Chương 812-813

BÍ MẬT CỦA HOÀNG HẬU 

Quách Thiếu Di ngừng lại một chút, nói: “Chuyện xảy ra sau này, quân sư đã nói với ngươi rồi, bất quá có chút việc ngươi vẫn chưa biết. Phụ thân ta vốn có lòng phục quốc, nhưng không ngờ mấy năm sau, phu quân ta bị bệnh chết……”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, lòng thầm nghĩ, cho dù Kiến Văn Đế có bất tử, trông cậy vào chút binh mã này của Quách tướng quân, cũng chỉ lực bất tòng tâm mà thôi, tuy nhiên xét đến cùng, Kiến Văn Đế dù sao cũng là danh chính ngôn thuận kế thừa đại thống, Chu Lệ chỉ là nghịch tặc soán vị.

Nếu Kiến Văn Đế thực sự phất cờ khởi nghĩa, xem chừng có thể lôi kéo được một số kẻ đương quyền hoặc chư hầu ủng hộ.

Hẳn là Chu Lệ lo sợ điều này xảy ra, cho nên không ngừng phái người tìm kiếm Chu Duẫn Văn.

Nếu Kiến Văn Đế bất tử, vẫn ém mình chờ đợi thời cơ, có lẽ lịch sử sẽ phải viết lại, ít nhất cũng dậy lên không ít sóng gió. Đáng tiếc lịch sử không có chỗ cho hai từ “nếu như”.

Quách Thiếu Di nói tiếp: “Sau khi Kiến Văn Đế chết, không lâu sau, Hồ Oánh cư nhiên tìm tới nơi này, tuy không phát hiện ta với phụ thân, nhưng cũng đã tìm được nhiều điểm đáng ngờ, sau khi hắn rời đi, phụ thân ta biết đại thế đã mất.

Nếu có thể lựa chọn, kỳ thực ông ấy cũng không muốn chết, nhưng đã không còn đường lui, dưới áp lực bắt bớ của triều đình, trong số binh lính của ông ấy nhất định có kẻ phản bội, một khi tố giác, cho dù ông ấy có chạy trốn đến chân trời góc bể cũng chỉ là đường chết.

Lúc đó, ông ấy đã bị Quốc sư mê hoặc, Quốc sư tuyên bố có thể giúp bọn họ biến thành Đồng Giáp Thi, bảo ông ấy làm Thống soái thi binh, đi chinh phạt tứ phương……

Phụ thân ta có lẽ không tin lắm, nhưng nghĩ đến việc trước sau gì cũng chết, sau khi chết có thể trở thành Thi Vương, có thể phá hoại giang sơn của Chu Lệ, ông vẫn cảm thấy đáng giá, cho nên mới nghe theo lời Quốc sư.”

“Từ từ đã,” Diệp Thiếu Dương xua tay nói, “Quốc Sư kia, có địa vị gì?”

“Là một Thiên sư phái Lao Sơn, ngươi chắc không biết hắn, hắn là cao nhân mà phu quân ta tìm được từ dân gian khi còn tại vị, vì hắn là Quốc sư, nên chẳng ai để tâm tới xuất thân thấp kém, lai lịch bất minh, có lẽ trong Đạo môn cũng chỉ là hạng voi danh tiểu tốt mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, quả nhiên là một Thiên sư Đạo môn.

“Cô nói tiếp đi.”

“Phụ thân ta dẫn đầu một số tướng sĩ cận thân, giết chết toàn bộ binh lính trong tay, rồi chôn vùi theo bí pháp của Quốc sư, sau đó đến lượt chính ông ấy…… Mọi chuyện xảy ra trong thời gian này, không cần kể nhiều, sau đó phu quân ta cũng được an táng trong mộ.

Phu quân lẫn phụ thân đều ra đi, ta chỉ còn lại một mình, thực không muốn sống tiếp nữa, vì thế ta tuẫn táng theo phu quân, làm một đôi phu thê sống chết có nhau, tùy ý Quốc sư làm phép, biến ta thành quỷ thi.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, cùng Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều kinh hãi không thôi.

Nghĩ đến việc quỷ thi trước mặt lúc sinh thời từng là Hoàng Hậu, tuy không được vào nội cung, nhưng dù sao cũng là chính thê của Kiến Văn Đế, cảm giác này thực khó tả, cứ như xuyên không về thời cổ đại chứng kiến lịch sử vậy.

“Thế tên Quốc sư kia đâu?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

Quách Thiếu Di nói: “Sau khi Quốc sư an bài cho chúng ta xong, hắn cũng dùng bí pháp tự sát, trở thành quỷ thi. Mấy chục năm qua đi kể từ khi thành hình, tu luyện trong thi sào, chúng ta mới biết được âm mưu của Quốc sư:

Sau khi biến thành quỷ thi, hắn trở thành người mạnh nhất trong số chúng ta, thống lĩnh mọi người, phụ thân ta bị hắn nhốt trong quan tài nhiều năm, Quốc sư muốn ông ấy tu luyện thành Phi Cương Vương, chờ đến khi chúng ta đủ mạnh, sẽ đi chinh phạt Quỷ Vực, kiến lập Âm Sào quốc độ.”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đây, nhịn không được lắc đầu cười khổ, cái tên Quốc sư - Lao sơn Thiên sư này, thật là có dũng khí.

“Tuy nhiên sau đó lại phát sinh một chuyện, làm thay đổi kế hoạch của Quốc sư:

Đó là lần động đất đầu tiên, địa cung sụp xuống một chỗ, chúng ta mới phát hiện phía dưới còn có mộ cổ tồn tại, cùng nhau xuống đó tra xét, chưa từng nghĩ nơi này lại có một con Quỷ Thi Vương bị phong ấn, cầm đầu mấy chục con Hắc mao sát. Chúng ta đã đại chiến một trận với bọn chúng……

Rốt cuộc chúng ta đã giành chiến thắng, cho nên ta ở lại chỗ này.”

Những lời Quách Thiếu Di vừa nói, đã giúp hai người Diệp Thiếu Dương giải thích được rất nhiều câu hỏi mà lúc trước vẫn chưa có lời giải đáp.

“Tuy nhiên, chúng ta cũng phải trả một cái giá không nhỏ: Quốc sư đã chết, hồn bay phách tán, phu quân ta cũng chết, cho nên ta trở thành chúa tể, ta thu phục mấy con Hắc mao sát còn sót lại, sai bọn chúng ăn những con Đồng Giáp Thi không chịu phục tùng…… Chính là đám mà các ngươi nhìn thấy.”

Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc đều ngẩn người ra: “Kiến Văn Đế ở đây sao?!”

“Trong quan tài phía sau ta đây, chính là chàng, đây cũng là mục đích ta tìm các ngươi tới ...”

“Khoan đã, tôi có chút không hiểu,” Diệp Thiếu Dương xua xua tay, liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh một cái nói, “Nếu nói như vậy, ngay từ lúc bắt đầu đã là một âm mưu, là các người cố ý dụ tôi tới đây?”

“Cũng không hoàn toàn như vậy, chuyện cũ của tiểu sinh, tất cả đều là thật.” Lâm Tam Sinh cúi đầu vái Diệp Thiếu Dương một cái, thành thực xin lỗi.

“Thực sự ta vì tìm kiếm nương tử mới lưu lại trên đời, ngẫu nhiên quay về nơi này, hồn phách bị Quốc sư giam cầm, sau đó cổ mộ lại bị Chu Lệ gia cố thêm phong ấn, ta không ra được, chỉ có thể ở đây, hầu hạ nương nương……

Nương nương giúp ta tu luyện, không hề bắt hồn phách của ta, điểm này, là ta đã lừa các người. Sau vụ động đất lần trước, bên dưới xuất hiện một khe nứt, nương nương cũng đồng ý thả ta ra, vừa tìm kiếm nương tử, vừa tìm kiếm pháp sư, đến đây cứu giúp Hoàng Thượng của chúng ta……

Vừa lúc gặp được Diệp thiên sư, ta sợ sau khi nói rõ, ngươi sẽ không đồng ý, cũng may ngươi đang muốn xuống mộ cổ giết Thi Vương, ta liền thuận nước đẩy thuyền…… Diệp thiên sư, xin hãy tin tiểu sinh, ta tuyệt đối không muốn làm hại ngươi, vẫn luôn coi ngươi là ân nhân!”

Diệp Thiếu Dương thấy vẻ mặt của hắn thực thành khẩn, hơn nữa, mình đã bị lừa đến đây rồi, hắn cũng chẳng có lý do gì phải nói dối nữa, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cái khác không nói, chỉ trong mấy ngày sống chung ngắn ngủi, hợp sức đấu pháp, bản thân mình đã coi hắn là bằng hữu.

Tuy nhiên, bị bằng hữu bán đứng, cảm giác thực không dễ chịu.

“Vì sao ngươi…… tới mộ cổ rồi còn bị người ta bắt đi, kẻ bắt ngươi là ai?”

“Đó là thị nữ của ta.” Quách Thiếu Di nói, “Cô ta ở điện thờ phụ, lát nữa ngươi có thể gặp cô ta, trước đây cô ta bắt quân sư đi, là để tạo ra một màn kịch, sao cho dọc đường nếu các ngươi gặp phải tình huống gì, hắn cũng không thể ra tay giúp đỡ.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ lắc đầu, không ngờ mình lại bị mấy con quỷ này chơi cho một vố như vậy.

“Diệp thiên sư, nếu chúa thượng không có  ý hại người…… Có thể tha cho muội muội của ta hay không?”

Đồng nam kia không biết đã tới từ khi nào, đi đến bên cạnh Quách Thiếu Di, nhìn Diệp Thiếu Dương với vẻ sợ hãi, nói.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ đồng nữ vẫn còn ở trên vai mình, vì là quỷ, không có trọng lượng, cô ta cũng không giãy giụa, hơn nữa vừa rồi mình chỉ tập trung nghe Quách Thiếu Di nói chuyện, cư nhiên đã quên sự tồn tại của cô ta.

Lập tức vỗ vỗ người đồng nữ, quay sang nói với Quách Thiếu Di : “Hai gia hỏa này, là sao hả?”

“Ta phái hai người bọn chúng tới đánh nhau với ngươi, rồi cố tình để thua, sau đó đương nhiên sẽ cầu xin ngươi tha  mạng, ta muốn xem phản ứng của ngươi.” Quách Thiếu Di nhàn nhạt nói.

“Phản ứng gì cơ?”

“Thông qua việc nhỏ này, ta muốn xem ngươi có lòng hiệp nghĩa, giúp người gặp nạn hay không, rồi mới đem đại sự phó thác cho ngươi.”

Quách Thiếu Di nói: “Diệp thiên sư cũng không cần phải để tâm, vừa rồi bọn chúng không hề đống kịch, là do ta cố ý không nói cho bọn chúng biết rõ sự thật, tránh bọn chúng luống cuống tay chân, ngược lại sẽ bị ngươi phát hiện.”

Thử lòng ư…… Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng cảm khó chịu, khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Cô không sợ tôi giết chết bọn họ sao?”

“Không, lúc ấy ta đứng sau vách tường quan sát, nếu ngươi thực muốn tiêu diệt, ta sẽ kịp thời triệu hồi bọn chúng về.” Giọng Quách Thiếu Di tràn đầy tự tin, pha lẫn chút ngạo khí.

Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta, cười nhạt, “Nếu lúc trước tôi thực sự ra tay, căn bản cô sẽ không kịp cứu viện. Có tin không?”

Quách Thiếu Di nhìn hắn một hồi, nói: “Ta tin.”

“Hừ, có lẽ cô cũng biết mình không thể cứu viện kịp thời, nhưng vì kế hoạch của mình, vẫn là phái bọn họ tới, cho nên……”

Quách Thiếu Di nói: “Cho nên chẳng sao cả, cho dù ngươi có tiêu diệt chúng, bất quá cũng chỉ là bớt đi một đôi linh phó mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô ta nói như vậy, đưa mắt nhìn về phía Đồng nam, thấy trong mắt hắn chẳng hề có chút thất vọng nào cả, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa.

“Kẻ hầu, mãi mãi vẫn chỉ là kẻ hầu.”

Quách Thiếu Di lạnh lùng nói.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cô sai rồi……”

“To gan!” Một giọng nữ thanh thúy từ gian thờ phụ truyền tới, tiếp đó là một bóng người lướt qua đây.

Hai người Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, thấy chính là người lúc trước đã “bắt” Lâm Tam Sinh, hiện tại nhìn kỹ thì thấy: đây là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, mặc trang phục màu xanh, trang điểm cũng nữ, giận dữ nhìn Diệp Thiếu Dương, “Không được vô lễ với Nương Nương!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Vô lễ cái gì?”

“Dám nói Nương Nương sai, chẳng phải vô lễ thì là gì?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, chẳng thèm tức giận, nhìn cô ta nói: “Muội tử, ta nói cho ngươi biết nha, ta sinh ra ở đất nước Trung Hoa thời hiện đại, lớn lên dưới lá cờ đỏ, trong từ điển của ta không có từ Nương Nương, cũng như Hoàng Đế.”

“Tiểu Thiến vẫn luôn ở trong mộ cổ hầu hạ ta, chưa từng ra ngoài bao giờ, xin Thiên sư tha thứ.”

Quách Thiếu Di khách sáo xin lỗi, “Tuy ta cũng chưa bao giờ ra ngoài, nhưng từ khi quân sư đi theo ta, có kể rất nhiều chuyện về thế giới bên ngoài, ta có thể hiểu được. Mới rồi Thiên sư nói ta đã sai, là vì sao?”

“Cái này....có nói cô cũng không hiểu.”

Diệp Thiếu Dương không muốn tranh luận vấn đề này với một quỷ hồn xã hội phong kiến, lập tức thả Đồng nữ ra, quay sang nói với Đồng nam kia:“Ngươi lại đây.”

Đồng nam ngẩng đầu nhìn sắc mặt Quách Thiếu Di, thấy cô ta khẽ gật đầu, mới dám đi về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương ra tay nhanh gọn, dán ngay một tấm linh phù dán lên mặt hắn, nháy mắt đã thu lại, tiếp theo lại dùng một tấm linh phù khác thu Đồng nữ, sau đó dắt linh phù bên người, phủi phủi tay, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Quách Thiếu Di khẽ cau mày, không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy.

Thực ra Diệp Thiếu Dương đã sớm có tính toán: Vạn nhất sau này có đánh nhau, đôi Đồng nam - Đồng nữ này sẽ mù quáng mà nghe lệnh Quách Thiếu Di, ra tay với mình, cứ phải đề phòng trước mới an tâm.

Tiếp theo, này đối huynh muội cũng không phải ác linh, Diệp Thiếu Dương không nỡ nhìn thấy bọn họ bị Quách Thiếu Di sai khiến, công kích chính mình, nếu thất thủ bị mình giết chết, thì lúc đó mình cũng sẽ giống như hai huynh muội này, đều bị Quách Thiếu D biến thành bia đỡ đạn.

Dĩ nhiên, không đánh vẫn là tốt nhất , trước mắt cũng chưa có dấu hiệu động thủ. Bất quá cứ phải chuẩn bị sẵn sàng, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu xa.

“Hiện tại, mọi chuyện đều đã rõ ràng,” Diệp Thiếu Dương nhìn Quách Thiếu Di nói, “Nói đi, các người hao tâm tổn trí dụ tôi tới đây, rốt cuộc là để làm gì?”

Quách thiếu di nói: “Xin mời Thiên sư lên đây, cả hai vị.”

Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc thoáng nhìn nhau, rồi cùng bước lên bậc thang.

Quách Thiếu Di xoay người, đi về phía chiếc quan tài làm bằng ngọc thạch bày giữa đại điện, châu ngọc trên người va chạm, phát ra tiếng vang khe khẽ.

Hai người theo qua đó, chăm chú quan sát, đây thực sự là một cỗ quan tài bằng ngọc, hoàn toàn trong suốt, giống như pha lê, cả khối long lanh.

“Đây chính là Thạch Tinh Ngọc Tuỷ  Quan……” Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi.

Quách Thiếu Di nói: “Cô nương đúng là tinh mắt.”

Diệp Thiếu Dương cau mày, nói: “Quan tài này đặc biệt lắm sao?”

“Đâu chỉ đặc biệt, nó thực sự là cực phẩm!” Một người luôn gặp chuyện bình tĩnh như Nhuế Lãnh Ngọc cũng thoáng kích động, thốt lên,

“Thạch Tinh Ngọc Tủy là một loại ngọc thạch chỉ có tại vùng đất băng giá ở cực Bắc, một khối nhỏ như quả trứng gà cũng có giá trị liên thành, huống chi dùng để làm quan tài, đương thời có thể sử dụng quan tài như thế này, cả nước xem ra chỉ có họ Vương.” (😌Vương Kiện Lâm - tỷ phú bất động sản TQ)

Quách Thiếu Di cười nhạt, nói: “Vào thời chúng ta, Thạch Tinh Ngọc Tủy này vẫn chưa đáng giá đến vậy, chỉ là khá hiếm, quan tài này do Quốc sư chế tạo, ngọc thạch từ đâu ra, ta cũng không biết.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Có lẽ chính vì thời đó các người bóc lột quá nhiều, thế nên hiện tại những vật này vô cùng quý hiếm, trở thành vô giá.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghe vậy cũng gật đầu, nói tiếp: “Quan tài bằng Thạch Tinh Ngọc Tủy, có công năng tuyệt vời giống như Âm trầm mộc, có thể ngăn cách khí tức trong ngoài, bảo đảm thi thể vạn năm bất hóa. Tuy nhiên, vẫn có một điều mà Âm trầm mộc không làm được, chính là:

Thạch Tinh Ngọc Tủy có thể chuyển hoá âm khí toát ra từ thi thể, biến thành dương khí, cho nên có truyền thuyết nói rằng, sau khi chết nếu nằm trong quan tài Thạch Tinh Ngọc Tuỷ một trăm năm, thi khí hoá tẫn, nhục thân hồi sinh, người chết cũng có thể sống lại……”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Chuyện này không thể nào.”

“Đúng vậy, thứ mà Thạch Tinh Ngọc Tuỷ tạo ra, kỳ thực chính là quỷ thi, nhưng vì không ngừng có dương khí tư dưỡng, hình thái quỷ thi này không giống như quỷ thi bình thường, hơn nữa chỉ cần nằm trong quan tài, tu vi sẽ tăng nhanh gấp mấy lần so với ở bên ngoài……”

“Thật vậy ư...” Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, cẩn thận quan sá quan tài, tuy trong suốt, nhưng bên trong vẫn tràn ngập một lớp sương khói màu vàng nhạt, lưu chuyển khắp nơi trong quan tài, hoàn toàn nhìn không thấy bên trong có gì.

Quách Thiếu Di đi tới, ôm một đầu quan tài vuốt ve.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua, thấy tay vị Nương Nương này vừa trắng vừa mềm mại, ngón tay thon dài tựa măng ngọc, thủ hình cũng tuyệt đẹp. Đúng là nhân gian hiếm có.

Khụ khụ, hình như mình đã lệch trọng điểm……

Ánh mắt nhìn xuống, chỉ thấy sương khói trong quan tài cuồn cuộn, bay về phía ngón tay Quách Thiếu Di, sau đó giống thẩm thấu qua nắp quan tài, bị hút vào trong tay cô ta.

Diệp Thiếu Dương chưa kịp mở mồm hỏi công dụng của sương khói, bởi vật bên trong quan tài đã hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của hắn:

Trong quan tài đầy nước, là một khối thi thể nằm ngửa mặt lên trời, mặc hoàng bào thêu hình rồng, đầu đội bảo quan lấp lánh kim sắc, ngay giữa bảo quan có một viên long nhãn ngọc châu to bự, phát ra nhu quang màu vàng nhạt.

“Hoàng Đế ư!” Diệp Thiếu Dương âm thầm thốt lên.

Vội cúi đầu nhìn mặt ông ta, chỉ thấy sắc mặt không khác gì so với người bình thường, chỉ hơi tái nhợt, an tĩnh nằm trong nước, sống động như thật.

Hoàng Đế nhìn qua chừng 30 tuổi, tướng mạo tuấn tú, tuy đang nhắm mắt, sắc mặt an tường, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí vũ hiên ngang.

Đây là loại diện mạo mà liếc mắt một cái đã có thể nhận ra không phải người thường.

Ngay sau đó, Diệp Thiếu Dương ngẫm lại, thấy suy nghĩ này là sai, thực ra mình đã bị thân phận cũng như long bào trên người ông ta ảnh hưởng, trên đời này chẳng có gì gọi là trời sinh tướng Đế Vương.

“Đây là…… Kiến Văn Đế - Chu Duẫn Văn ư!” Hai tay Nhuế Lãnh Ngọc đỡ nắp quan tài, mở to hai mắt, nhìn vị Hoàng đế nổi tiếng bi tình nhất trong lịch sử, thực sự cầm lòng không được, phải thốt lên: “Thì ra truyền thuyết dân gian là sự thật, Chu Duẫn Văn…… thưc sự rất soái a, còn soái hơn Từ Tranh gấp trăm lần.”

“Từ Tranh?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Cái tên đầu hói đó...liển quan gì đến hắn chứ?”

“Huynh chưa xem bộ “Chuyện tình vượt thời gian” sao (Bản 2001, do Trương Đình - Từ Tranh đóng😌đã ai xem chưa?), Từ Tranh đóng vai Chu Duẫn Văn, quả thật…… đúng là không thể so sánh....”

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, bất mãn nói: “Đáng tiếc nhân gia đã có nương nương rồi.”


( Hết chương )

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894