Chương 818-819
ĐẾ VƯƠNG TÂM THUẬT
Kiến Văn Đế nghe xong những lời này, ánh mắt lộ vẻ dao động, ngay sau đó kiên định trở lại.
“Nhưng trẫm còn muốn thử một lần, Diệp thiên sư không cần phải nói, nếu ngươi không đi, chỉ có thể quyết chiến một trận.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, ngón cái tay trái bấm chặt vào hồn ấn của Dưa Dưa, bắt đầu triệu hoán nó.
Hành động này của hắn đã bị Quách Thiếu Di phát hiện, cười lên mấy tiếng, nói: “Diệp thiên sư đừng phí công nữa, bổn cung nhân lúc ngươi tác pháp, đã ra ngoài minh điện bố trí 12 đạo tử hồn kết giới, chỉ cần là quỷ yêu thi linh, vô pháp xuất nhập, Diệp thiên sư, chấp nhận số mệnh đi.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô ta, lúc này mới thật sự kinh hãi: mình vốn nghĩ chỉ cần triệu hoán Dưa Dưa, những người đang chờ bên ngoài nhất định sẽ mau chóng tới đây, với nhân số cũng như thực lực như vậy, ít ra sẽ không rơi vào tuyệt cảnh.
Hiện tại…… bên mình chỉ có hai người, đối phương còn có thêm một con sát tinh, đông đảo như thế sao mà đánh?
Quách Thiếu Di không hề do dự, ra lệnh một tiếng, năm con Hắc Mao Sát trong chớp mắt đã xông đến bao vây.
Nhuế Lãnh Ngọc rút Tùng Văn Cổ Định Kiếm, vừa muốn động thủ, Diệp Thiếu Dương liền đưa tay bế thốc nàng lên, vác trên vai, chạy về phía lối ra minh điện.
“Ngăn bọn chúng lại!” Quách Thiếu Di hạ lệnh, năm con Hắc Mao Sát nháy mắt đã vọt tới, Quách Thiếu Di còn sợ bọn chúng không ngăn cản được, thân ảnh nhanh như chớp, hóa thành một mị ảnh màu đỏ thắm, bay vụt tới lối ra minh điện, chặn lại đường đi của hai người.
Diệp Thiếu Dương chạy như bay về phía lối ra, chuẩn bị tư thế như muốn phá vây.
Quách Thiếu Di lấy từ trong tay áo ra một cây ngọc như ý, quỷ khí chập chờn, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.
Diệp Thiếu Dương giơ tay đánh ra một tấm linh phù, nhẹ nhàng nhún chân, nhìn như muốn lao về phía trước, nhưng thân ảnh lại xoay nhanh về phía sau, chạy như điên ra ngoài, phát huy Mao Sơn Lăng Không Bộ đến cực điểm.
Hành động này, quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Quách Thiếu Du muốn xoay người đuổi theo nhưng đã chậm, Tiểu Thiến gần Diệp Thiếu Dương nhất, khẽ hô một tiếng, dùng quỷ khí nâng dải lụa đỏ trong tay lên, quăng về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương sớm đoán cô sẽ xuất thủ, đã chuẩn bị đầy đủ, cương khí trong cơ thể bất ngờ bộc phát, truyền lên dây Câu Hồn, quét ngang một đường.
Dây Câu Hồn chớp mắt đã va chạm với dải lụa đỏ, giống như một con linh xà xoay nhanh thân mình, cuộn lên trên, quấn chặt cánh tay Tiểu Thiến.
“Lại đây nào em gái!” Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, miệng niệm pháp quyết Đâu Suất Bát Quái Tiên, dùng sức giật mạnh dây Câu Hồn.
Tiểu Thiến bất ngờ không kịp phòng bị, bị hắn kéo vào trong lòng.
“Dâm tặc!” Tiểu Thiến lớn tiếng mắng, nâng cánh tay còn lại lên, năm ngón tay xoè ra, cắm vào mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tay trái kết thành Pháp ấn, hai ngón (trỏ và giữa) tay phải tách ra, kẹp lấy bàn tay Tiểu Thiến, tay trái quay vòng vòng.
Tiểu thiến chỉ cảm thấy lòng bàn tay căng ra, cúi xuống thì thấy, tay trái Diệp Thiếu Dương đang không ngừng xoay tròn, hồng tuyến tuôn ra, từng vòng quấn chặt tay cô ta, tiếp đó hắn lại đè một đồng tiền Ngũ Đế lên ngón cái, khiến cô ta không thể thi triển phép thuật.
Hai tay đều bị vô hiệu hoá, Tiểu Thiến trong lúc tình thế cấp bách, há miệng, phun ra một ngụm quỷ khí, Diệp Thiếu Dương liền giơ tay trái, nhanh chóng rút một đồng tiền Đúc Mẫu cỡ lớn nhét vào trong miệng cô ta, đè trên đầu lưỡi.
“Á!” Tiểu Thiến toàn thân run bắn, chỉ kịp hét lên nửa tiếng, một tấm linh phù đã phong bế miệng cô ta.
Ngay sau đó, Diệp Thiếu Dương lấy ra Thái Ất Phất Trần chấm chu sa, viết nhanh lên trán Tiểu Thiến một chữ “Giáp”.
Đây là phòng vệ hai lớp, Tiểu Thiến dù sao cũng là Quỷ Thủ, Diệp Thiếu Dương thực không dám khinh xuất.
Sau khi xong việc, cả người Tiểu Thiến mềm oặt, gục vào ngực hắn.
Mặc dù mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, thế nhưng do phát sinh trong lúc dầu sôi lửa bỏng, trong lúc Diệp Thiếu Dương tác pháp, chân cũng không ngừng lại một khắc, vọt vào trong điện thờ phụ. Tay trái nâng lên, dán một tấm Huyết tinh phù lên trên cửa đá, cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên lá phù.
Lúc này mới buông Nhuế Lãnh Ngọc xuống, liếc mắt nhìn Tiểu Thiến một cái, mỉm cười, dùng linh phù thu cô ta lại.
(😌Chỗ này bác Thanh Tử viết hơi bị ảo, vừa vác NLN, vừa thu phục TT lại còn chạy trốn....chắc DTD có 3 đầu 6 tay😂)
Tiểu Thiến này chính là Quỷ Thủ, tu vi thâm hậu, nếu thực sự phải đánh nhau, Diệp Thiếu Dương biết không thể trị cô ta trong chốc lát, cho nên phải làm tốt công tác chuẩn bị, ra tay đột ngột, Tiểu Thiến bị tập kích bất chợt, không kịp phòng hờ, nên mới bị thu phục chỉ trong một chiêu.
Nhuế Lãnh Ngọc vừa mới xuống đất liền đứng bật lên, hung hăng trừng mắt lườm Diệp Thiếu Dương một cái.
“Lườm tôi làm gì, tôi dùng Mao Sơn Lăng Không Bộ có thể chạy nhanh hơn, chẳng lẽ bỏ cô lại đằng sau một mình?”
Nhuế Lãnh Ngọc không còn lời nào để nói.
“Lúc nãy trong minh điện bị người vây công, cô với tôi gần như chết chắc, căn bản không cách nào trốn thoát, chỉ có chạy đến đây, mới có thể vừa tấn công vừa phòng thủ.”
Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa lấy từ ba lô ra năm cây cờ nhỏ, nhanh chóng xỏ một đồng tiền Ngũ Đế vào mỗi cây, sau đó cắm thẳng xuống mặt đất.
“Huynh định làm gì?”
“Bày Ngũ Hành Kỳ Trận, bằng không cô tưởng trông cậy vào Huyết tinh phù là có thể ngăn cản được đám sát tinh đó sao?”
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng bố trí Ngũ Hành Kỳ Trận: trái phải thạch môn(cửa đá) cắm xuống hai cây, ba góc tường mỗi góc một cây, sau khi xong xuôi, nhìn ra bên ngoài, năm con Hắc Mao Sát đều đã tập trung trước cửa, nhe nanh trợn mắt, vẻ mặt cực kỳ khủng bố, tuy nhiên do bị kết giới của Huyết tinh phù ngăn cản, không thể tiến vào bên trong.
Quách Thiếu Di giang hai tay, không ngừng phóng thích quỷ khí, đánh vào Huyết tinh phù, ăn mòn kết giới.
Kiến Văn Đế đứng cách vài bước sau cô ta, khí định thần nhàn (dửng dưng) nhìn qua bên này, tựa hồ mọi việc đều nằm trong tầm khống chế.
“Quỷ Nương Nương này thực quá lợi hại, kết giới nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được ba phút, chúng ta nhân cơ hội này tiêu diệt Hắc Mao Sát trước đã.”
Diệp Thiếu Dương quay lại bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, thì thầm với nàng vài câu, Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu, lấy ra Súng Diệt Hồn, đi đến phía sau cửa, chuẩn bị sẵn sàng.
Diệp Thiếu Dương nâng tay trái lên, đánh ra mấy tấm linh phù, chia nhau bay về phía mấy con Hắc Mao Sát.
Hắc Mao Sát kêu “ngoao ngoao” ầm ĩ, vươn tay tóm lấy linh phù, vừa mới tiếp xúc, thần quang trên linh phù đại phóng, tuy nhiên đã mau chóng bị Hắc Mao Sát xé tan.
Nhưng Diệp Thiếu Dương này nhất chiêu bổn ý chính là hấp dẫn chúng nó chú ý, nhân lúc bọn chúng đang quay cuồng với mấy tấm linh phù, dùng sức vung dây Câu Hồn, quấn lấy cổ một con Hắc Mao Sát ở gần nhất, lôi tuột đến trước mặt.
Dây Câu Hồn trong chớp mắt đã ngăn chặn sát khí của Hắc Mao Sát, không cho tiếp xúc với cấm chế Huyết tinh phù.
Hắc Mao Sát cũng “không phải dạng vừa đâu”, sau khi bị kéo vào bên trong, lập tức giật mạnh dây Câu Hồn, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Cũng may chỉ có một con. Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc hợp lực tấn công, lấy hai chọi một, qua mấy hiệp đã bắt gọn nó, Diệp Thiếu Dương dùng Đinh Diệt Linh giết chết.
Đây là kế hoạch mà hai người đã thương lượng từ trước: Quách Thiếu Di đang dồn toàn lực phá vỡ kết giới, không thể phân tâm, Diệp Thiếu Dương dùng linh phù hấp dẫn sự chú ý của Hắc Mao Sát, thừa cơ lôi một con vào, tập trung tiêu diệt.
Người duy nhất cần phải dè chừng chính là Kiến Văn Đế, bởi vậy Nhuế Lãnh Ngọc mới dùng Súng Diệt Hồn nhắm thẳng vào hắn, tuy nhiên hắn vẫn không ra tay.
Tuy Hắc Mao Sát không thông minh, nhưng kế sách tương tự không thể sử dụng hai lần, vì thế hai người một lần nữa lại thay đổi chiến thuật: Nhuế Lãnh Ngọc dùng Súng Diệt Hồn bắn mấy con Hắc Mao Sát.
Đối phó với thi sát có trình độ như Hắc Mao Sát, tác dụng của Súng Diệt Hồn không lớn lắm, tuy nhiên bắn vào người cũng rất đau, cả đám Hắc Mao Sát kêu la oai oái, tìm mọi cách tránh né.
Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội tóm thêm một con, lần này tương đối nhanh gọn, dùng một đạo Thần Phù trực tiếp đánh chết.
Hai con Hắc Mao Sát đã chết, mấy con còn lại cũng không bỏ chạy, ngược lại vọt tới phía trước kết giới, giơ nanh múa vuốt, trở nên cuồng loạn, dùng sát khí không ngừng đánh vào kết giới.
Diệp Thiếu Dương lập tức rút ra Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, cuốn lấy một con, dùng sức tiêu diệt.
Con thứ 4, bị Diệp Thiếu Dương dùng Thái Ất Phất Trần mê hoặc, Nhuế Lãnh Ngọc phóng xuất Ngũ Bảo Kim Liên, dùng Kim Liên Nghiệp Hoả thiêu đến chết.
Chỉ còn lại một con, thấy đồng bọn mình cả đám đều bị giết chết, cũng có chút e sợ, định lui ra xa một chút.
Kiến Văn Đế đột nhiên hạ thủ, lòng bàn tay phóng ra một đạo kim quang, nhưng không phải công kích hai người Diệp Thiếu Dương, mà bao lấy con Hắc Mao Sát, lôi đến trong tay, túm cổ, ném mạnh xuống đất.
“Nhị vị còn pháp khí hay thủ đoạn nào thì cứ dùng hết đi!”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng hồ nghi, nhưng cũng không thể mặc kệ mà phóng tới cửa, liền hợp lực giết chết Hắc Mao Sát.
Diệp Thiếu Dương há mồm thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Kiến Văn Đế, “Ngài muốn dùng bọn chúng để thử thực lực của chúng tôi sao?”
“Nếu ta muốn đi Quỷ Vực, khẳng định sẽ không dẫn theo mấy con thi sát này, có thể dùng thì dùng, không nên bỏ phí.”
“Ngài quá tự tin đó.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Hiện tại, hai đối hai, ngài tin chắc có thể giải quyết chúng tôi ư?”
Kiến Văn Đế khẽ nhếch miệng cười khẩy.
“Rắc rắc!”
Rốt cuộc, kết giới cũng bị Quách Thiếu Di phá vỡ, tuy nhiên cô ta không vội tiến vào điện thờ phụ, trên mặt mang theo một nụ cười đắc thắng, nhìn về phía hai người.
Nhuế Lãnh Ngọc đến bên Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Tôi đối phó Hoàng Đế, huynh đối phó Hoàng Hậu.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Có phải vì cô thấy hắn soái ca “đập chai” hay không?”
Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt lườm hắn một cái, “Điền kị tái mã... hiểu chưa, huynh dùng Ngũ Hành Kỳ Trận khoá chặt Hoàng Hậu, rồi mau chóng giải quyết cô ta, tôi cô gắng cầm chân Hoàng Đế, xong bên đó thì qua giúp tôi.”
“Biện pháp này được đó nha.”
Diệp Thiếu Dương hướng Quách Thiếu Di chớp chớp mắt, “Người đẹp... cô dám tiến vào Ngũ Hành Kỳ Trận của tôi sao, chỉ cần cô bước chân vào, lập tức sẽ bị tan thành mây khói.”
“Ngươi không cần khích tướng, bổn cung có gì phải sợ.”
Quách Thiếu Di vừa nói, vừa chậm rãi tiến lại gần.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cười thầm, nếu so độ khôn ngoan, xem ra Quỷ Nương Nương ngươi vẫn có chút non nớt, chẳng phải là đang ngoan ngoãn đi vào đó sao?
Lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay trái lấy ra ba tấm Thần Phù, đợi Quách Thiếu Di vừa tiến vào trận, nhanh chóng phát động Ngũ Hành Kỳ Trận.
Ngũ Hành Kỳ không gió mà bay, cuốn lên phần phật,
Kim - Mộc - Thuỷ - Hoả - Thổ, năm màu sắc của phù quang, từ trong lá cờ phóng ra, bay lượn trên đỉnh đầu của Quách Thiếu Di, đan lại với nhau thành một tấm lưới lớn, từ từ hạ xuống.
Khăn lụa trên vai Quách Thiếu Di lập tức phồng lên, quỷ khí ngút trời, nâng trụ pháp võng (tấm lưới - dùng “pháp võng” nghe sang chảnh hơn nhỉ😂), lơ lửng trên không, ngọc như ý trong tay liền điểm ba cái, hóa ra ba quỷ ảnh xương khô, lao về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay, phi thân bay lên, thi triển thủ đoạn mạnh nhất……
Nhuế Lãnh Ngọc thấy vậy, thu hồi ánh mắt, một tay giơ Ngũ Bảo Kim Liên, một tay cầm Tùng Văn Cổ Định Kiếm, tiến về phía Kiến Văn Đế.
Kiến Văn Đế rời ánh mắt qua mặt nàng, nhìn đắm đuối không hề chớp mắt, thở dài: “Đúng là một thứ tốt, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Đại chiến sắp xảy ra, đối phương đột nhiên nói lời này, hơn nữa trong giọng nói còn có chút tiếc nuối, không hề có ý dâm loạn.
Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
“Nàng đến gần thêm một chút, ta nói cho nàng biết.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, vung Tùng Văn Cổ Định Kiếm, chém về phía Kiến Văn Đế.
Kiến Văn Đế lui về phía sau nửa bước, nâng một tay lên, hai ngón trỏ-giữa kẹp chặt mũi kiếm, nhất quyết không chịu buông.
“Kiếm tốt.” Kiến Văn Đế nâng cánh tay kia lên, làm một động tác không thể tưởng tượng: Nắm lấy tay Nhuế Lãnh Ngọc.
“Ngươi!” Nhuế Lãnh Ngọc toàn thân run rẩy, cảm nhận được một cỗ khí tức mềm mại nhưng thập phần bá đạo, đang len lỏi vào trong cơ thể mình.
“Tay đẹp như vậy, không nên dùng để cầm kiếm.”
Kiến Văn Đế tiến lên một bước, khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn hai mắt Nhuế Lãnh Ngọc.
Diệp Thiếu Dương cùng Quách Thiếu Di đánh nhau kịch liệt,đảo mắt thấy Nhuế Lãnh Ngọc bị Kiến Văn Đế nắm tay, còn dùng ánh mắt si mê nhìn say dắm, lập tức nổi cơn giận đến thất khiếu bốc khói, mắng lớn: “Chu Duẫn Văn... ngươi là con rùa rụt cổ! Đồ cầm thú bại hoại!”
Dùng sức xoay kiếm một vòng, hất ngọc như ý ra, lập tức chạy như bay qua đó.
Quách Thiếu Di nhẹ nhàng lướt tới, ngăn cản đường đi, ngọc như ý trong tay lại chuẩn bị tấn công.
“Này, tôi nói nha muội tử, cô ở đây liều sống liều chết, sao không nhìn xem nam nhân của cô đang làm gì!”
“Nam nhân có tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, huống chi là bậc Quân vương, nếu bệ hạ có lòng, sẽ thu nạp cô nương kia, làm tỷ muội với bổn cung, có gì mà không thể!”
“Con bà nó, cô cũng hào phóng quá đấy! Nhưng phải hỏi qua tôi trước đã!
Diệp Thiếu Dương tay phải thủ thế, tay trái lôi ra một đạo Thần Phù.
Nhuế Lãnh Ngọc cảm nhận được một lực hấp dẫn cường đại, thu hút ánh mắt của cô lên mặt Kiến Văn Đế, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên, đồng tử trong mắt Kiến Văn Đế một tách làm hai, biến thành hai con ngươi, không ngừng xoáy tròn.
Nhuế Lãnh Ngọc thần thức mụ mẫm, hai mắt từ từ nhắm lại……
Nhuế Lãnh Ngọc bất ngờ giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt, phát hiện Kiến Văn Đế đã biến mất, cảnh vật trước mắt cũng thay đổi, bản thân mình đang đứng bên trong một toà cung điện kim bích huy hoàng, điêu lan ngọc thế, vô cùng tinh tế, khiến Nhuế Lãnh Ngọc tin đây không phải là ảo giác.
Trước mặt là một con đường trải thảm đỏ bằng lụa, hai bên có vô số điêu long ngọc trụ (cột ngọc trạm rồng), kéo dài thẳng đến tận chính điện cao hơn mười tầng bậc thang.
Một chiếc ghế lớn lấp lánh kim quang, đặt ngay chính giữa, phía sau là một bức phù điêu, vẽ núi sông trùng điệp, bên trên có một tấm biển vàng, đề bốn cái chữ to: Nhật Nguyệt Càn Khôn.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn quanh trái phải, nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là Kim Loan Điện? Sao không thấy ai cả?
Rõ ràng mình đang đấu pháp với Kiến Văn Đế, vì sao lại đến đây? Chẳng lẽ đã xuyên không?
“Ái phi.”
Một thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau vang lên. Nhuế Lãnh Ngọc liền xoay người, thấy Kiến Văn Đế đứng ngay đằng sau, đang nhìn mình khẽ mỉm cười.
Kiến Văn Đế mặc thường phục, là một bộ trường bào màu vàng, tóc xoã ra, rủ xuống hai vai, nhìn qua đã bớt vài phần uy nghiêm so với lúc trước, thay vào đó là sự thân thiện ôn hòa, khiến người ta có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
Nhuế Lãnh Ngọc bất chợt phục hồi tinh thần, muốn rút kiếm giết hắn, nhưng phát hiện trong tay không có kiếm, cũng chẳng có Ngũ Bảo Kim Liên.
Không những thế, đến quần áo của mình cũng bị thay đổi, biến thành trang phục cổ điển, là một bộ váy màu xanh lá, quần dài màu trắng phía dưới, không biết được làm bằng chất liệu gì, thực sự mặc rất thoải mái.
“Ái phi trang điểm thế này, trông rất hợp mắt.”
Kiến Văn Đế không biết từ lúc nào đã lấy ra một chiếc gương đồng, đưa đến trước mặt nàng.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn chính mình trong gương, đến kiểu tóc cũng biến thành kiểu cổ điển, trên đầu cài kim trâm sáng lấp lánh, trang phục trên người trông như phi tử trong hậu cung thời xưa.
“Ái phi có thích không?”
“Ai là ái phi của ngươi!” Nhuế Lãnh Ngọc huy động cương khí, kinh mạch chẳng hề có phản ứng, trong lúc tình thế cấp bách, trực tiếp dùng tay đánh, muốn cho hắn một cái tát.
Kết quả, cánh tay bị Kiến Văn Đế nhẹ nhàng bắt được.
Nhuế Lãnh Ngọc vừa xấu hổ vừa giận dữ, giơ tay trái lên, kết quả cũng bị hắn bắt được.
“Ái phi không nên động thủ với trẫm, trong không gian này, nàng chẳng thể thi triển chút pháp lực nào đâu.” Kiến Văn Đế nở một nụ cười ôn hoà, “Tại đây, nàng chính là ái phi của trẫm.”
Nhuế Lãnh Ngọc ngược lại rất bình tĩnh, lạnh lùng nhìn hắn, ý niệm trong đầu xoay chuyển, nghĩ làm sao mới có thể thoát thân.
“Đây là thế giới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nói thật cũng thật, nói giả cũng giả. Chỉ cần nàng không rời khỏi, nơi này có thể tồn tại mãi mãi.”
(Hết chương)
Vào trong tranh rồi thì có thể tồn tại mãi mãi bất tử hả các chế
ReplyDeleteThế giới ảo mà chú😂
Delete