Chương 807
THI VƯƠNG MẠT LỘ
Đồng Giáp Thi Vương kia cũng không phải đồ ngốc, cũng nhảy qua hố, truy kích ba người...à quên, ba con quỷ😂
Diệp Thiếu Dương mới từ Quỷ môn quan trở về, đã lập tức gia nhập chiến trường, phi thân vọt qua, vung tay đánh ra một đạo Thần Phù, vừa lúc dán ngay lên áo giáp phía sau lưng Đồng Giáp Thi Vương.
“Thái thượng Tam Thanh, tứ phương Đại đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh!”
Thiên phù đột nhiên bùng nổ, dẫn ra tử vi thiên hỏa, ngọn lửa màu lam trong nháy mắt đã lan ra toàn bộ lưng Đồng Giáp Thi Vương.
Sau một trận gào rống thảm thiết, Đồng Giáp Thi Vương ngã gục trên mặt đất, quay cuồng lăn lộn. Diệp Thiếu Dương vẫy tay gọi mấy người Dưa Dưa, cả ba đều hiểu ý, bay về bên này.
Linh lực của linh phù thực mau tan đi, ngọn lửa tắt dần, Đồng Giáp Thi Vương bất động trên mặt đất một hồi, lại bò dậy, xoay người đối mặt đám người Diệp Thiếu Dương, hai tay giơ cao, thân thể vặn vẹo, phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ gia hoả vừa chơi trò mèo bắt chuột nửa ngày với mình: bộ giáp mà Đồng Giáp Thi Vương đang mặc được làm bằng thanh đồng sáng loáng, nếu so với những con Đồng Giáp Thi bình thường, thì thấy đúng là đồ cao cấp, còn có kính Hộ tâm cùng đai lưng đầu sư tử, đầu đội tam tinh khôi giáp, đỉnh đầu tâm còn cắm tua đỏ.
Đích thực là trang phục của một vị tướng quân.
Trên mặt hắn không hề che đậy, mặt xanh mét mắt đỏ ngầu trông rất dữ tợn, hai chiếc năng nanh cương thi lộ ra bên ngoài, trên đó còn dính nước dãi màu vàng.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại dòng nước dãi tanh hôi từng chảy trên mặt mình, giờ vẫn còn quanh quẩn cái mùi đặc sệt đó, lập tức cảm thấy nôn nao, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chỉ thẳng vào giữa mặt Thi Vương hét:
“Ta biết một tấm Thần Phù sẽ không giết được ngươi, tới đây...tới đây, đánh một trận cho sảng khoái!”
Đồng Giáp Thi Vương rú lên một tiếng quái dị, chạy như bay đến, băng qua hố nước muối, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
“Chết ngươi nè!” Diệp Thiếu Dương tay bấm kiếm quyết, chém một kiếm vào gáy Đồng Giáp Thi Vương, một đạo lam quang loé lên, ầm một tiếng, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm rời tay bay ra ngoài, Đồng Giáp Thi Vương cũng lảo đảo lui về phía sau vài bước, hụt chân rơi vào hố nước muối.
Một luồng khói trắng bay thẳng lên không.
Hắc hắc, muốn đấu với ta à, đồ ngốc!
Diệp Thiếu Dương quỳ một gối xuống mặt đất, tuy toàn bộ tay phải tê buốt đến không còn cảm giác, trong lòng lại rất vui, cũng coi như là báo được mối thù bị khinh thường.
Đồng Giáp Thi Vương rống lên quá dị, ý đồ bò lên trên, Tiểu Mã cùng Tứ Bảo lập tức xông tới, một người dùng xẻng công binh, một người dùng Toái Hồn Trượng, vận hết toàn lực nện vào đầu Đồng Giáp Thi Vương, đánh nó tụt trở lại trong hố.
Đồng Giáp Thi Vương dựa vào một thân thi khí cường đại, cư nhiên muốn trèo lên một lần nữa.
Nhuế Lãnh Ngọc lách qua hai người, tay cầm Ngũ Bảo Kim Liên đưa lên trước mặt, dùng sức thổi một hơi, Kim Liên nghiệp hỏa tụ thành một khối phóng ra, đánh bật Đồng Giáp Thi Vương trở về, rơi xuống hố lần nữa.
Hai người Tứ Bảo lại xông lên, đập mạnh một hồi.
“Ngoao……” Đồng Giáp Thi Vương há to miệng, phun ra một ngụm thi khí màu đen, đánh bay hai người ra thật xa, ngã nhào xuống đất, hai tay bám vài gạc mộ hai bên vách, một lần nữa cố bò lên trên.
Mọi người vô cùng kinh hãi, Đồng Giáp Thi Vương này, thực là quá khủng bố!
Thời khắc mấu chốt, Diệp Thiếu Dương xông tới dán thêm một tấm Thần Phù lên gáy Đồng Giáp Thi Vương, thủ ấn biến đổi, linh phù loé lên một đạo tử quang (ánh sáng màu tím), đánh Đồng Giáp Thi Vương tụt lại vào trong hố, nửa ngày không thấy động tĩnh gì.
“Đã chết chưa vậy?” Tiểu Mã tiến lên, lo lắng hỏi.
Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, bọt nước trong hố bắn tung toé, Đồng Giáp Thi Vương nhảy bật lên, nhào tới.
