Chương 816
HOÀNG ĐẾ PHỤC HOẠT
Quách Thiếu Di nói: “Diệp thiên sư cũng nghĩ như vậy sao?”
“Không nên hỏi tôi điều này, tôi là Đạo sĩ, chỉ biết bắt quỷ hàng yêu, những việc khác tôi chẳng quan tâm, nếu các ngươi là quỷ, thì nên xuống Âm Ty khai báo, tiêu trừ nghiệp quả, không nên làm trái đạo lý, nếu đã để tôi gặp được các người, tuyệt đối sẽ không thả các người đi.”
Quách Thiếu Di nói: “Chu Lệ còn ở Âm Ty, chúng ta tuyệt đối không xuống đó”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Vậy thì chẳng thể tiếp tục nói chuyện được nữa rồi.”
Quách Thiếu Di nói: “Diệp thiên sư thực sự không chịu giúp sao?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói gì.
Tiểu Thiến thấy tình hình như vậy, tiến lên một bước, mở miệng quát Diệp Thiếu Dương: “Nương Nương nói với ngươi nhiều như vậy, lại còn ban cho bảo vật, Đạo sĩ ngươi còn muốn đòi hỏi gì nữa, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta chỉ biết ăn nói mềm mỏng sao?”
Lập tức vỗ tay, năm bóng người từ trong điện thờ phụ đi ra, bao vây hai người Diệp Thiếu Dương.
Hắc Mao Sát!
Năm con Hắc Mao Sát đang nhìn chằm chằm hai người như hổ rình mồi, thủ sẵn tư thế chuẩn bị công kích, chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ lập tức động thủ.
“Em gái, ngươi muốn uy hiếp ta ư?” Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Thiến, cười nhạt.
Trong lòng âm thầm phân tích thực lực của hai bên: Tiểu Thiến này lúc trước bắt đi Lâm Tam Sinh, đã ra tay qua một lần, xem ra, tu vi ít nhất cũng là Quỷ Thủ.
Vị Nương Nương này là quỷ thi, tu vi thâm sâu khó lường, lại còn năm con Hắc Mao Sât, ấy quên, còn cả Lâm Tam Sinh nữa…… tên này căn bản không cần đánh, có thể trực tiếp đầu hàng.
“Diệp thiên sư, tiểu sinh khuyên ngươi nên đồng ý đi,” Lâm Tam Sinh đứng một bên chắp tay hành lễ, nhìn qua vô cùng khẩn trương, “Dù Diệp thiên sư không muốn giúp, tiểu sinh cũng sẽ không động thủ với ngươi đâu, dù sao ngươi cũng là do ta đưa tới đây, vạn nhất có gì bất trắc, ta thực sự áy náy dằn vặt.”
Thở dài, nói: “Một bên là chúa thượng, một bên là bạn tốt, Diệp thiên sư, xin đừng làm tiểu sinh phải khó xử.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi coi ta là bằng hữu ư?”
“Vẫn luôn như vậy!” Lâm Tam Sinh ngữ khí kiên định, nói.
“Có những lời này của ngươi, ta sẽ không giết ngươi.”
Diệp Thiếu Dương “soạt” một tiếng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, kiếm quang loé lên, chỉ mấy mấy con Hắc Mao Sát
mặt lộ vẻ sợ hãi, không ngừng lui về phía sau.
Mũi kiếm chỉ thẳng vào Quách Thiếu Di, Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ ngươi là Hoàng Hậu, hay cái gì cũng được, ta là người ưa mềm chứ không thích cứng, nếu ngươi còn ngang ngược, cùng lắm thì đánh một trận, ta sợ ngươi sao?”
Trong lòng đã nghĩ sẵn đối sách, nếu phải đánh thật sự, thì dù có không phải đối thủ, trốn chạy chắc chắn không thành vấn đề, mộ cổ này đều không có cửa, cho nên nếu mình một lòng muốn chạy, đối phương nhất định không thể ngăn cản.
Quách Thiếu Di chăm chú nhìn hắn, vẻ đắc ý trong ánh mắt đã biến đi đâu mất, thay vào đó là một sự kinh ngạc, cô ta vốn tưởng tình cảnh trước mắt có thể ép buộc Diệp Thiếu Dương ngoan ngoãn cúi đầu tuân lệnh.
Tuy nhiên từ trong ánh mắt kiên nghị của hắn toát ra một cỗ ânh khí bức người, khiến cô ta dần nhận ra, tên Đạo sĩ trước mắt, không phải dạng vừa đâu.
“Diệp thiên sư, thật sự không hợp tác được sao?”
Diệp Thiếu Dương thấy thái độ cô ta phần mềm mỏng hơn, trầm ngâm không nói gì, suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt.
Nhuế Lãnh Ngọc vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này tiến lên một bước, đứng cạnh hắn, nói: “Giúp cô ấy đi.”
“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình nhìn nàng.
“Nếu huynh muốn đánh, tôi nhất định sẽ sát cánh cùng huynh. Nhưng huynh có nghĩ, tuy cô ấy là Hoàng Hậu, sẽ nghe lời Hoàng Đế, huynh cứu sống Kiến Văn Đế, sau đó thuyết phục ông ta đi Địa Phủ thông báo, chẳng phải càng tốt sao?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, ngay sau đó cau mày nói: “Nếu khuyên mà hắn không chịu nghe thì sao?”
“Không thử sao biết không được, tôi cảm thấy nam nhân dễ nói chuyện hơn nữ nhân. Vạn nhất thuyết phục được, sự tình sẽ trở nên đơn giản, còn nếu nói không thông thì sẽ đánh, chẳng qua chỉ thêm một đối thủ, hồn thân của ông ta mới vừa hồi phục, có thể lợi hại được đến đâu?”
Lời nói này khiến Diệp Thiếu Dương tỉnh ngộ, hiện tại đúng là vẫn chưa tới mức động thủ, quay đầu nhìn Quách Thiếu Di, nói: “Tôi đồng ý cứu Hoàng Đế, nhưng vừa rồi cô cũng nghe đó, nếu không khuyên được tôi ta sẽ thu phục Hoàng Đế.”
Quách Thiếu Di cười nói: “Ngươi cứ việc thử xem, nếu thành công, ta không còn lời gì để nói.”
Đi đến trước quan tài Kiến Văn Đế, Diệp Thiếu Dương bảo Nhuế Lãnh Ngọc giúp nâng nắp quan tài lên, tiếp đó mở túi, lấy ra hộp đựng Thập Bát Thần Châm, không ngừng cắm kim lên thân thể Kiến Văn Đế đang được ngâm trong Vong Xuyên Thuỷ.
Tiếp theo sử dụng bí thuật nội môn Mao Sơn, dùng cương khí trong nước hoá phân âm dương, khống chế được ba hồn bảy phách, Hồn Ngư liền bơi lội theo quỹ đạo riêng, sau đó dần hợp lại với nhau.
Quá trình này cực kỳ hung hiểm, do ba hồn bảy phách đã tách biệt trong thời gian dài, nên bây giờ bài xích lẫn nhau, mặc dù có Song Ngư Đồ khống chế, nhưng cũng không tránh khỏi bị chệch ra ngoài.
Chỉ cần một hồn phách thoát ly, Song Ngư Đồ sẽ bị đảo loạn, tác pháp lập tức thất bại, ba hồn bảy phách sẽ trở nên cuồng loạn không thể khống chế lại, công kích sát thương lẫn nhau, cho đến khi hồn phách tiêu vong……
Nhuế Lãnh Ngọc đứng bên cạnh chăm chú nhìn, Diệp Thiếu Dương nhúng một bàn tay vào trong nước, nhắm mắt lại, không ngừng khuấy động theo quy luật đạo pháp.
Một lúc sau, cánh tay Diệp Thiếu Dương khẽ rung lên, mồ hôi trên mặt túa ra như mưa, ướt đẫm quần áo.
Nhuế Lãnh Ngọc nắm chặt hai tay, trong lòng lo lắng nhìn hắn, tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Diệp Thiếu Dương, hoàn toàn không để ý Quách Thiếu Di ở phía sau đang rón rén lui ra minh điện bên ngoài, làm cái gì đó, rồi nhẹ nhàng quay lại.
Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương cũng dừng khuấy động, mở to mắt, hít một hơi thật sâu.
Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên một bước kiểm tra, lúc này mới phát hiện, Vong Xuyên Thủy bên trong quan tài đã cạn, Hồn Ngư cũng không thấy đâu nữa. Kiến Văn Đế vẫn nằm trong quan tài, không hề nhúc nhích.
Diệp Thiếu Dương thở dốc mấy hơi, rút kim châm đang cắm trên tam đại quỷ huyệt của Kiến Văn Đế xuống, sau đó tay trái lấy từ trong hộp mười cây ngân châm lớn nhỏ khác nhau, kẹp ở đầu ngón tay, tay phải không ngừng rút ra, cắm lên người Kiến Văn Đế.
Trong lúc ra tay, tốc độ cực nhanh, khiến người khác không kịp nhìn rõ thao tác, nhưng vị trí ngân châm cắm vào, thực không sai chút nào.
Quách Thiếu Di thấy vậy, chậm rãi gật đầu, mặt lộ vẻ vui mừng, lẩm bẩm nói: “Diệp thiên sư, đúng là thiếu niên kỳ tài, không phải phàm nhân, cho dù Quốc sư có sống lại, chưa chắc đã có công phu thế này!”
Lâm Tam Sinh mỉm cười gật đầu, Tiểu Thiến thì bĩu môi khinh thường, hừ một tiếng.
“Xong rồi!” Diệp Thiếu Dương kêu lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, há mồm thở hổn hển.
Quách Thiếu Di vội vàng tiến lên xem, thấy Kiến Văn Đế vẫn nằm bất động, trên người còn cắm một cây đại châm, liền hỏi: “Sao vẫn chưa tỉnh?”
“Tôi phải trước điều tức khôi phục pháp lực cái đã,” Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Bằng không làm sao có đủ sức thương lượng với các người, cây châm đó chặn lại mạch quỷ khí, nếu bây giờ cô muốn làm ông ta tỉnh lại, có thể tự nhổ xuống xem sao, bất quá rút không đúng cách, hồn bay phách tán thì đừng có trách tôi nha.”
Quách Thiếu Di vừa mới thò tay định nhổ kim, liền rụt trở về, hướng Diệp Thiếu Dương cười nhạt.
“Vậy thì chờ Diệp thiên sư một lúc đi.”
Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi ngay ngắn, dùng tâm pháp Đại Chu Thiên, thổ nạp liền hai vòng, khôi phục gần như toàn bộ pháp lực, lúc này mới đứng dậy, vặn vẹo thân mình, đi tới tùy tay nhỏ cây kim ra, hướng Quách Thiếu Di cười nói:
“Tôi đã gạt cô, cứ tuỳ tiện nhổ xuống là được.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment