Chương 815
SƠN HÀ XÃ TẮC ĐỒ
Diệp Thiếu Dương bật cười, “Nương Nương thật đúng là biết nói giỡn.”
“To gan!” Tiểu Thiến đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Dám mạo phạm Nương Nương!”
Quách Thiếu Di đưa tay ra hiệu, Tiểu Thiến lập tức im lặng.
“*Đạt Ma Hàng Ma Kinh* này, tuyệt đối sẽ khiến bằng hữu của ngươi vui mừng phát điên, điều này ngươi có thể yên tâm.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, ánh mắt dừng lại trên bức hoạ đồ được cuộn lại trong tay Quách Thiếu Di, “Vậy vật cuối cùng là gì, nếu vẫn là đồ của hòa thượng, tôi xin rút lui.”
Quách Thiếu Di đưa tay cầm lấy bức hoạ đang cuộn tròn trong tay Tiểu Thiến, nhìn Diệp Thiếu Dương cười nhạt, “Vật này, nhất định Diệp Thiên Sư sẽ thích.”
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn kia bức hoạ được cuộn tròn, nói: “Vật mà Hoàng Đế cất giữ, khẳng định là Thiên hạ cực phẩm, bất quá tôi nói thật, những thứ có thể khiến tôi để mắt tới thực không nhiều lắm đâu.”
Trên Mao Sơn cái gì cũng thiếu, nhưng thứ chẳng thiếu thốn boa giờ, chính là pháp khí thượng đẳng, trong tay mình hiện giờ cũng có vài món, tất cả đều là pháp khí cao cấp nhất, hơn nữa viễn - cận - quần công đều có đủ, nếu là vật tương tự, có thêm cũng vô dụng.
Chưa kể đến phương diện công pháp, mình đã có trong tay Thiên Thư, thông thuộc Lạc Thư, thôi diễn được tâm pháp thổ nạp Đại Chu thiên, ngoại trừ Hà Đồ……
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên chấn động, nhìn cuộn tranh trong tay Quách Thiếu Di nghĩ thầm, nếu là hoạ, phải chăng chính là Hà Đồ?
“Chẳng lẽ đúng là Hà Đồ?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói.
Quách Thiếu Di nói: “Linh bảo trong truyền thuyết đó, ta không có, bất quá..trong tay ta quả thực là một bức hoạ, giá trị không hề kém Hà Đồ.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, không chừng Hoàng Hậu nương nương này đang khoác lác? Nhưng nhìn cô ta không giống hạng người đó a, lát nữa phải cho mình xem tận nơi, khoác lác cũng vô dụng.
Chẳng lẽ thiên hạ thực sự còn có bức hoạ, có thể sánh với Hà Đồ về mặt Đạo pháp sao?
Nhuế Lãnh Ngọc cũng tỏ vẻ vô cùng tò mò, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cuộn tranh.
Quách Thiếu Di lui lại phía sau vài bước, bàn tay cầm cuộn tranh bỗng nhiên rung động, bức hoạ chuyển động, được quỷ khí nâng lên, xoay tròn một vòng triển, lăng không trải rộng, lơ lửng không hề bị rớt.
“Diệp thiên sư...hãy nhìn xem!”
Hai người Diệp Thiếu Dương lập tức mở to hai mắt nhìn.
Bức hoạ này dài khoảng 2m, rộng 1/2m, thoáng nhìn thì thấy đó là một bức hoạ sơn thủy, có núi có sông, trùng trùng điệp điệp, mây giăng mờ ảo, xa xa có một toà cung điện xây dựa vào núi, ẩn hiện trong mây mù, không thể nhìn rõ.
“Đây là cái gì, dù có là chân tích của Ngô Đạo Tử (hoạ sư cung đình nổi tiếng đời nhà Đường😌), thì có liên can gì tới tu Đạo chứ?” Diệp Thiếu Dương cau mày hỏi.
Quách Thiếu Di nói: “Nếu Diệp thiên sư phải dùng thần niệm tìm hiểu, bằng không tuyệt đối không thể tiến nhập!”
Diệp Thiếu Dương tuy lòng hoài nghi, nhưng vẫn làm theo, cùng Nhuế Lãnh Ngọc dùng thần niệm, chăm chú nhìn vào bức hoạ, chỉ vài giây sau, bức hoạ nảy sinh biến hóa, mây mù bắt đầu dịch chuyển, cây cối trên núi dường như cũng bị gió thổi lay động.
Trên ngọn núi bị mây mờ che phủ, xuất hiện cảnh tượng cực kỳ sống động: thú hoang xuống núi kiếm ăn, tiều phu lên núi đốn củi, phi điểu tung cánh lướt qua sườn núi, dòng thác chảy ào ào xuống dưới, con suối nhỏ nước chảy róc rách, có người đàn bà đang giặt quần áo bên bờ, một đàn vịt hoang tung tăng bơi lội từ thượng du qua đây……
Nơi tòa cung điện phía xa kia, thương nhân buôn bán tấp nập, người đến kẻ đi, bên trong cung điện có một tòa tú lâu (toà nhà lầu trên có hành lang bao quanh mặt ngoài😌), ba nữ tử mặc váy dài thướt tha đang nhẹ nhàng khiêu vũ, theo tiếng nhạc ngân vang ảo diệu……
Phía trên đỉnh núi, là một ngôi chùa, có vị hòa thượng ngồi ngay ngắn trên đài sen, say sưa giảng kinh, chuông chùa vang lên, từng tiếng ngân thánh thót, chân thực vô cùng……
Thần niệm lại lướt qua một nơi khác trên hoạ đồ, là một nơi phong cảnh hữu tình, có nhân gian, có tiên cảnh, có phố xá phồn hoa sầm uất, có nơi lại hoang dã thanh lãnh……
Đột nhiên tiếng chuông vang lên dồn dập, tiết tấu áp đảo nhân tâm, Diệp Thiếu Dương cảm giác được bản thân đang bị hấp dẫn qua đó, lập tức thu hồi thần niệm, thoát ra khỏi thế giới trong tranh.
“Hây!”
Một tiếng hét nhẹ chấn hưng tâm thần, khiến toàn thân Diệp Thiếu Dương rung động, thần niệm quay về thân thể, quay đầu nhìn sang Nhuế Lãnh Ngọc, thấy nàng hơi thở dồn dập, hiển nhiên cũng trải qua cảnh tượng giống như mình.
Hai người dùng mắt thường nhìn lại hoạ đồ, vẫn là bộ dáng lúc trước: Một dãy núi non trùng điệp bị mây mù che phủ.
“Đây là…… cái gì!” Diệp Thiếu Dương cả kinh nói.
Quách Thiếu Di thu hồi lại bức hoạ, nói: “Bức hoạ này tên là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bên trong chứa đựng đại ngàn hoàn vũ, sơn xuyên hà nhạc, hoa cỏ cây cối, chim bay cá nhảy, không chỗ nào không có, là một thế giới độc lập, tường tận cụ thể ra sao ta cũng không rõ, rốt cuộc ta cũng chưa từng vào trong đó.
Đây là vật báu của Đạo môn, từ khi Đại Minh khai quốc, đã có nó trong quốc khố, nghe nói là do Lưu Bá Ôn dâng cho Thái Tổ, cụ thể thế nào không ai biết.”
“Sơn Hà Xã Tắc Đồ……” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu “Nghe rất quen a, chẳng lẽ chính là phúc đồ trong truyền thuyết, Vương Mẫu nương nương đã giao cho Dương Tiễn, dùng để thu phục Mai Sơn Lục Quái?”
Vấn đề này Quách Thiếu Di không thể giải đáp, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn chẳng trông cậy gì vào câu trả lời của cô ta.
Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, không cách nào chứng thực.
