Chương 810

CHỈ NHÂN HUYNH MUỘI
(Anh em người giấy)

Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một túi vôi sống, đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc, yêu thi dù sao cũng là thi, vôi sống tuy không giết được bọn chúng, nhưng có thể cản lại một hồi.

Diệp Thiếu Dương xoay người đối mặt đối người giấy kia, rút ra ống mực, nhanh chóng quấn hồng tuyến lên tay trái, nhìn thì thấy lung tung rối loạn, nhưng thực tế vị trí mỗi vòng đều có chủ đích.

Sau khi quấn xong, Diệp Thiếu Dương đưa tay phải lên sờ vào đai lưng, kiểm tra lại mấy pháp khí, chuẩn bị sẵn sàng.

Người giấy kia cũng từ hướng đối diện đi đến cách đó không xa, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, giao nhau phi hành, lúc thì Đồng nam phía trước, lúc lại là Đồng nữ, tốc độ cực nhanh, thay đổi thất thường, khiến người hoa cả mắt.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương chăm chú theo dõi sự biến hóa, qua trái qua phải, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Trong nháy mắt, hai thân ảnh đã tới ngay trước mặt, đứng ép sát bên nhau, hai tay mang theo một cỗ tà khí cường đại, phóng về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương vội nâng tay phải lên, bấm pháp quyết đánh qua đó.

“Hí hí……”  thân ảnh đối diện bỗng dừng lại, người giấy bất ngờ tách ra làm hai, Diệp Thiếu Dương đánh trượt một cú, hai người giấy chia sang hai bên, một lần nữa lao tới công kích.

Diệp Thiếu Dương vội vàng lui về phía sau một bước, nghiêng người đánh về phía người giấy bên trái.

Hai bóng người lại lóe lên, không ngừng biến ảo, nắm tay nhau tiến công, Diệp Thiếu Dương vô cùng chật vật, tìm cách ứng phó.

“Nương Nương còn nói ngươi là Thiên sư, hí hí... bản lĩnh chỉ có vậy sao!”

“Nghiệt chướng, có dám hiện thân đấu một trận hay không!” Diệp Thiếu Dương cơn giận bộc phát, ngắm chuẩn một con, tay phải ba ngón chụm lại thành thủ hình độc môn Hoa Sơn, đập mạnh vào một con người giấy.

Người giấy há to mồm hút khí, một luồng tà khí hình thành tuyền lưu, giữ chặt tay trái của Diệp Thiếu Dương, hai vai hắn bỗng cảm thấy trầm xuống.

“Hí hí, Thiên sư tới đây mà bắt ta!” Một tràng cười quỷ dị vang lên sau lưng hắn.

Quỷ đáp kiên! Một khi mình quay đầu lại, linh đăng trên vai sẽ tắt, chúng sẽ có thể nhập thân.

Diệp Thiếu Dương cười khẩy, tay phải tóm lấy bàn tay đang để trên vai mình, chân đạp Khôi tinh, không ngừng tránh né đòn tấn công trước sau của hai con người giấy, tốc độ cũng nhanh hơn lúc trước đến vài ba lần.

Trong lúc tránh né, hai ngón tay phải của Diệp Thiếu Dương đồng thời kẹp lấy tay người giấy phía sau, dùng sức kéo mạnh, lôi tuột về phía trước, tay trái đưa ra, quấn một sợi hồng tuyến vào tay người giấy.

“Qua đây cho ta!” Tay trái dùng sức kéo hồng tuyến, nhấc bổng người giấy lên, năm ngón tay trái không ngừng co duỗi, hồng tuyến vốn quấn chặt trên tay, bỗng chuyển động như con thoi, không ngừng quấn quanh thân thể người giấy.

Đây là Đồng nữ trong đôi người giấy.

Diệp Thiếu Dương vừa làm phép, vừa tránh né đòn công kích của Đồng nam, chưa đến 10s, toàn thân Đồng nữ đã bị hồng tuyến trói chặt, bị quấn thành bánh ú, kêu rên thảm thiết, cố vùng vẫy hòng thoát thân.

Đồng nam thoáng sửng sốt, thấy cảnh tượng như vậy, đâu còn tâm tư để biến hình, huy động hai tay, tà khí theo song chưởng tuôn trào, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương căn bản không muốn đối kháng với nó, kéo hồng tuyến, lôi Đồng nữ ra chắn trước mặt, coi như một cái đệm thịt.

Đồng nam phản ứng cũng cực nhanh, nháy mắt đã thu hồi công kích, tung người bay lui về phía sau, quát lớn: “Thiên sư ngươi đúng là đê tiện.”

“Đê tiện? Thế các ngươi không đê tiện sao, di hình hoán ảnh, tiền hậu giáp kích, bất quá ta cũng chỉ tương kế tựu kế mà thôi.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, vô cùng đắc ý, nếu không phải mình giả vờ yếu thế, biểu hiện hoảng loạn, thì hai tà linh này sẽ không muốn kết thúc nhanh gọn, cả gan dùng Quỷ đáp kiên để đối phó mình.

Tay phải lấy ra một đồng tiền Đúc mẫu , dùng linh phù cuốn lại, miệng lầm rầm niệm chú, linh phù bốc cháy thành Địa hỏa đỏ rực, quay sang chuẩn bị nhét vào mồm Đồng nữ.

“Thiên sư!” Đồng nam đột nhiên quỳ xuống, tà linh không khóc, cũng không có nước mắt, nhưng vẻ mặt nhìn qua vô cùng bi thương.

“Hai chúng ta tuy là tà linh, nhưng vẫn luôn sống trong mộ cổ, chưa từng hại người, sở dĩ động thủ với Thiên sư, là vì tuân lệnh Nương Nương, xin Thiên sư tha cho muội muội của ta, tiểu nhân nguyện ý chết thay!”

Đồng nữ đang bị hồng tuyến bó trụ cũng khóc oà lên, “Thiên sư cứ giết ta đi, xin hãy tha cho ca ca ta……”

Ca ca muội muội……  từ bao giờ tà linh cũng chơi trò thân tình thế này.

Đồng nam cầu xin một hồi, thấy hắn vẻ mặt không đổi, cho rằng không được, đứng dậy nói: “Nếu Thiên thực sự muốn giết muội muội, thì xin cứ giết ta luôn đi, ta với muội muội đã cùng nhau ở đây mấy trăm năm, nguyện được cùng chết!”

Diệp Thiếu Dương cau mày, lại chơi trò sống chết có nhau à?

Thở dài nói: “Nếu các ngươi là quỷ thì dễ rồi, tà linh vô hồn, thực không cách nào siêu độ.”

Đồng nam vừa nghe hắn nói vậy, con ngươi chuyển động, nói: “Chỉ cần Thiên sư không giết, huynh muội ta nguyện dẫn Thiên sư đi gặp Nương Nương, khuyên bà ấy buông tha các người……”

“Nương Nương?” Diệp Thiếu Dương vừa muốn hỏi rõ, phía sau liền truyền đến tiếng của Nhuế Lãnh Ngọc: “Ba phút, Diệp Thiếu Dương, tôi không trụ được nữa rồi!”

Diệp Thiếu Dương vội quay đầu lại nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc một tay cầm Tùng Văn Cổ Định Kiếm, một tay cầm súng Diệt hồn, không ngừng chém giết đám yêu thi đông nhung nhúc, tuy không có gì nguy hiểm, những đã là cực hạn.

Nhân diện yêu thi quá nhiều, Nhuế Lãnh Ngọc vừa đánh vừa lui.

“Đám yêu thi đó, sao lại như vậy?” Diệp Thiếu Dương hỏi Đồng nam, “Có phải cùng một bọn với các ngươi hay không?”

“Bọn chúng là vật dưới mộ, chẳng phải của ai, đến Nương Nương cũng vô pháp điều khiển, Thiên sư cứ kệ chúng, một lát sẽ lui thôi.”

“Tin các ngươi một lần.” Diệp Thiếu Dương thả Đồng nữ xuống, chạy như bay đến bên Nhuế Lãnh Ngọc, dùng dây Câu Hồn quật nát mấy con yêu thi, đẩy cô lui về phía sau.

Tiếp đó rải một nắm đậu đồng, dùng phâp thuật “Tác đậu thành binh” một đòn giết chết vô số yêu thi, tạm thời cản thế tấn công, quay lại chỗ Đồng nữ, nhấc cô ta lên vai, nói: “Đưa ta đi gặp Nương Nương của các ngươi.”

Đồng nam lập tức đi trước dẫn đường.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Đồng nữ trên vai Diệp Thiếu Dương, có chút ngạc nhiên, vừa đi vừa hỏi: “Có ý gì đây, huynh muốn thu bọn chúng sao?”

“Sao có thể,” lập tức kẻ lại vắn tắt tình huống vừa  ảy ra, có chút ngượng ngùng cười, “Có phải cô thấy tôi có chút do dự không quyết đoán?”

“Huynh nghĩ sao.” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói, bất quá trong lòng lại thầm cảm thấy ngưỡng mộ Diệp Thiếu Dương.

Thưởng phạt phân minh, có lòng trắc ẩn, đây mới là Thiên sư nhân gian trong lòng nàng.

Chạy một mạch như điên trong mộ đạo, tới một lối rẽ, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, dùng đèn trên đầu chiếu qua một lượt, đã không thấy bóng dáng đám Nhân diện yêu thi đó đâu nữa, lúc này mới tạm yên tâm.

Bước chân cũng hơi chậm lại, Diệp Thiếu Dương quan sát bốn phía mộ đạo, cảm giác được một sự hoang tàn đổ nát, không khí ẩm ướt âm lãnh, toát ra một cỗ quỷ khí cùng thi khí đậm đặc.

Không khỏi âm thầm nắm chặt dây Câu Hồn, dùng ánh mắt làm hiệu với Nhuế Lãnh Ngọc, nhắc nàng phải cẩn thận đề phòng.

“Nương Nương của các ngươi, rốt cuộc là ai?” Diệp Thiếu Dương hỏi Đồng nam.

“Nương Nương chính là Nương Nương a, Thiên sư xin đừng hỏi, đến rồi sẽ biết.” Đồng nam cười cười.

Đi tới đi lui trong mộ đạo một hồi, qua vài lối rẽ, Diệp Thiếu Dương âm thầm ghi nhớ lộ tuyến, dưới sự dẫn dắt của Đồng nam, cuối cùng bọn họ cũng đi tới trước một cổng vòm cao ngất.

Phía sau cánh cửa là một không gian rộng lớn, không biết có thứ gì đó phát ra nhu quang màu vàng nhạt, chiếu sáng toàn bộ đại điện.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894