Chương 803-804

 HẮC MAO SÁT

“Không cần phải kéo tôi xuống nước.” Nhuế Lãnh Ngọc cất cây trâm ngọc vào túi. “Hai cái này là ngoại lệ, những cái khác không được lấy. Mọi thứ đều không thể để lọt ra ngoài, nếu huynh dám cầm đi bán lấy tiền, hậu quả thực nghiêm trọng.”

“Tôi không phải loại người này a.” Diệp Thiếu Dương vừa xem xét, vừa nhân lúc Nhuế Lãnh Ngọc không chú ý, lấy vài món nho nhỏ cất vào trong túi.

Trên một cái giá, hai người phát hiện rất nhiều thư hoạ cũng như thư tín, đáng tiếc do bị ăn mòn mấy trăm năm, đã loang lổ không thể phân biệt.

Hai người không muốn hủy hoại văn vật, nên không động vào.

Sau khi thu dọn một chút, hai người quyết định quay về, mới vừa đi tới bên cạnh cửa đá, bỗng một tiếng rống quái dị từ cuối lối đi truyền đến.

Hai người còn chưa phục hồi tinh thần, liền thấy một bóng người bay tới, là Trần Lộ.

“Lão đại... các người mau tới hỗ trợ, Dưa Dưa không trụ được nữa rồi.”

“Cái gì!” Diệp Thiếu Dương cả kinh, vội vàng chạy như bay ra ngoài, vừa đến đầu lối rẽ, thì thấy Dưa Dưa với Tuyết Kỳ đang trước sau vây đánh một hắc ảnh.

Hắc ảnh này nhìn cao đến hai mét, thân hình to lớn.

Diệp Thiếu Dương dùng đèn chiếu qua, tức khắc hít sâu một hơi:

Gia hỏa này toàn thân mọc đầy hắc mao (lông đen), mồm nó thật dài, giống như chó sói, hai chiếc răng nanh dài ngoằng còn vương đầy dịch nhầy xanh.

Đây là cái giống gì? Người sói chăng?

“Hắc Mao Sát……” giọng Nhuế Lãnh Ngọc run run, nói.

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ giật mình, hắn chưa nghe qua từ này bao giờ, nhưng hắn đoán, rất có thể là một loại cương thi, cái gọi là “trăm cương thành một sát”, một khi thành Sát, cho dù là bình thường nhất, ít ra cũng có thực lực tương đương với một con Thi Vương, rất khó đối phó.

Tại đây, Hắc Mao Sát đang điên cuồng tấn công, Dưa Dưa với Tuyết Kỳ chỉ có thể vừa đánh vừa lui.

“Lão đại, sát khí trên người nó có áp chế rất mạnh với bọn ta, tu vi không thể thi triển, ngươi mau tới hỗ trợ!” Dưa Dưa hướng về phía hắn hét to.

Chẳng kịp nghĩ gia hỏa này là từ đâu chạy ra, Diệp Thiếu Dương phi thân lao tới, rút phăng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đón đầu chém xuống.

“Ngoao……”

Miệng Hắc Mao Sát há cái miệng rộng toác, phun ra một ngụm lớn chướng khí, cư nhiên đẩy lui Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.

Diệp Thiếu Dương cũng cảm nhận được áp chế mà Dưa Dưa đã nói, âm thầm rùng mình, chưa kịp đánh trả, Hắc Mao Sát kia đã điên cuồng tấn công qua đây.

Đối với tà vật như cương thi mà nói, thủ đoạn cũng như chiêu thức công kích chẳng có gì đặc biệt, chỉ là lợi dụng bản năng cùng tu vi cường đại mà thôi.

Lập tức hai tay móng vuốt sắc nhọn mang theo sát khí kinh hồn, tấn công mạnh mẽ về phía Diệp Thiếu Dương.

“Binh binh binh binh!”

Chỉ thấy vang lên mấy tiếng giòn tan, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém vào hai cánh tay của no, cảm giác giống như chém vào nồi gang, bị sát khí phản ngược lại khiến cho cánh tay tê dại.

“Đậu má, tưởng chỉ có Đồng Giáp Thi mới cứng, con này xem ra còn khủng hơn cả Đồng Giáp Thi!”

Diệp Thiếu Dương thu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, rút Thái Ất Phất Trần ra, chuyển công thành thủ, muốn tìm kiếm cơ hội dán phù, lợi dụng linh lực của phù ấn để bắt nó, không ngờ tốc độ của Hắc Mao Sát cực nhanh, nhất thời không thể tìm ra cơ hội.

Nhuế Lãnh Ngọc vừa muốn tiến lên hỗ trợ, Dưa Dưa la lên một tiếng: “Lại thêm mấy con nữa!”

Hai người ngẩng đầu thì thấy, có hai bóng đen từ cuối con đường đang bay nhanh qua đây.

Dưa Dưa tay cầm Huyền thiết quỷ đao, ngăn cản một con, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức xoay người, cũng ngăn được một con, Tuyết Kỳ cũng lao tới hỗ trợ.

“Cô không nên động thủ, đi gọi mấy người Tứ Bảo lại đây!” Diệp Thiếu Dương xoay người ra lệnh cho Trần Lộ.

Trước mắt có ba con, còn có thể ngăn cản được một hồi, nếu chúng lại chạy ra thêm mấy con nữa, thế nào cũng trở tay không kịp.

Trần Lộ “ừ” một tiếng, phi thân bay đi.

Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời phân tâm, bị Hắc Mao Sát chiếm được tiên cơ, hít phải một ngụm sát khí do nó phun ra, Diệp Thiếu Dương lảo đảo liên tiếp lui về phía sau, đến tận khe cửa đá, mới trụ vững lại được.

“Thiên địa vô cực, bát quái hộ thân!”

Thái Ất Phất Trần rung lên, vẽ lên không trung một cái Thái Cực Song Ngư Đồ, tận dụng khe hở hẹp trên cửa đá, ngăn cản đòn tấn công của Hắc Mao Sát.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy nóng lòng, qua mấy hiệp giao chiến, hắn đã kiểm nghiệm được thực lực cùa Hắc Mao Sát này: Tuy nó không phải đối thủ của mình, nhưng nếu cứ đánh bừa, muốn xử lý nó trong khoảng thời gian ngắn, cũng không thể làm được.

Tuy nhiên, buộc phài thu phục nó trong khoảng thời gian ngắn nhất, bởi không ai biết có tổng cộng bao nhiêu con Hắc Mao Sát, vạn nhất lại xuất hiện thêm mấy con nữa, Lãnh Ngọc bên kia sẽ không trụ được.

“Bùm!”

Diệp Thiếu Dương rụt đầu lại, trốn bên trong khe hở hở, bàn tay Hắc Mao Sát đánh vào cửa đá, phát ra tiếng vang thật lớn, tuy nhiên cửa đá vẫn không chút sứt mẻ.

Tình huống này, khiến cho Diệp Thiếu Dương bất chợt nảy ra kế hoạch, tay trái nâng lên, phóng ra ba tấm linh phù, đầu đuôi tương tiếp, tạo thành một đạo kết giới phòng ngự.

Hắc Mao Sát gào rống giận dữ, hai bàn tay móng sắc nhọn vồ tới, kết giới chấn động, chặn lại đòn công kích.

“Đừng có đần ra như thế, tới đây!” Diệp Thiếu Dương làm mặt xấu, khiêu khích nó.

“Ngoao!” Hắc Mao Sát nổi cơn thịnh nộ, lui về phía sau một bước, toàn thân sát khí bộc phát, dồn lực đánh tới.

Đồ ngốc, Diệp Thiếu Dương thầm mắng một tiếng, thân mình co lại, lăn trên mặt đất ra ngoài, đồng thời quét một đường Thái Ất Phất Trần, thu hồi lại ba tấm linh phù.

Hắc Mao Sát vốn dồn hết lực lao vào kết giới, hiện tại kết giới đột nhiên tan biến, mất đà, lập tức thân thể lảo đảo, ngã sấp mặt vào cửa đá.

Diệp Thiếu Dương mắt tinh tay lẹ, nhân lúc nó chưa hoàn toàn ngã vào phòng chứa bảo vật, nhanh chóng dịch chuyển thạch bàn trên cửa đá.

“Két .……”

“Mật mã” bị tác động, cơ quan bên trong cửa đá vận hành, một cách cửa đá đang hé mở bỗng nhiên đóng sập lại, kẹp chặt thân hình cực đại của Hắc Mao Sát.

Tuy không biết cơ chế vận hành của cửa đá, nhưng Diệp Thiếu Dương tin, nếu đã thiết kế cửa đá ở đây, đương nhiên có thể chống đỡ sức mạnh tựa vạn quân đánh vào, nếu thực sự dễ dàng bị người phá mở, thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Quả nhiên, sau khi cửa đá ở đóng lại, Hắc Mao Sát bị kẹp ngang thân mình, không thể cựa quậy.

“Ngoao……” Hắc Mao Sát điên cuồng gào thét, toàn thân sát khí bùng nổ, hình thành một đám mây mù màu đen, bao trùm chính mình.

Tuy nhiên, sát khí cường đại này chẳng có bất kỳ tác dụng nào đối với cơ quan trên cửa đá.

Cửa đá ngày càng khép chặt, xương cốt của Hắc Mao Sát bị ép vỡ kêu “răng rắc”, máu xanh chảy ra xối xả, Hắc Mao Sát hai chân đạp loạn xạ, nhưng cũng không thể ngăn được cửa đá đóng lại, cuối cùng bị kẹp đứt thành hai phần, chỉ còn lại nửa thân mình ở bên ngoài.

Trên cửa đá be bét một mảng máu đen cùng thịt nát, nhìn qua thảm đến không dám nhìn.

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, xoay người bước nhanh về phía đầu bên kia của đường đi.

Phía trước ánh lửa lập loè, qua một lối quặt mới nhìn thấy, một đóa Kim sắc liên hoa (hoa sen vàng) bay lơ lửng trên đầu một con Hắc Mao Sát, không ngừng xoay tròn, lưu hỏa đỏ rực không ngừng rơi xuống, thiêu đốt Hắc Mao Sát thành một khối cầu lửa.

Nhuế Lãnh Ngọc hai tay kết ấn, đứng cách đó không xa, liên tục làm phép.

Hắc Mao Sát da thịt bong tróc, thi huyết túa ra, trở thành nhiên liệu của Kim Liên Nghiệp Hoả, lửa càng bùng lên cháy đùng đùng.

Hắc Mao Sát tán loạn khắp nơi, nhưng bất kể chạy đến đâu, Ngũ Bảo Kim Liên trên đầu cũng theo đến đó.

Đám người Tuyết Kỳ lách mình tránh né, không để lửa thiêu dính lên thân mình.

Đến khi Diệp Thiếu Dương qua đó, Hắc Mao Sát đã ngã quỵ trên mặt đất, lăn qua lăn lại, miệng phát ra âm thanh kêu gào thảm thiết, chỉ chốc lát sau, đã bị cháy thành một cục than, không khí tràn ngập mùi tanh nồng.

Nhuế Lãnh Ngọc triệu hồi Ngũ Bảo Kim Liên, Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn, thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, mồ hôi trên trán ướt đẫm.

“Thật là lợi hại.” Diệp Thiếu Dương quay về phía nàng nở một cười, rồi tiếp tục chạy như bay, quay lại ngã ba đường, thì thấy Tứ Bảo với Tiểu Mã đang vật lộn cùng một con Hắc Mao Sát khác.

Diệp Thiếu Dương xông lên trợ chiến, ba đánh một thực sự quá dễ dàng, mau chóng dùng linh phù khoá trụ Hắc Mao Sát, Tiểu Mã vung Toái Hồn Trượng, đập mạnh liên tiếp vào đầu Hắc Mao Sát đến khi nó lăn quay ra chết.

Mọi người đều tập hợp lại đây, ngồi phịch xuống dưới đất thở dốc.

“Nơi này sao lại có hắc mao sát đâu, từ đâu ra nhỉ?” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn trên xác con Hắc Mao Sát trên mặt đất, nghi hoặc nói.

“Vì sao có Hắc Mao Sát thì không biết, nhưng dù sao bọn chúng cũng chui ra từ đó...” Dưa Dưa chỉ vào con đường thông tới mộ thất chính, “Chúng ta đang nghỉ ngơi bên này, bỗng nhiên nhìn thấy một con Hắc Mao Sát lao tới, trực tiếp đấu võ, gia hỏa này đầu rất cứng a, ta chém nó đến nỗi bảo đao cũng muốn sứt mẻ ra đây này.”

Dưa Dưa vuốt ve phần lưỡi của Huyền thiết quỷ đao, đau lòng nói.

Mọi người quay sang nhìn nhau. Trong mộ thất chính…… Có Hắc Mao Sát?

Tứ Bảo cười khổ nói: “Cũng may liên minh bắt quỷ của chúng ta rất khủng, một con Hắc Mao Sát có thể ngang sức với một con Thi Vương bình thường, nếu pháp sư thông thương gặp phải, mười người cũng đấu không lại mình nó, chúng ta cư nhiên trong chốc lát đã giết chết ba con, chiến tích lừng lẫy nha.”

Diệp Thiếu Dương không để bụng hừ một tiếng, đối phó bất kỳ thi sát nào, ngu ngốc nhất chính là đánh bừa, vừa rồi cũng do sự việc phát sinh bất ngờ, không còn cách nào mới phải làm vậy.

Nếu tình huống cho phép, đối phó với loại cương thi biến thái như thế này, chắc chắn phải tận dụng các loại pháp khí pháp dược, bày ra trận pháp, mới có thể một mẻ tóm gọn tiêu diệt.

Tiểu Mã đột nhiên nói: “Vậy, các người nói đi, Đồng Giáp Thi trong địa cung này, có phải đã bị chính luc Hắc Mao Sát này ăn sạch hay không?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, chẳng lẽ…… có chuyện như vậy xảy ra.

“Hắc Mao Sát tuy khó đối phó hơn Đồng Giáp Thi, nhưng nếu muốn xử lý hàng trăm con Đồng Giáp Thi, có mười mấy con Hắc Mao Sát cũng không làm xuể……”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lập tức trở nên khẩn trương.

Trong địa cung này, chẳng lẽ còn có nhiều Hắc Mao Sát tồn tại?

Tứ Bảo nói: “Vấn đề ở đây là, dù có ở trong thi sào tu luyện, không có ngàn năm trở lên, cương thi cũng không thể hóa Sát, mộ cổ này mới được mấy trăm năm, sao có thể xuất hiện Hắc Mao Sát, quay lại vấn đề, nếu thực do cơ duyên trùng hợp, một số tử thi hóa thành Hắc Mao Sát, thì chúng sẽ cùng một bọn với Đồng Giáp Thi, không nên tàn sát nhau đến mức như vậy mới phải.”

Tiểu Mã cau mày nói: “Giữa cương thi với nhau, còn phân biệt quen với không quen nữa hay sao?”

“Nói vớ vẩn, cùng là cương thi trong một thi sào, trong cơ thể có một loại khí tức chung, sẽ không thương tổn lẫn nhau, chỉ có thể thành lập quan hệ phụ thuộc, giống như bầy thú, nếu là cương thi ở hai thi sào khác nhau giáp mặt, vì tranh đoạt thi sào, nhất định sẽ động thủ.”

“Đừng nhiều lời nữa.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói, “Mộ thất chính ở ngay phía trước, rốt cuộc sao lại thế này, qua đó xem thì sẽ rõ, bất quá phải cẩn thận một chút.”

Mấy người đều nắm chắc pháp khí của mình, theo mộ đạo đi thẳng một mạch tới đó.

“Đúng rồi,” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Mới rồi các người đi lối bên phải, có tìm được gì không?” Nói rồi kể lại một lượt những gì mình đã phát hiện.

“Chúng ta ở bên đó, cũng có thạch thất, bất quá trên cửa không có cơ quan, bên trong tất cả đều là binh khí khôi giáp, còn có mấy hòm kim nguyên bảo (vàng ròng đúc thành khối theo tiêu chuẩn) với văn ngân (bạc nguyên chất)……” Tứ Bảo nói.

“Nguyên bảo!” Diệp Thiếu Dương đại kinh, “Các người có lấy hay không?”

Tứ Bảo với Tiểu Mã đồng loạt xua tay.

“Những thứ này đều là đồ cổ, tương lai cong phải nộp cho nhà nước, sao chúng tôi có thể lấy được, Tiểu Mã này giác ngộ tinh thần lắm đó nha.” Tiểu Mã cười hắc hắc.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã thấy không thích hợp, bất quá mộ thất chính đang ở phía trước, chẳng có tâm tư nào mà dài dòng với cậu ta, tay nắm chặt dây Câu Hồn, bước nhanh qua đó.

Mộ thất chính không có cửa, chỉ có một bức tường hình bán nguyệt che lại, sau khi đi vào, trước mặt là một con đường lát bằng bạch ngọc, tổng cộng 19 bậc thang, hai bên còn có lan can bảo hộ.

Mặt ngoài lan can là một số sơn thạch có  tạo hình độc đáo, còn có vô số san hô, măng đá tạo thành rừng cây, đẹp một cách lạ thường.

Phía trên đỉnh đầu, là một mái vòm thật lớn, được trạm khắc có góc có cạnh, mặt trên còn khắc vô số bích hoạ.

Nhìn qua khắp mộ thất một lượt, thấy giống như một tòa cung điện, chỉ có điều được bao trùm bởi cảm giác âm trầm.

“Các người cứ ở yên đây, tôi với Thiếu Dương đi trước xem sao.” Tứ Bảo hạ giọng nói.

Diệp Thiếu Dương vẽ hai tấm Ẩn khí phù, đưa cho Tứ Bảo, mỗi người một tấm dán ở trên người, đạp đất mà đi, một đường tiến lên, đồng thời cảnh giác nhìn bốn xung quanh, không thấy bất kỳ cái gì dị thường.

Tại nơi cao nhất trong minh điện, có bày một cỗ quan tài rất lớn, ngân quang lấp lánh, mặt trên trạm khắc các loại tường vân đồ án, từ trên xuống dưới không có khe hở nào.

Hai người nín thở đi qua đó, phát hiện ra đây là quách, quý tộc thời cổ sau khi chết, không chỉ nhập quan, mà bên ngoài còn có một tầng quách thật lớn bao phủ.

“Cái này gọi là ‘Kim Quan Ngân Quách’, Đế Vương hương hoả ’, hẳn chính là như vậy.” Tứ Bảo hạ giọng nói, “Bên trong tám phần là một cái quan tài bằng vàng, đáng tiếc....”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Chỉ có quan tài bằng gỗ, mới có khả năng mọc ra Âm Huyết Linh Chi, quan tài bằng bàng này... đương nhiên không có.” Tứ Bảo thất vọng ê chề, nói.

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, nhớ ra việc này, Tứ Bảo nói không sai, nơi đây là minh điện để quan tài chính, nếu ở đây không có Âm Huyết Linh Chi, thì toàn bộ địa cung cũng không có.

Lập tức vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng an ủi: “Nếu tìm ở đây không thấy, huynh đệ ta theo ngươi tiếp tục đạo mộ, không tin tìm không ra một cây Âm Huyết Linh Chi”

Tứ Bảo gật đầu, chỉ vào quan tài, nói: “Xem bộ dáng này, rất có thể Đồng Giáp Thi Vương đang ở bên trong, trước khi mở ra, vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ...”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Cứ mở quách ra xem trước đã, xác định nó ở bên trong, miễn sao không uổng công.”

Nói rồi, gọi Tiểu Mã và Nhuế Lãnh Ngọc qua đây, cả bốn người đều dán Ẩn khí phù, Ẩn khí phù này có tác dụng cũng như liên quan với pháp lực, với pháp lực của Diệp Thiếu Dương, có thể lừa được lũ cương thi bình thường, thậm chí là Thi Vương.

Đối với Thi Vương có hình thái đặc thù như Đồng Giáp Thi, hắn cũng không dám chắc chắn, nhưng tốt xấu gì cũng là một cách phòng bị.

“Mở ra thế nào đây?” Diệp Thiếu Dương nhìn chiếc quan tài thật lớn, nói.

Tứ Bảo xem xét một hồi, nói, “Nếu là thanh đồng gì đó, thì rất phiền phức, nếu là bạc thì khá hơn nhiều, bạc là nhẹ nhất, chúng ta mấy người cùng nhau nâng, rồi kê vật gì đó ở dưới, khẳng định có thể mở ra.”

Nói tiếp: “Chúng ta tới gian thờ phụ phía sau đại điện tìm xem, còn sót lại gạch xây mộ hay không.”

Mấy người vòng qua đại điện, chia nhau đi dọc hai bên mộ đạo, Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc làm một tổ, đi vào một gian thờ phụ, xem trên bản đồ, nơi này đã là tận cùng của mộ cổ.

Diệp Thiếu Dương hồi tưởng lại một chút, mộ đạo này cũng dài đến vài dặm, một ngôi mộ cổ khổng lồ như vậy, cũng chỉ có bậc Đế Vương mới có thể làm được.

Điện thờ phụ có để một chiếc quan tài nhỏ, đã bị mở ra, bên trong trống không. Chẳng lẽ bên trong cũng là Đồng Giáp Thi, sau khi thành hình tự mình khai quan chui ra ngoài, chắc đã bị con Hắc Mao Sát kia ăn tươi nuốt sống mất rồi.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 893

Chương 817

Chương 894