Chương 808-809

KHỦNG BỐ QUỶ TIỂU HÀI 

Diệp Thiếu Dương ghé vào tai nó, nói: “Ngươi đi theo bọn họ, giúp ta canh chừng, vạn nhất bọn họ tìm được bảo bối gì đó, đừng để bọn họ ăn mảnh là được……”

Dưa Dưa gật đầu, có chút không vui nói: “Không phải Lão đại không muốn ta làm bóng đèn đó chứ?”

Diệp Thiếu Dương liếc trộm Nhuế Lãnh Ngọc, thấy không có bất kỳ phản ứng gì, liền trừng mắt lườm Dưa Dưa một cái, cùng Nhuế Lãnh Ngọc đi về phía hạ du dòng suối.

Dọc theo bờ suối đi được gần trăm mét, phía trước xuất hiện một con đường lát đá xanh, một bên vách đá được đẽo gọt thực trơn phẳng, cứ cách một đoạn lại có một bích động, bên trong đặt giá cắm nến bằng thanh đồng.

“Đây là đâu nhỉ?” Diệp Thiếu Dương thầm tự nhủ.

“Đương nhiên là mộ cổ.” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn quanh trái phải, nói.

“Mộ cổ hai tầng ư? Sao Minh Thái Tổ lại muốn làm như vậy?”

Nhuế Lãnh Ngọc không trả lời, chống chân ngồi xuống, moi một viên gạch lát bằng đá bị vỡ ra, nói: “Gạch mộ hình hoa mai, đây gọi là Mai hoa chuyên, là vật đặc trưng cho thời kỳ Đông Tấn, người Tấn tự xưng cao nhã, ví mình như hoa mai, cho nên hồi đó hoàng thất quý tộc, vương công đại thần đều dùng loại gạch hoa mai này để lát huyệt mộ.

Nhưng loại gạch lát bằng đá này có chi phí chế tạo rất cao, đến thời Nam Bắc triều hỗn chiến, quốc lực suy yếu, nên không còn tập tục dùng loại gạch lát này nữa. Vì thế, ngôi mộ cổ này nhất định là từ thời Đông Tấn.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Lẽ nào lại như vậy, đây chẳng phải là do Minh Thái Tổ xây dựng sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái, “Chỉ số thông minh của huynh đi đâu hết rồi, đây căn bản chẳng phải là hai ngôi mộ cổ sao, phía trên là do Minh Thái Tổ  xây, phía dưới này…… không biết là do vương công quý tộc nào đó thời Đông Tấn xây dựng.”

Thấy Diệp Thiếu Dương khó hiểu, đành phải giải thích thêm một chút:

“Từ cổ chí kim, không ít hoàng tộc đều tìm kiếm long mạch để xây mộ, nhưng lấy đâu ra nhiều long mạch như vậy, vì thế tại rất nhiều nơi, hậu nhân xây mộ ngay tại nơi tiền nhân đã xây qua, chuyện này cũng là bình thường, đây gọi là mộ chồng mộ.

Tôi còn nhớ tại nơi nào đó ở Lâu Lan, có một mộ cổ giống hệt như vậy, hai ngôi mộ chỉ cách mấy mét sâu. Nếu nơi này thực sự là long mạch, có hai mộ cổ cũng là việc bình thường.”

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, nghĩ một hồi, hỏi: “Người khác đã xây mộ, phía trên còn xây thêm một ngôi mộ nữa, dưới góc độ phong thuỷ, thực sự tối kỵ.”

Diệp Thiếu Dương tự ngẫm thấy mình chỉ hiểu dương trạch phong thuỷ, đối âm trạch phong thuỷ - hay còn gọi là mộ táng -  không hiểu nhiều lắm, tuy nhiên kiến thức thức cơ bản vẫn biết được một ít.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cho nên hậu nhân trước khi xây mộ, đều sẽ phá huỷ mộ cổ vốn có, thi thể cũng bị đưa ra ngoài. Cũng có kẻ trực tiếp làm cưu chiêm thước sào (tu hú chiếm tổ).

Bất quá vỏ trái đất vận động khiến cho huyệt mộ bị lún xuống, nếu thời gian cách không quá lâu, khi hậu nhân xây mộ không phát hiện phía dưới còn mộ, mà lại xây thêm một ngôi nữa lên trên, như vậy sẽ trở thành mộ cổ hai tầng.”

Thì ra…… chuyện là như vậy, Diệp Thiếu Dương dùng đèn trên đầu chiếu quanh bốn phía, thở dài.

“Làm sao thế?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

“Từ thời Đông Tấn đến giờ, đã bao nhiêu năm rồi?”

Nhuế Lãnh Ngọc tính toán một hồi, nói: “Nếu tính từ những năm cuối thời Đông Tấn, cũng đến 1600 năm.”

Diệp Thiếu Dương thân thể loạng choạng, suýt nữa té ngã, cười khổ nói; “1600 năm, cha mẹ ơi, nếu trong mộ cổ này có cương thi, thì nó cũng sẽ có 1600 năm tu vi……”

Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, “Huynh sợ sao?”

Sao lại không sợ! Cương thi 1600 năm, nếu trở thành Thi Vương, chỉ cần là pháp sư, ai cũng không muốn đụng phải đối thủ mạnh như vậy, hơn nữa tên phản bội Lâm Tam Sinh cùng con nữ quỷ tu vi cường đại kia, rất có thể cũng ở trong mộ cổ này, nghĩ đến đã thấy nhức đầu.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, ánh mắt khẽ động, “Diệp Thiếu Dương trong lòng tôi, chính là một người không biết sợ là gì.”

Diệp Thiếu Dương thổi bay chút tóc mái, nói: “Ai nói tôi sợ, trên trời dưới đất, chẳng có gì khiến bổn Thiên sư phải sợ hãi.”

Tiếp tục đi về phía trước được mấy trăm mét, mộ đạo có sự thay đổi, hình thành một góc vuông, phía trước bị núi đá chặn đậy.

“Nơi này có gì đó không ổn,” Diệp Thiếu Dương đột nhiên dừng bước, cau mày khẩn trương nói, “Tôi cảm giác được một cỗ thi khí nồng đậm, xen lẫn trong đó là yêu khí, hai cái kết hợp với nhau, chẳng lẽ…… có yêu thi tồn tại?”

Do khí tức tràn đầy, không cách nào đoán ra căn nguyên, đành phải lấy ra Âm dương bàn, khẩy khẩy một phen, điều mà hắn không ngờ chính là, cỗ khí tức này không phải đến từ bên trái mộ đạo, mà là…… phía bên phải.

Diệp Thiếu Dương vội vàng xoay người, chiếu đèn qua đó:

Con suối phía dưới vách đá hình thành một hồ nước sâu, tám phần là có dòng chảy ngầm. Bất quá nước suối ở đây vốn thanh khiết nay lại trở nên vẩn đục, bên dưới trải một lớp màu xanh, phía trên tràn ngập một tầng khói trắng nhàn nhạt.

“Nước ở đây……”

Không đợi Diệp Thiếu Dương dứt lời, mặt nước đang tĩnh lặng đột nhiên nổi bọt sóng, tiếp đó một vật từ dưới ngoi lên, tròn tròn, trăng trắng, rất giống một cái gáo hồ lô.

Diệp Thiếu Dương tiến lại gần mấy bước quan sát, lập tức khẩn trương: Cái gáo hồ lô đó, chính là một đầu người hình dạng đặc biệt, đỉnh đầu lông tóc thưa thớt, nhìn xa không thể thấy được.

“Bùm……” cái đầu phóng qua đây, ngửa mặt lên trên, một khuôn mặt trông như búp bê Tây Dương lộ ra, từ ngũ quan đến hình dáng mà xem, là một đứa trẻ chưa đầy 5 tuổi.

Đương nhiên không phải người sống, chỉ thấy đứa bé chết yểu này hai con mắt vẫn còn mở to, tròn tròn, bề mặt giống như phủ một lớp màng trắng, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ tới vịt nước, không chỉ vịt, rất nhiều dã thú trong mắt đều có một lớp màng như vậy.

Đặc trưng này của động vật, sao lại xuất hiện trên con người?

Đứa trẻ này ngũ quan đoan chính, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có chút gì đó tà ám, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, thấy nàng cũng tỏ vẻ khẩn trương.

Đúng vậy, dưới mộ cổ ngàn năm với bầu không khí áp lực nặng nề, tứ phía đen kịt, lại nhìn thấy hình ảnh như vậy, chẳng ai là không cảm thấy sợ hãi.

Cũng may hai người đều là pháp sư, nếu đổi thành người bình thường chỉ sợ đã sớm hét ầm lên rồi.

Đột nhiên, đứa trẻ chết yểu vốn không hề nhúc nhích, giờ đây đầu nó lại chậm rãi chuyển động trong nước, bơi bề phía bờ.

“Thiếu Dương……” tiếng Nhuế Lãnh Ngọc có chút run rẩy.

“Để tôi qua đó xem!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn nàng một cái với ánh mắt hàm ý “Mọi chuyện đã có tôi”, sau đó chậm rãi đi đến bên bờ hồ nước, nhìn đứa bé đó từ từ bơi qua đây, trong lòng có chút lo lắng.

Chẳng mấy chốc, đứa trẻ chết yểu đã đến bên bờ, nhưng không hề động đậy.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, quăng dây Câu Hồn, chòng vào đầu nó, kéo lên trên bờ.

“Á!” Nhuế Lãnh Ngọc hai tay che miệng, kinh hãi kêu lên.

Diệp Thiếu Dương cũng mở to hai mắt, mặt tràn ngập vẻ kinh hãi:

Chẳng có đứa trê chết yểu nào cả, đây rõ ràng là một loài bò sát có bốn chân dài, bộ dáng có phần giống như cá sấu, toàn thân phủ một lớp lông mao màu đỏ, nhưng khi nhìn kỹ thì thấy: chẳng phải lông tóc gì hết, mà mỗi sợi chính là một vật sống, giống như con giun màu đỏ đang ngoe nguẩy!

Cũng không biết trên người nó có bao nhiêu con, nhìn qua đếm không xuể, ngọ nguậy trái phải, quả thực kinh tởm tới cực điểm!

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì nôn ra bằng sạch.

Bất quá càng khủng bố chính là, cái đầu của đứa bé đó lại gắn với một thân thể quái vật, trên cổ có một vết sẹp thịt, ẩn hiện một đạo hồng quang, nhìn qua có cảm giác như đã bị khâu.

Đây là cái quỷ gì vậy!

Diệp Thiếu Dương dùng sức xoa bụng, đẩy lùi cảm giác buồn nôn.

“Quái vật này…… chết rồi sao?” Đợi một hồi không thấy nó động đậy, Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên phía trước, sợ vẫn hoàn sợ, nhưng hắn không nghĩ thứ này có thể tổn hại đến mình.

Cố gắng tránh không nhìn vào lũ giun đỏ trên người nó, Diệp Thiếu Dương ngồi xuống bên cạnh, lập tức cảm giác được một cỗ khí tức hỗn hợp gồm cả yêu khí lẫn thi khí ập vào mặt, trầm giọng nói: “Đây là yêu thi!”

Nhuế Lãnh Ngọc cũng đi tới, cố kìm nén sự ghê tởm, quan sát một lượt nói: “Nếu là yêu thi, đây khẳng định là đầu người, thân thể hơn phân nửa cũng là của nó.”

“Sao lại phát triển thành như vậy?”

“Tà thuật, nhất định là tà thuật, bất quá khả năng cải tạo hoàn toàn không lớn.”

Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn cau mày, liền giải thích thêm: “Sau khi trưởng thành, sẽ rất khó cải tạo, vì thế tôi dám chắc thân thể nó bắt đầu được cải tạo từ khi còn là trẻ con, chẳng hạn như dung hợp với máu của động vật, từ từ phát triển thành cái dạng này, tôi đoán 8-9/10 là như vậy.”

Diệp Thiếu Dương biết về phương diện này nàng có hiểu biết hơn nhiều só với mình, chậm rãi gật đầu, nói: “Cứ như vậy nuôi thành yêu vật, sau đó lại giết chết, luyện chế thành cương thi, rồi yêu thi……”

Nhìn thú mặt người thân quái vật trước mắt, Diệp Thiếu Dương tưởng tượng ra cảnh một đứa trẻ bị dùng tà thuật huyết dưỡng, nhất định thê thảm vô cùng……

Lập tức lắc đầu, nói: “Nuôi thành yêu thi thế này, không biết để dùng vào việc gì, chẳng lẽ là thủ mộ?”

“Chắc thế, bằng không sao nó lại xuất hiện ở đây.” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thoáng qua yêu thi, ghê tởm cau mày. “Rốt cuộc nó còn sống hay đã chết?”

Diệp Thiếu Dương dùng dây Câu Hồn kéo nó qua, lấy ra một viên Dã kê linh, vốn định cảm nhận một chút khí tức, bất ngờ, màng thịt trong mắt Nhân diện yêu thi mở ra, để lộ một đôi đồng tử màu xanh lục, thân hình chuyển động, lao về phía Diệp Thiếu Dương.

Trong lúc tình thế cấp bách, hai tay Diệp Thiếu Dương bóp chặt cổ Nhân diện yêu thi, ngăn nó lại.

“Khà khà, khà khà khà……” Yêu thi nhếch mép, phát ra một tràng cười khiến cho xương cốt tê dại.

Diệp Thiếu Dương nhìn cái miệng rộng răng nanh thưa thớt của nó, vô số đầu lưỡi thò ra, giống như đám giun trên người nó, ngọ nguậy không ngừng.

Nhuyễn trùng trên cổ Nhân diện yêu thi, có mấy con đã bò lên mu bàn tay Diệp Thiếu Dương, lập tức hắn cảm thấy như có vô số giác hút bám chặt tay mình, không thể cử động.

Diệp Thiếu Dương lòng bỗng trầm xuống, vốn định mở miệng niệm chú, không ngờ đầu lưỡi của Nhân diện yêu thi bỗng nhiên chia làm mấy phần, thọc vào miệng hắn.

“Á..!” Diệp Thiếu Dương thật sự chịu hết nổi, há miệng nôn oẹ.

Nhân diện yêu thi theo bản năng còn tưởng là pháp thuật gì, đầu lưỡi đột ngột rụt về, kết quả mặt bị phun đầy cơm, hú lên một tiếng quái dị, vừa muốn phản kích, cổ đã bị ăn ngay một kiếm, đầu thân chia lìa, lăn qua một bên.

Diệp Thiếu Dương vận chuyển cương khí, đánh bật mấy con hồng trùng đang bám chặt trên mu bàn tay mình ra ngoài, ném thân thể của Nhân diện yêu thi xuống, vội vàng xoa xoa mu bàn tay, hít sâu một hơi, thầm mắng:

“Con bà nó, kinh tởm muốn chết!”

Nhuế Lãnh Ngọc thu Tùng Văn Cổ Định Kiếm vào trong bao, vốn định tiến lên kiểm tra yêu thi vừa bị mình chặt đứt đầu một chút, cúi xuống thì thấy, trên đầu nó vương đầy hạt cơm, còn có một vật thể lẫn lộn trong đống dịch nhầy dính dính, nhìn qua như bánh quẩy chưa tiêu hóa hết, lập tức nhănmặt, quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Huynh thật là kinh tởm.”

“Tôi kinh tởm cái gì?” Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, chỉ vào kia viên đầu, “Sao mà trách tôi được, nó kinh tởm hay là tôi kinh tởm?”

“Cả hai...” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Tôi vốn đang muốn kiểm tra xem trong óc nó cấu tạo thế nào, có phải bị cổ trùng khống chế hay không, nhưng... thôi bỏ đi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn phía trước, lẩm bẩm nói: “Nếu cô nếu muốn xem, cứ bắt một con tới là được.”

Nhuế Lãnh Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hồ nước xanh biếc, có vô số cái đầu giống như bóng đèn đang không ngừng tiến về phía họ, sau khi chồi lên khỏi mặt nước, lập tức vặn vẹo, ngẩng mặt lên, tất cả đều là Nhân diện yêu thi!

Một đám há mồm, lộ ra nụ cười quỷ dị, miệng khép mở, phát ra tiếng cười “Cạc cạc” giống như vịt, trong mộ đạo trống trải vang lên không ngừng.

Hai người bước lui về phía sau, mắt thấy đám Nhân diện yêu thi đang từ từ bò lên trên, há to miệng, đắc ý bò qua phía mình.

Làm sao đây?” Nhuế Lãnh Ngọc khẩn trương hỏi.

“Cô lui ra phía sau bổ trợ, để tôi đối phó.” Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tiến lên phía trước một bước.

Nhuế Lãnh Ngọc vội kéo hắn lại, “Đừng có ra vẻ anh hùng, huynh biết ở đây có rất nhiều yêu thi, địa hình lại trống trải, thực rất bị động, chúng ta cứ chạy trước đã, tìm chỗ nào kín đáo rồi hẵng nói.”

Hai người xoay người chạy về phía cuối mộ đạo, chưa được mấy chục mét, đột nhiên xuất hiện hai bóng người:

Một nam một nữ, vóc dáng đều rất nhỏ, đang thoắt ẩn thoắt hiện trên đường, cử động có chút cứng đờ.

Hai người vội vàng đứng lại, nhìn hai quái nhân ngày càng đến gần, Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, quả nhiên mình không đoán sai, đây là một đôi Đồng nam - Đồng nữ, trên đầu có hai búi tóc, mặc y phục màu xanh, mày thanh mắt tú, hai má đỏ bừng trên khuôn mặt.

“Mej kiếp, đúng là trước mai phục sau truy binh a.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày gãi gãi đầu.

“Chúng là hai trong số bốn Thủ linh đồng tử sao?”

“Là bọn chúng, nhưng không phải Thủ linh đồng từ bình thường,” rốt cuộc Diệp Thiếu Dương cũng có dịp thể hiện chuyên môn của mình, chỉ vào hai tên đó, dõng dạc nói, “Cô nhìn bọn chúng xem, tuy hình dáng không tồi, nhưng vẻ mặt vô hồn, thân thể cứng đờ, đây là Chỉ nhân - người giấy, hẳn đã hấp thu linh khí trong thời gian dài, khai thông linh trí, biến thành Tà linh.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lướt qua một lượt, có ít nhất mấy chục con Nhân diện yêu thi đang bò lên bờ, chui vào mộ đạo, dường như chúng có thể nhận ra mình đã không còn đường để lui, không hề truy đuổi gấp gáp, cả đám lắc đầu cười, làm ra tư thế cực kỳ khủng bố.

Hết thảy quỷ yêu tà linh đều là như vậy, trong tình huống chiếm cứ ưu thế, trước tiên sẽ đe dọa đối thủ, làm cho dương khí trên người yếu bớt, dễ dàng đối phó, nếu là pháp sư, sợ hãi quá mức sẽ khiến tinh thần không thể tập trung, chúng sẽ tìm kiếm sơ hở, một chiêu đánh bại.

“Đối phó người giấy không thể đánh bừa, phải dùng đạo thuật, để tôi đối phó bọn chúng, cô giúp tôi chặn đám yêu thi đằng sau, cô có thể xử được bao nhiêu con?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn một đám đông đảo Nhân diện yêu thi, da đầu có chút tê dại, hỏi ngược lại: “Thế cònhuynh, bao lâu mới giải quyết xong?”

“À thì…… Ba phút?”

Nhuế Lãnh Ngọc giật mình nhìn hắn một cái, nghĩ thầm đôi người giấy tà linh này nếu ở trong mộ cổ, thì ít nhất cũng ngàn năm tu vi, ba phút đã có thể thu phục sao?

Diệp Thiếu Dương từ vẻ mặt đã đoán ra nàng đang nghĩ gì, cười cười, nói: “Người giấy dù sao cũng là người giấy, sinh ra vốn đã yếu ớt, có ngàn năm tu vi thì thế nào, lừa gạt pháp sư bình thường còn chưa đủ sao, bổn Thiên sư mà ra tay thì……”

“Nửa phút qua rồi, đừng có dài dòng nữa!”

“Khụ khụ,” vất vả lắm tìm được cơ hội khoe khoang một chút, còn chưa nói xong đã bị đập một cái tụt hết cả hứng, Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm thấy không cam tâm.


(Hết chương)

Comments

Post a Comment

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894