“Hoạ đồ này xem ra rất thần kỳ, nhưng sử dụng như thế nào, trong lúc đấu pháp có trợ giúp gì hay không?”
Quách Thiếu Di nói: “Diệp thiên sư thực không nên hỏi ta, ta chỉ nghe nói bức đồ này huyền diệu vô cùng, dùng thế nào…… ngươi là Thiên sư Đạo môn còn không biết, thì sao ta có thể biết được. Bất quá, có một tin đồn về phúc đồ này: Năm đó trong trận chiến ở Trường Bình, Bạch Khởi đào hố chôn sống 40 vạn quân Triệu, chuyện này nhất định Thiên sư cũng biết.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, sưu kiện bi thảm trong lịch sử này chẳng ai là chưa từng nghe qua, Bạch Khởi cũng vì chuyện này, mới được phong làm Sát Thần.
Nhưng thân là pháp sư, hắn càng rõ hơn ai hết, sau khi Bạch Khởi chết đi, không xuống Địa Ngục, mà thu nạp ác quỷ bốn phương, lưu tại nhân gian, trở thành Quỷ Khấu một phương……
“Nghe nói, năm đó sau cuộc biến ở Trường Bình, 40 vạn oan hồn quân Triệu không thể siêu độ, lệ khí quá nặng, uy hiếp nhân gian, Âm Ty cũng bó tay không cách nào xử lý, sau đó Chung Quỳ Thiên sư đã dùng bức “Sơn Hà Xã Tắc Đồ” này thu hút phần lớn oan hồn vào bên trong, vì thế nhân gian mới được thanh bình……”
“Thực sự có chuyện này sao?” Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm, điển tịch Đạo gia cũng không hề ghi chép qua, hơn nữa chỉ với một bức hoạ đồ thế này, sao có thể thu lại mấy chục vạn quỷ hồn?
“Thư hoạ tôi không biết nhiều, Nương Nương không cần vì dụ tôi trợ giúp, mà cho tôi ăn cháo lừa đó nha.”
“Cái gì?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới chợt nhớ cô ta không biết “cháo lừa” là gì, cũng lười chẳng muốn giải thích.
Quách Thiếu Di chìa “Sơn Hà Xã Tắc Đồ“ ra, nói: “Diệp thiên sư... xin hãy nhận lấy vật này, mau chóng thi pháp, cảm kích muôn phần.”
Diệp Thiếu Dương không đưa tay ra đón, nhìn chăm chú cô ta, hỏi: “Tôi chỉ hỏi một vấn đề, sau khi cô cứu Hoàng Đế tỉnh lại, có tính toán gì không?”
“Ta đã chẳng còn lưu luyến thế gian, ta sẽ cùng Hoàng Thượng cùng đi Quỷ Vực, chu du khắp nơi, hay chọn một nơi thanh tịnh nào đó định cư, xây dựng một gia đình phu thê hạnh phúc.” Quách Thiếu Di thản nhiên nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Các người không muốn siêu độ sao?”
Quách Thiếu Di cười lạnh: “Năm đó, lúc Quốc sư xuống Âm Phủ, đã mang về một tin, sau khi Chu Lệ chết đi, vẫn không luân hồi, mà được thụ phong tướng quân, thống lĩnh một đội Âm binh, là thật hay giả?”
“Là thật.”
Quách Thiếu Di nói: “Loạn thần tặc tử, vì sao không bị trách phạt, ngược lại... còn được phong thần?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu tôi nói, Âm Ty cho rằng Chu Lệ là một vị Hoàng Đế tốt, cô có muốn trị tội tôi hay không?”
Thiên tử giữ gìn phát triển đất nước, nhiều lần đánh lui Thát Tử (quân Mông Cổ😌), bảo vệ cương thổ, khai sáng Vĩnh Lạc thịnh thế, bất luận thế nào, cả đời Chu Lệ xét công vẫn nhiều hơn tội.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment