, ta đã nói là muốn giết hắn, thì nhất định sẽ không bỏ qua!”
Nét mặt Chu Lệ không lấy gì làm vui vẻ, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng: “Bổn quan phụng lệnh của Diêm La Vương, đến đây dẫn hắn xuống đó, Diệp thiên sư không nên ngăn cản, nếu ngươi có thù oán với hắn, thì có thể cùng đi Âm Ty, đối chất trước Diêm La Điện.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Diêm Vương có thể phán ta giết hắn sao?”
Chu Lệ nói: “Diệp thiên sư nói đùa à.”
“Thì đó... ta với hắn cũng không có ân oán gì, ta chỉ muốn giết hắn, thế thôi.”
Chu Lệ thấy hắn cố chấp, quay đầu liếc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Vị pháp sư này xem ra cũng chưa bị làm sao.”
Nhuế Lãnh Ngọc vội chạy tới, liên tục xua tay, “Không có gì... không có gì, Thiếu Dương, hắn…… chỉ ôm tôi một chút, cũng chưa động đến thân thể tôi……”
“Chẳng phải hắn có ý đồ muốn gần gũi cô đó sao!”
Diệp Thiếu Dương ngang nhiên nhìn Chu Lệ, “Với tính cách lúc sinh thời của tướng quân, nếu có người thiếu chút nữa đã hôn vợ của ngươi…… à, cô ấy vẫn chưa phải vợ ta, nhưng là người ta yêu thích, ngươi sẽ thế nào?”
Chu Lệ nhìn hắn, điềm nhiên nói: “Lăng trì xử tử, chặt đầu làm gương!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Quân vô hí ngôn, câu trả lời này thực đúng ý ta.”
Chu Lệ nói: “Nhưng ngươi là Thiên sư, không thể hành động theo cảm tính.”
“Hiện tại tướng quân có vợ hay không? Nếu có... ta muốn ôm ấp một hồi thì ngươi cảm thấy thế nào?”
Chu Lệ biến sắc, ngay sau đó thở dài, nói: “Diệp thiên sư, ngươi thân là Thiên sư, trách nhiệm trọng đại, không thể vì một chút việc nhỏ, mà phá hỏng quy củ của Âm Ty.”
“Đừng có nói quy củ với ta!” Diệp Thiếu Dương chĩa mũi kiếm về phía trước, “Nếu đến người mình yêu ta cũng không bảo vệ được, thì sao dám vác mặt đi bảo vệ người khác, càng không dám nói tới chuyện bảo vệ nhân gian!”
Diệp Thiếu Dương càng lúc càng phẫn nộ, lạnh giọng nói: “Giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, đây là quy củ! Ta đã nói phải giết hắn, thì nhất định sẽ không tha cho hắn, đừng nói ngươi là Ngự Linh tướng quân, hôm nay dù cho Diêm La Vương có tới , cũng không đưa được hắn đi đâu!”
Nói xong, tay trái giơ lên, đánh một tấm Thần Phù về phía Chu Lệ.
Một khi đã đánh nhau, bất ngờ xuất thủ, phần thắng sẽ lớn hơn.
Chu Lệ cầm ngọc tỷ trong tay, giơ lên chặn, đánh nát Thần Phù, bản thân cũng bị linh lực làm chấn động, lui về phía sau nửa bước.
Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, liền điểm thất tinh, đánh qua một đường, tay trái vung dây Câu Hồn quất về phía Kiến Văn Đế.
Chu Lệ đã sớm đoán được, nghiêng mình tránh thất tinh linh quang, lao sang cứu viện Kiến Văn Đế.
Không ngờ cả hai đòn vừa rồi của Diệp Thiếu Dương đều là hư chiêu:
Dây Câu Hồn vòng trở lại, cuốn về phía Chu Lệ, tay trái huy động Long Tuyền Kiếm, điểm Thất Tinh Linh Quang lên dây Câu Hồn, dây Câu Hồn trong chớp mắt thần quang loé sáng, cuồng đảo bay qua đó.
“Đâu Suất Bát Quái Tiên!”
Chu Lệ cầm trong tay ngọc tỷ, giơ lên chống đỡ, vốn tưởng chắc có thể hoá giải đòn công kích này, nhưng bất chợt nhận ra chiêu thức của dây Câu Hồn, trong lòng nghi hoặc, bỗng chốc bị phân tâm, chậm mất một nhịp.
Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, đến khi Chu Lệ phục hồi lại tinh thần, dùng ngọc tỷ hất dây Câu Hồn ra, ngẩng đầu nhìn thì thấy, Diệp Thiếu Dương đã dùng Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ bó chặt Chu Duẫn Văn, kéo về phía mình, rồi lập tức phi thân lui về phía sau.
“Thiên sư... không thể!” hai tay Chu Lệ run lên, một luồng quỷ khí cực mạnh đánh thẳng vào phía sau lưng Diệp Thiếu Dương.
Trong lúc tình thế cấp bách, Nhuế Lãnh Ngọc tung ra Ngũ Bảo Kim Liên, dồn hết chút pháp lực còn sót lại, điều khiển Ngũ Bảo Kim Liên, chặn đứng đòn công kích này.
Diệp Thiếu Dương đã chạy đến điện thờ phụ, cắm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xuống ngay giữa cửa, nhanh chóng cắt đầu ngón tay, vẽ đạo văn lên trên mũi kiếm, dùng linh lực cường đại của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bố trí thành một màng kết giới.
Nới lỏng Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, để lộ ra đầu của Kiến Văn Đế, Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười.
“Ta đã nói với ngươi, ta muốn giết ngươi, thì nhất định sẽ không để ngươi chạy thoát, bây giờ còn nghi ngờ lời ta nói nữa không?”
Kiến Văn Đế không hề cầu xin tha thứ, vẫn giữ chút tôn nghiêm cuối cùng của bậc Đế vương, thở dài.
“Ngươi giết ta cũng là lẽ đương nhiên, nhưng vì thế mà đắc tội Âm Ty, vĩnh viễn bất an.”
“Đừng có hù ta, lão tử đây không sợ!”
Diệp Thiếu Dương tay phải kết thành pháp quyết, đánh vào Mệnh môn của Kiến Văn Đế……
Lúc này, không ai có thể ngăn cản.
Thi thân của Kiến Văn Đế chớp mắt sụp xuống, hồn phách vặn vẹo, nhìn qua vô cùng thống khổ, thân ảnh dần trở nên trong suốt, sau đó phân rã, tan thành sương khói từng chút một.
“Diệp Thiếu Dương, trong người của ngươi có lệ khí, sớm muộn gì cũng sẽ thành ma, vạn kiếp bất phục……”
Nói xong câu này, Kiến Văn Đế hình thần đều tan biến, hóa thành mấy chục đốm tinh phách, từ từ bay ra khỏi thạch thất.
“Bùm!” Ngọc tỷ truyền quốc phóng xuất Âm văn quỷ tương, phá vỡ thế trận của Long Tuyền Kiếm.
Chu Lệ xông vào, thấy tinh phách bay lượn đầy trời, dậm chân thở dài.
Nhuế Lãnh Ngọc lao vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng ngẩn người ra, ngay sau đó nhặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm từ dưới đất lên, đưa cho Diệp Thiếu Dương, còn mình thì đứng ngay trước mặt hắn, trong tay cầm Tùng Văn Cổ Định Kiếm, cảnh giác nhìn Chu Lệ.
Diệp Thiếu Dương lách người lên che chắn trước nàng, nói với Chu Lệ: “Chuyện này do một mình ta làm, không liên quan gì tới nàng, tướng quân cứ nhằm vào mình ta.”
Chu Lệ căm hận nhìn hắn, nghiến răng nói: “Diệp thiên sư, ngươi có biết làm như vậy, sẽ phải lĩnh hậu quả gì không?!”
“Phạm vào Âm luật, chấp pháp phạm pháp, tội tăng một bậc, Âm Ty sẽ xử trí như thế nào ta không biết, cùng lắm là chết mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương cười một tràng dài, “Trước khi ra tay giết hắn, ta đã nghĩ tới hậu quả, bất quá nếu tướng quân muốn bắt ta, ta cũng sẽ không khoanh tay chịu chết.”
Chu Lệ nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, khẽ thở dài, thu hồi lại Ngọc tỷ truyền quốc, xoay người đi ra ngoài.
“Diêm La Vương chỉ lệnh ta tới tầm nã Chu Duẫn Văn, không phải để bắt ngươi, xử trí ngươi thế nào…… đó là việc của Diêm La Vương, bổn quan đi trước hội báo……”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau, tỏ ra bất ngờ , Chu Lệ…… cứ thế mà đi ư?
Chu Lệ nhẹ nhàng lướt ra khỏi minh điện, một nam nhân tuấn tú mặc long bào lập tức tiến lên, vội hỏi: “Lão tổ tiên cứ thế mà tha tên đạo sĩ kia sao?”
Chu Lệ đạp gió bay lên, nhàn nhạt nói: “Nếu không thì thế nào?”
“Vọng sát quỷ phạm Âm Ty, lão tổ tiên nên bắt hắn xuống dưới chịu tội.”
Chu Lệ nhìn hắn một cái, nói: “Bắt không được thì phải làm sao?”
(Hết chương)
DTD oai phong quá
ReplyDelete