Mọi người liên tục lui về phía sau, đáng tiếc vị trí Tiểu Mã không tốt, vừa đún chỗ Đồng Giáp Thi Vương lao lên, đè trên người, ngã lăn xuống đất.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, huy động Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xông tới, vừa muốn chém xuống, thấy Thi Vương kia vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Mã kêu la ầm ĩ dưới thân Thi Vương, lách người bò ra, hai tay cào mặt, hét lớn: “Mau lấy nước qua đây!”
Tứ Bảo vội vàng đi tới bên cạnh hố nước, lấy vội xô nước sạch để sẵn ở đó, hất thẳng vào mặt Tiểu Mã.
Xô nước là do Nhuế Lãnh Ngọc chủ trương lưu lại, vì sợ trong lúc đối phó Đồng Giáp Thi Vương, có ai đó phe mình bị nước muối bắn vào, có thể dùng để rửa sạch, quả nhiên bây giờ đã có chỗ dùng đến.
“Tôi cũng muốn rửa.” Diệp Thiếu Dương dùng chỗ nước còn lại rửa mặt mình, gột bỏ sạch sẽ nước dãi còn sót lại, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía Đồng Giáp Thi Vương, toàn thân khôi giáp đùn lên đầy rỉ dồng, các khớp bị cứng đơ.
Cái gọi là Đồng Giáp Thi, đồng giáp không phải mặc trên người, mà đã hợp thành nhất thể với thân xác, biến thành lớp da của chính mình.
Đồng Giáp Thi Vương dù tinh lực lớn vô cùng, cũng không cách nào tự cào rách da thịt, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, muốn gào cũng không gào được.
Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, dùng Tùng Văn Cổ Định Kiếm đâm vào hai mắt của hắn, dùng sức cắm sâu, hoàn toàn phá huỷ nó.
Lúc này mấy người Dưa Dưa cũng xông tới, cả đám người ngồi lăn ra đất há mồm thở dốc.
“Gia hỏa này đúng là lợi hại, nếu không có nước muối tinh, chúng ta xem chừng đã không thể đối phó.” Trần Lộ cảm khái nói.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại cảnh Đồng Giáp Thi Vương năm lần bảy lượt trèo từ hố nước muối lên, trong lòng vẫn còn kinh hãi.
“Mẹ kiếp, sắp chết còn tới đè ta một phen!” Tiểu Mã xoa xoa hai má đỏ rộp bị nước muối tinh dính vào, giận dữ nói, bị sưng đỏ, khiến mặt cậu ta nhìn qua càng to bự, giống một cục bột màn thầu lên men.
Tứ Bảo vặn vẹo thân mình, nằm lăn ra đất, nói: “Cuối cùng cũng xong việc……”
Diệp Thiếu Dương thở ra hít vào liền mấy hơi, nói: “Còn chưa xong việc đâu, đừng quên vẫn chưa tìm được Lâm Tam Sinh, bên cạnh đó, Lâm Tam Sinh với Thiên La Dạ Xoa đều nói, Đồng Giáp Thi Vương có bốn Thủ linh đồng tử, chúng ta vẫn chưa gặp qua người nào.”
“Chẳng lẽ bọn họ đều ở dưới đất bên kia sông?” Tứ Bảo cả kinh nói.
“Chỉ có thể như vậy.” Diệp Thiếu Dương nói, “Hơn nữa phía dưới đó tràn đầy thi khí và yêu khí, hiển nhiên là có vấn đề, bất kể thế nào cũng phải xuống đó tìm hiểu.”
“Được, nghỉ ngơi trước đã.” Tứ Bảo ngồi dưới đất, thở dốc một hồi, giơ ngón cái hướng về phía Diệp Thiếu Dương, cười nói, “Có thể trong đấu với Đồng Giáp Thi Vương trong không gian nhỏ hẹp lâu như vậy, còn không bị thương tích gì, trong các pháp sư đương thời, xem ra chẳng ai có thể làm được”.
Tứ Bảo biết rõ, trong hoàn cảnh bất lợi thế này, yêu cầu không chỉ pháp lực của pháp sư, mà còn là thân thủ cũng như năng lực ứng biến nhanh nhạy, phần lớn chỉ biết làm phép, pháp sư phàm khi gặp được quỷ yêu đều phải bày trận trước tiên, nếu rơi vào tình huống vừa rồi thì chắc chắn sẽ bỏ mạng.
“Đừng nói nữa.” Diệp Thiếu Dương thở dài, vô lực nói.
Mọi người nghỉ ngơi một hồi, sau đó cùng nhau đi sang bên trái mộ thất, ghé bên miệng hố nghe ngóng, thấy ngoại trừ tiếng nước chảy, không có gì lạ thường, tiếp đó quyết định đi xuống.
“Vẫn theo quy củ, nên để lại người trông coi chỗ này, phòng trường hợp bất chắc còn có đường lui, nếu người phía dưới gặp nguy hiểm, cũng có thể kịp thời giải cứu.”
Diệp Thiếu Dương lướt mắt qua mọi người một lượt, dừng lại trên mặt Tuyết Kỳ cùng Trần Lộ, “Các người là quỷ, cảm quan nhanh nhạy, các người lưu lại đây.”
Sau đó dặn dò một hồi, những người còn lại dùng dây thừng tụt xuống, đi tới bờ suối.
“Hai bên đều có đường đi, chia nhau ra hành động.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi cùng Lãnh Ngọc xuống hạ du, các người lên thượng du.”
“Ta đi theo Lão đại.” Dưa Dưa nói.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment